Phù lục là một loại bảo vật do tu sĩ tế luyện dung nhập một loại pháp thuật vào, trong có uy lực không thua gì một tu sĩ bình thường thi pháp mà tốc độ lại nhanh hơn gấp ba lần.
Vì thế trong tranh đấu giữa các tu sĩ, phù lục rất tiện lợi, họ chỉ việc kích phát một tấm phù là như có thêm một người đồng cấp thi triển pháp thuật ình.
Họ Lý một hơi phóng ra cả hơn chục tấm phù lục, chẳng khác gì gã có thêm hơn chục người giúp thi pháp cho.
Trong tức thời có mấy chục khối cầu lửa và băng chùy phô thiên cái địa bay đến. Buộc Huy Tân không thể không đổi hướng chạy vòng qua tránh né.
Nhưng không ngờ họ Lý lại lấy ra một xấp khác ném ra chặn lại không cho Huy Tân có cơ hội tiến lên được bước nào nữa.
Hai người lại rơi vào thế giằng co nhất thời không ai làm gì được ai, một người thì vừa ném phù lục vừa chạy lùi một người thì chạy đông chạy tây né tránh, chân tay luống cuống chậm lại không tiến lên được.
Bề ngoài nhìn vào Huy Tân có vẻ chật vật hơn, nhưng sự thật thì họ Lý nếu cứ đốt tiền ném phù lục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hết, đến lúc đó thắng bại đã định.
Thấy họ Lý chuẩn bị sắp ném phù lục ra một lần nữa, Huy Tân liền trầm thân mình, đổi trọng tâm dồn hết vào bên phải rồi phóng phi kiếm trong tay ra.
Thế kiếm bay vùn vụt đâm đến doạ cho gã họ Lý sợ vở mật không dám chần chừ mà ném phù ra nữa, gã cấp tốc lấy tấm thuẫn hình tháp lúc nãy ra chắn trước thân mình không ngừng truyền hết linh lực vào.
Một màn kế tiếp khiến họ Lý giật mình kinh hoảng, tấm khiên của gã đã chống đỡ được tất cả phi đao của lão Tán vậy mà lần này lại bị phi kiếm đâm xuyên suốt qua, phốc một tiếng rồi vỡ nát ra. Theo đà phi kiếm tiếp tục đâm vào vòng hộ thể đánh gã bay ra xa máu tràn đầy miệng nằm im trên đất.
Sự việc phát triển thuận lợi y như Huy Tân đã dự liệu, dù sao thì sức tấn công của cơ thể hắn ngang bằng yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ. Thêm với độ cứng rắn của phi kiếm pháp bảo của Kim Đan thì tu sĩ Trúc Cơ bình thường sao mà tiếp nổi một kiếm này.
Dẫu trên lý thuyết là như vậy, Huy Tân vẫn sáng suốt bình tĩnh không vội truy kích mà chạy tới nhặt đám phi đao pháp bảo của lão Tán rơi lung tung đầy trên mặt đất rồi mới từ từ tiến lại gần.
Khi tới gần thấy gã không còn động đậy, trên người cũng không còn chút sinh khí nào sót lại hắn mới thả lỏng thở phào một cái, nhưng ngay sát na đó lại bất giác ném hết phi đao trong tay đi.
Thân thể họ Lý bất ngờ cứ như cương thi tự động lăn mấy vòng trên đất tích tắc tránh thoát tất cả phi đao rồi bật đứng dậy từ xa nhìn Huy Tân với thần tình đầy vẻ không thể tin nổi.
“Làm sao một Luyện Khí kỳ như ngươi có thể phát hiện ra?” Họ Lý không biết mình đã lộ sơ hở ở đâu nên không nén được nghi vấn trong lòng mở miệng chất vấn.
Do công pháp hắn tu luyện là Quy Nguyên công thổ thuộc tính chuyên về phòng ngự nhưng tinh thần lực lại yếu. Đánh lẽ vừa rồi phối hợp với tấm khiên đúng là họ Lý đủ sức để đỡ một kiếm kia, nhưng thay vì như thế gã đã vận dụng bí thuật tương kế tựu kế để phi kiếm đánh văng đi bị nội thương ọc máu giả bộ chết, chờ đợi thời cơ khi Huy Tân buông lỏng mà xuất kỳ bất ý ra sát chiêu đánh lén.
Nhưng thật đáng tiếc cho gã là Huy Tân tính vốn luôn cẩn thận bên cạnh đó tinh thần lực của hắn không hề kém họ Lý nên mới có thể thấy một hai điểm khả nghi.
“Xuống âm ti mà hỏi đi!” Huy Tân buông lời tàn nhẫn nói.
Khi chưa dứt câu Huy Tân đã đá liên hồi ba bốn hòn đá lớn dưới chân bay vèo tới tập kích, khiến gã họ Lý buồn bực không thôi nhưng cũng chỉ biết đứng chống đỡ hấp tấp hét lên.
“Khoan đã, ngươi coi đây là vật gì?”
Khi nhận ra vật gã đang cầm trong tay không khỏi buộc Huy Tân thầm hít một hơi ngụm khí mà đứng sững lại tại chỗ không dám tiếp tục truy kích.
Lúc này trong tay họ Lý đang cầm là một hộp ngọc có hình dáng, hoa văn, và kích thước tất cả giống y như hộp ngọc có chứa Hỏa Ngục châu vừa nãy gã đã đưa cho lão Tán.
“Ngươi không sợ chết thì cứ tiến lên, đến nước này ta cũng không ngại làm lưới rách cá chết cùng ngươi đồng quy vu tận tại đây!” Giọng điệu họ Lý đầy đe dọa, mắt léo ra những tia điên cuồng tàn bạo.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng đầy mùi vị chết chóc, ngàn cân treo sợi tóc này, thì khóe miệng Huy Tân lại hé ra một nụ cười khinh bỉ lắc đầu.
Biểu hiện của Huy Tân làm Họ Lý cảm giác nao nao có gì không đúng nhưng lại không hiểu được là không ổn ở chỗ nào. Cũng may là không để gã chờ đợi lâu thì kinh biến lại một lần nữa phát sinh.
“Rầm!”
Hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên bị thay đổi và mọi thứ xung quanh lại nhìn rất quen thuộc với gã họ Lý. Nháy mắt gã nhận ra đây là Nghị sự điện nơi sư phụ, các trưởng lão, và chưởng môn thường hội họp giải quyết sự vụ trong tông môn.
“Con làm tốt lắm, Vinh nhi! có bảo đồ này sẽ giúp phái ta tìm được nguồn tài nguyên mới để phát triển trong tương lai”
“Đúng vậy, Dương huynh nói rất đúng, Lý sư điệt lần này đã lập được đại công lớn cho bổn phái....”
Đang lúc Lý Vinh vui sướng nhất tâm tình hoàn toàn buông lỏng thì thình lình đầu hắn đau như bị búa tạ bổ trúng. Tâm thần gã lại bị rơi vào một thế giới tâm tối đen như mực không thấy được gì cả, thậm chí không cảm giác được tay chân và thân thể của mình nữa.
Họ lý lập tức phóng thần thức ra tìm hiểu thì phát hiện không gian xung quanh không trống rỗng ngay cả thân thể mình cũng không tồn tại.
Gã hoảng sợ muốn gào thét sinh tha mạng nhưng đến miệng lưỡi cũng không có để mà kêu la. Tuy nhiên cảm giác tê liệt khủng bố này chỉ duy trì được hai giây thì cơ thể Lý Vinh đã lấy lại linh tính như trước.
Đến khi họ Lý tỉng táo trở lại nguy cấp mở mắt ra lần nữa thì che phủ hết cả trời đất này chỉ còn một đôi mắt đen lay láy vô cảm đang nhìn gã như nhìn một xác chết không hồn.
Chỉ nghe hai tiếng “phanh” rồi “bụp!”, liền một quyền của Huy Tân đã đánh xuyên qua vòng bảo hộ rồi tiếp tục bất đắc kỳ tử chấn nát tim Lý Vinh phản phứt như thủy tinh bị búa đập vào bể nát ra từng mảnh nhỏ.
Xác gã họ Lý lần này thật sự đã xụi lơ theo quán tính của một quyền đó bay ra một quãng xa mới đổ rầm xuống. Máu đỏ phún ra từ vết thương tràn lan cả mặt đất.
Giây phút ngươi lộ ra điểm mạnh của mình là chuyên phòng ngự thì đã là giờ chết của ngươi rồi Huy Tân hơi cười khổ tự diễu.
Một tu sĩ bình thường khác thì chắc không phát hiện ra có gì lạ. Nhưng Huy Tân không phải tu sĩ bình thường, hắn có truyền thừa của một Độ Kiếp kỳ cường giả. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến đâu cơ chứ.
Công pháp chuyên về phòng ngự và bền bỉ thì chỉ có thổ thuộc tính, mà đã là thổ thuộc tính thì tốc độ và tinh thần lực lại yếu hơn đồng giai rất nhiều. Đây cũng là một trong thiên địa pháp tắc, không có công pháp hay thuộc tính nguyên tố nào là toàn năng hoàn hảo cả. Có điểm mạnh ắt sẽ có điểm yếu.
Ví như Thất Thần Tử quyết hệ lôi của Huy Tân. Do lôi và thổ khắc nhau, nên điểm yếu của thổ sẽ là điểm mạnh của lôi, và điểm mạnh của Huy Tân chính là tốc độ và tinh thần lực. Và bền bỉ lẫn phòng ngự đều là điểm yếu của lôi sẽ là điểm mạnh của thổ. Hai bên như nước với lữa tương sinh tương khắc.
Thật ra ngoài thổ, lôi còn khắc với ma khí. Đó là do lôi không thuộc ngũ hành. Nói về ngũ hành và tám nguyên tố thì phải gộp luôn cả nguyên tố cuối cùng là ma khí hay còn gọi là hắc ám.
Thời kỳ đầu trong vũ trụ có tất cả chín nguyên tố không phân biệt thiện ác. Nhưng vì người có hắc ám linh căn tu luyện quá tàn bạo ác độc, nên người ta dần không coi nó như là một nguyên tố.
Thậm chí nếu phát hiện người có hắc ám linh căn sẽ cấm tuyệt đường tu luyện.
Sét cho cùng thì cũng vì tính chất ma khí quá hung hãn, nó có thể thôn phệ hầu hết các nguyên tố khác để mà tiến cấp. Thành thử người tu luyện ma khí phải theo đường ma đạo giết người ăn kim đan nuốt nguyên anh để mà tu luyện.
Con đường tu luyện bình thường quá gian nan, người tư chất không tốt thì mỗi lần muốn tiến cấp luôn cần phải có đan dược chân quý. Nếu chỉ cần chém giết kẻ yếu hút lấy linh lực là tiến cấp, con đường bằng phẳng như thế ai lại không đi.
Nếu quả thật như thế thì vũ trụ không phải chỉ do tám nguyên tố hóa thành mà là do chín nguyên tố dựng nên. Khác hẳn với những gì Huy Tân tưởng tượng trước đây. Nguyên lý về thái cực vận hành trong người hắn lại một lần nữa bị một bức màng huyền bí phủ lên.
Nhìn quanh chiến trường không phát hiện điều gì lạ Huy Tân lần này mới đích thật thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau khi thu thập hết các túi trữ vật và giới chỉ, hắn phóng một ngọn lửa hủy xác diệt tích, dọn dẹp lại hiện trường.
Mất một chút công phu mới giải quyết xong mọi việc, Huy Tân vội đi ra bờ sông rửa sạch vết máu trên người chỉnh đốn lại quần áo.
Đứng lên xem xét lại vết thương ở bờ vai đang tự khép lành lại. Thấy không có gì đáng ngại Huy Tân mới tức giận chạy về Minh Đường tự, tìm tính sổ tên trọc lừa Tâm Hư.
Vừa đi Huy Tân vừa buồn bực thầm chửi rủa. Phải nói là nhờ phúc của thằng già trọc mà mình chút nữa phải bỏ mạng nhỏ dưới tay kim đan kỳ tu sĩ.
Nếu không phải ông trời thương tiếc khiến lão Tán khinh thường không coi hắn một Luyện Khí kỳ vào đâu rồi lại trúng kế của Lý Vinh bị thương nặng không còn bao nhiêu pháp lực, không thì chỉ sợ bây giờ người phải nằm lại đó chính là hắn.
Để giải quyết Lý Vinh gọn lẹ như vậy Huy Tân cũng đã phải xuất ra hết tuyệt chiêu của mình là Huyển Ma Cảnh và Lục Bất Giác để tranh thủ vài giây mà một quyền kịp thời đánh chết đối phương trước khi Hỏa Ngục châu bị kích phát.
Trải qua chuyện này Huy Tân càng thêm quyết tâm tu luyện thành công tầng công pháp đầu tiên của Thất Thần Tử quyết. Đến lúc đó thì cho dù là tu sĩ kim đan kỳ bình thường cũng không thể làm hắn chật vật đến như vậy.
Trời đã bắt đầu chập tối khi Huy Tân đến được trước cổng chùa, lần này hắn không đường đột đâm đầu lao vào cửa chính như lần đầu nữa.
Mặc dù biết trong tự cao thủ nhiều như mây, thế nhưng Huy Tân rất tin tưởng với Ẩn Hành thuật vừa mới luyện thành gần đây. Nếu hắn muốn thì ngay cả là vào hoàng cung của nhà vua hay đi dạo phố không người cũng không có nhiều khác biệt lắm.
Tâm Hư đại sư chính là một tay cao thủ hạng hai hạng ba trong chùa, nên cũng có thể nói là một người đức cao vọng trọng trong tự.
Nên không bao lâu sau thì Huy Tân đã điều tra ra được chỗ ở của Tâm Hư đại sư. Hắn chỉ tùy tiện bắt một tên đệ tử rồi dùng Huyển Ma Cảnh đại pháp, để mê hoặc là biết rõ hết phân bố trong Minh Đường tự.
Khi còn cách chỗ tu hành của Tâm Hư đại sư không xa, Huy Tân đã có thể loáng thoáng nghe vài tiếng tranh cãi rì rầm của hai người nam tử truyền ra từ bên trong phòng, nhưng khi vào đến tai hắn thì rõ mồn một không khác gì là tiếng sấm giữa đêm đông.
Xác định trong phòng không có sự tồn tại của tu sĩ nào khác, Huy Tân thản nhiên mở cửa tiến vào.
Trước khi cả hai kịp phản ứng, muốn hét lên gây náo động hoặc có ý định bỏ chốn thì hắn đã phóng tặng ỗi tên một tia điện làm tê liệt cơ thể họ lại.
Thấy cả hai co giật ngã sấp ra nền nhà ,Huy Tân mới thông thả tiến lại gần xem xét. Hiển nhiên một người trong hai tên chính là Tâm Hư đại sư, kẻ còn lại là một trung niên tử mặt trắng có khí chất nhà quyền quý, toàn thân khoác bào đen.
Lúc này Huy Tân mới chuyển mắt nhìn xung quanh đánh giá căn phòng, ngoài một cái bàn thờ và hai cái bồ đoàn dưới đất thì không có gì đáng ngờ. Hắn phất ống tay áo cuốn cánh cửa đóng sầm lại, đi tới khụy xuống đặt tay lên đỉnh đầu lão lừa trọc, đang tính thử dùng Sưu Hồn thuật để đọc ký ức của lão.
Đây là lần đầu tiên Huy Tân dùng đến thuật này nên cũng hơi e dè, sợ lỡ nếu có sai sót gì thì tâm thần của người bị khu thuật chắc chắn sẽ bị rối loạn dẫn đến mất trí thậm chí có thể phát điên.
Đương nhiên không phải Huy Tân đại phát lòng từ bi mà thương hại lão ta, mà vì nếu thật sự thất bại sẽ không cách nào thu được trọn vẹn manh mối về việc sư phụ mất tích.
Dời mắt đến chỗ tên áo đen đang nằm co ro trên sàng, tâm niệm Huy Tân nhanh chóng xoay chuyển, liền thay đổi ý định sưu hồn tên áo đen này trước để tranh thủ tập luyện cho thuận tay một chút.
Nữa giờ sau, trong một khu rừng rậm gần chân núi Minh Đường sơn, một bóng người áo xám tro có nét giống thầy tu thình lình xuất hiện giữa đêm tối. Dưới ánh trăng khuya có thể thấy rõ đó là một thanh niên cỡ 17-18 tuổi tóc đen ngắn, ngũ quan hài hoà khuôn mặt góc cạnh có chút thanh tú khỏe mạnh. Đây không phải là Huy Tân vừa nãy còn ở trên núi sao. Tuy nhiên vành trán hắn khi này