Thứ duy nhất ngươi để lại cho ta là cái chết, nhưng trên đời này, người duy nhất ta quan tâm lại là ngươi.
※
Gần cuối năm, trong cung cũng náo nhiệt hơn thường ngày, nhưng trong Dưỡng Tâm điện, thời gian như ngừng chảy. Do thất điện hạ bị sốt, Tấn Thành đế ra lệnh không ai được phéo quấy rầy để hoàng tử có thể tĩnh lặng nghỉ ngơi, đám cung nữ đi qua đi lại cũng phải bước thật nhẹ, tránh quấy nhiễu thất hoàng tử được sủng ái đang nằm bên trong. Thái y tới bắt mạch, trong ánh mắt sốt sắng cua đám người Bích Thanh, Cát Khả, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ai nấy đều thở phào một hơi, rốt cuộc y đã quay về tư Quỷ Môn Quan rồi.
Đã có tiểu thái giám nhanh chóng chạy đi báo tin vui này cho Tấn Thành đế, mong sao trăng rằm có thể xua tan mây mù trong cung. Cửa điện được mở ra, tiếng pháo cùng tiếng hoan hô hỗn loạn, tiếng người cười nói đứt quãng lọt vào tai, Thiệu Hoa Trì miễn cưỡng nâng mí mắt. Trên đỉnh đầu là song mạn hoàng sắc, được ánh sáng từ bên ngoài xuyên thấy, thân thể nặng nề chìm trong mộng cảnh ngọt ngào....
......
Thiệu Hoa Trì nhận ra mình đang ở một nơi được bao phủ bởi bóng tối đặc quánh. Im lặng, không âm thanh, hơi thở, ánh sáng. Y không hoảng loạn, chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên bất động. Y đã ở trạng thái linh hồn. Có lẽ sau khi nhìn thấy thi thể cháy đen kia, dù có gặp chuyện gì, y cũng không còn cảm xúc mãnh liệt được nữa. Y tựa như tòa thành cô độc được gió sương mài mòn. Mất đi người kia, tòa thành vắng lặng, tháng năm đằng đẵng đều trôi qua như thế.
Khi con người rơi vào trạng thái linh hồn thì giống như một đám mây nhẹ bẫng, không cảm thấy bất cứ thứ gì. Chẳng lẽ y đã chết rồi sao?
Không bao lâu sau, ánh sáng xuất hiện phía trước. Y đứng dậy, đi về phía ánh sáng đó, như thể được mời gọi. Dần dần, bóng tối trong mắt đã bị một cảnh tượng xa lạ thay thế hoàn toàn.
Có lẽ do ở trong bóng đêm quá dài, y dần không nhớ rõ rất nhiều chuyện, đầu óc chậm chạp hơn hẳn.
Đây là đâu? Ta, ta là ai?
Y hoảng hốt nhìn hai tay mình. Ngoài việc bản thân mình tên là Thiệu Hoa Trì ra, những việc khác chỉ cần nghĩ tới là đầu đau như búa bổ. Y phát hiện ra ký ức của mình đang dần dần biến mất, chẳng còn nhớ được điều gì.
Trong đầu y chỉ còn lại duy nhất chút tàn ảnh không thể tiêu tan, cũng không muốn mất. Chỉ có điều này y không thể quên, nhưng cứ muốn nhớ người đó là ai thì ký ức trôi đi càng nhanh chóng....
Hình ảnh trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Đây là một nơi xa lạ, còn y lại bay bổng trong không trung.
Thiệu Hoa Trì cũng không biết, nơi này người hiện đại gọi là trại an dưỡng.
Trước mắt y là một hành lang dài, ngọn đèn trắng chiếu vào sàn nhà lát đá cẩm thạch, có vẻ lạnh lẽo thấu xương. Kiến trúc kỳ lạ của nơi này khiến y cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên. Đó là nơi y chưa bao giờ trông thấy, vừa đơn giản, vừa sạch sẽ, nhưng lại chẳng có hơi ấm con người.
Y vẫn ở trạng thái hồn phách như vậy. Trước mặt y là một đôi nam nữ mặc áo blouse trắng đang bước đi trên hành lang. Người đàn ông cao ráo, hơi gầy, tay cầm tài liệu, đeo kính gọng đen. Mắt hắn có chút thương hại, nhìn về gian phòng nằm cuối hành lang sâu hút.
Cô gái đi bên cạnh tên gọi là Thiệu Di Nhiên, vừa đi du học về. Gương mặt cô chẳng hề thay đổi, vừa có chút thanh lãnh kiêu ngạo, trẻ trung quá mức, nhìn chỉ như mới hai mươi. Trông cô giống như một đứa bé xinh xắn nhưng vô hồn. Cô là thiên tài nhảy lớp, tốt nghiệp khoa não hệ cao học của trường MIT. Vài ba sợi tóc buông lơi bên thái dương mang vẻ gợi cảm khác lạ, thân thể lại nở nang khiêu khích, dù được bọc trong chiếc áo khoác trắng dài rộng vẫn không che lấp được phong tư.
Thiệu Hoa Trì kêu vài tiếng nhưng không ai đáp lại. Y duỗi tay, bất ngờ phát hiện bàn tay mình xuyên thấu qua thân thể đối phương. Bọn họ không thể trông thấy y?
Cũng phải, y quên mất mình chẳng biết vì sao lại lạc tới nơi thày, thành một cô hồn dã quỷ.
Y đứng tại chỗ, nhưng nhận thấy dường như có một lực hút vô hình nào khiến y bị cuốn theo nữ nhân trước mặt.
Đôi nam nữ vẫn dang tiếp tục trò chuyện. Người đàn ông giở tập tài liệu trên tay. "Tình trạng trước mắt của bệnh nhân này tương đối phức tạp, là đối tượng quan sát đặc biệt của bệnh viện chúng ta. Tên là Phó Thần, năm nay mười tám tuổi, là học sinh trung học. Cậu ta được một gia đình nhận nuôi. Tháng trước, em gái nuôi bị tạt acid sulfuric, toàn thân bị thương tổn tới 65 %, dung mạo gần như đã hủy hoàn toàn. Không lâu sau, cậu ta suýt chút nữa bị cha mẹ nuôi lái xe tông chết, não bộ trọng thương, gãy xương sườn, khi đi tới bệnh viện thì rơi vào tình trạng sốc cấp độ một."
Phó Thần?
Thiệu Hoa Trì nghe thấy cái tên này, bỗng nhiên cảm thấy trái tim run rẩy một trận. Đầu óc trống rỗng hư vô, không sao nhớ nổi người này là ai, nhưng y không thể không đi theo nữ nhân đó. Y chi có thể ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, dù trong cuộc đối thoại có rất nhiều từ y không hiểu nổi.
"Người tạt acid sulfuric là cậu ta sao?" Thiệu Di Nhiên cau mày. Hủy dung, bị đụng xe? Cô cảm thấy tài liệu này cực kỳ mâu thuẫn.
"Đương nhiên không phải cậu ta. Cậu ta thật ra cũng xem như là người bị hại. Chẳng qua là mấy nữ sinh ghen tuông xúc động mới dẫn tới hành vi phạm tội, đều vì muốn được cậu ta chú ý thôi, rốt cuộc lại thành thảm án." Dường như nhớ ra chuyện gì, hắn ho khẽ một tiếng, "Cậu ta trông cũng khá lắm, rất được nữ sinh yêu thích."
Hắn thật sự chẳng thể nào vì sao hiểu nổi đám trẻ bây giờ có thể đáng sợ như thế. Chỉ vài lời không hợp đã gây ra chuyện, chẳng phải là hủy hoại cả đời con gái nhà người ta sao. Nữ sinh tạt acid sulfuric kia cuối cùng vì chưa đến tuổi trưởng thành cho nên đã được người nhà nộp tiền bảo lãnh cho ra, sau đó lại tiếp tục sống cuộc đời bình thường êm ả. Chẳng lẽ cứ lấy cớ trẻ tuổi bồng bột là xóa bỏ được hành vi phạm tội hay sao?
Người đàn ông thở dài một hơi, cảm thấy cách biệt thế hệ đã trở nên nghiêm trọng quá rồi.
"Sau đó thì sao?" Thiệu Di Nhiên hỏi.
"Sau khi cậu ta xuất viện sau chưa được bao lâu thì cha mẹ nuôi qua đời. Cảnh sát nghi ngờ cậu ta ra tay sát hại."
"Chỉ bởi vì cậu ta có động cơ gây án thôi à?" Thế thì quá mức sơ sài rồi.
"Không chỉ như vậy. Chỉ số thông minh của cậu ta rất cao. Sở dĩ cậu ta học lại là vì nghe theo một lời nói đùa của cha mẹ nuôi, tự xin ở lại lớp để vừa học vừa dạy cho em gái. Cảnh sát hoài nghi cậu ta là hung thủ là vì cậu ta có khả năng xóa đi mọi chứng cớ. Cậu ta từng giúp người cha nuôi thứ hai phá vài vụ án. Cha nuôi cậu ta là cảnh sát cho nên mới có cơ hội tiếp xúc với tội phạm. Hơn nữa, Phó Thần từng nghiên cứu tâm lý học, từng mô phỏng nhiều hành vi tội phạm, rất hiểu khả cách chống lại lưc lượng điều tra. Ngoài ra, có người chứng kiến cậu ta xuất hiện tại hiện trường cha mẹ nuôi bị giết."
"Có người chứng kiến?"
"Đúng, là đứa em gái bị hủy dung kia."
"...." Cũng phải thôi, chứng cớ vô cùng xác thực. Chỉ bấy nhiêu là có thể tống thẳng vào nhà lao chờ phán xử, chứ không phải vào trại an dưỡng, "Thế vì sao cậu ta lại ở đây?"
"Theo tin tức của bên cảnh sát, bọn họ từng tìm hiểu thông qua những người hàng xóm xung quanh. Người thân ruột thịt của câu ta cho rằng cậu ta thần kinh có vấn đề nên bắt vào trại tâm thần nửa năm." Vì có tiền tử với bệnh thần kinh nên cuộc điều tra lâm vào bế tắc. Bây giờ không có chứng cớ xác thực, cũng không thể lấy lời khai của Phó Thần. Trong tình huống đó, chỉ còn cách đưa hắn vào trại an dưỡng để theo dõi.
"Cậu ta được nhận nuôi vài lần sao?" Thiệu Di Nhiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu, lại hỏi. Hai người đã nhanh chóng đi tới gian phòng cuối hành lang. Cánh cửa làm bằng kim loại cực kỳ nặng. chỉ có một ô cửa sổ để trông thấy người bên trong. Đương nhiên người đó sẽ bị theo dõi hai tư trên bảy, nhất cử nhất động đều bị quan sát chặt chẽ.
"Năm lần, ban nãy tôi cũng vừa nhắc tới. Bộ dạng của cậu ta không tồi, đó, cô nhìn mà xem...." Nam nhân vừa nói vừa mở ô cửa sổ, chỉ cho Thiệu Di Nhiên thấy người bên trong. Bề ngoài đẹp, thân thể khỏe mạnh, thêm năng lực học phi phàm, dù tính cách có quái gở một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Đây đương nhiên là một cô nhi mà gia đình nào cũng muốn nhận nuôi.
Một căn phòng bình thường, đơn giản, trống rỗng hiện ra trong trong ánh sáng nhợt nhạt. Chỉ có duy nhất một chiếc giường, một cái ghế, một bồn cầu dạng ngồi bệt, trên giá còn có dụng cụ đánh răng rửa mặt, ngoài ra thì không còn gì khác. Thiếu niên cúi đầu, tư thế ngồi ngay ngắn tiêu chuẩn, đúng bộ dạng của một học sinh ngoan. Nhưng Thiệu Di Nhiên lại dựa trên góc độ chuyên nghiệp mà quan sát, có thể nhận thấy đây là thủ thuật che mắt mà thôi. Người này thoạt nhìn đoan chính, nhưng trên thực tế, tư thế của cậu ta có thể tiến hành công kích bằng tốc độ nhanh nhất, giống như một con báo săn nằm im rình mồi, không hề vô hại như người ta tưởng.
Hơn nữa, cô phát hiện ra khả năng quan sát của hắn rất mạnh mẽ. Ngay khi cửa sổ vừa mở, hắn đã điều chỉnh tư thế ngồi thích hợp nhất, chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt an tĩnh nhìn về phía họ, không có bất cứ sợ hãi nào, dường như đã nhận thấy từ lâu.
Nhưng phòng này cách âm cưc tốt, trước khi cửa được mở ra, hắn chắc chắn không nghe thấy gì.
Hồn phách Thiệu Hoa Trì lơ lửng, ngây ngốc nhìn xuyên qua ô cửa nhỏ hẹp để thấy người ngồi bên trong. Áp lực dữ dội chưa từng có từ trước đến nay bất ngờ đổ ập về phía y.
Giống như, y tới thế giới này, chính bởi vì người đó.
Y có thể cảm giác được Phó Thần trong trí nhớ của mình không mang hình dạng này, cũng không đẹp như vậy. Y không biết vì sao khẳng định được như thế, nhưng y biết chắc chắn người trước mặt đây chính là người đã khắc sâu vào linh hồn mình.
"Đây chính là bệnh nhân mà cô phụ trách từ giờ trở đi." Người đàn ông nói, sau đó đóng cửa sổ lại, cũng ngăn chặn tầm mắt sốt sắng của Thiệu Hoa Trì. Hai người đi xa thêm một đoạn mới nói, "Ngoài ra, cảnh sát cũng mong một nhà nghiên cứu về lĩnh vực não bộ đồng thời cũng là chuyên gia tư vấn tâm lý như cô có thể giúp gỡ rốt vụ án này."
"Tôi sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì quất rầy bệnh nhân của mình. Miễn là không tổn thương bệnh nhân, tôi sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát." Thiệu Di Nhiên nhướn mày.
"Vậy là tốt rồi." Hắn biết người phụ nữ này, tuy bề ngoài lạnh lùng như cỗ máy, nhưng trong đụng đến công việc là hết sức chuyên nghiệp.
Thiệu Hoa Trì muốn xuyên qua tấm cửa sắt để nhìn người kia, nhưng thân thể dường như bị người phụ nữ đó trói buộc. Cô tay đi rồi, y cũng chẳng có cách nào tơ tưởng nữa.
Sau đó vài ngày, cô gái không hề tới thăm Phó Thần. Cô đương nhiên hoàn toàn không cảm thấy sự sốt sắng của y bởi vì chẳng biết y đang ở bên cạnh. Trái lại, cô còn thảnh thơi đặt một chuyến bay về nước Mỹ, ngồi trên thứ phương tiện gọi là máy bay, có thể bay lên bầu trời. Lúc đầu, Thiệu Hoa Trì nhìn thấy không thể không ca ngợi, nhưng sau đó thì chai lì, nhanh chóng tiếp thu mọi khái niệm ở cái thế giới điên rồ này. Y giống như một miếng bọt biển hút nước, dần dần quen với thời đại.
Cô ta rốt cuộc cũng quay về Trung Quốc, để Thiệu Hoa Trì gặp được Phó Thần. Hắn vẫn trầm trầm đầy tử khí như trước, chẳng hề có dáng vẻ của người sống. Nhưng trong nháy mắt, khi Thiệu Di Nhiên bước vào căn phòng, cô lập tức bị thiếu niên này tấn công. Cô đáp trả bằng một cú đá xoay người, bị Phó Thần chặn lại, vươn tay đánh vào bên bông. Nhưng cô rất hiểu phụ nữ thị phản tận dụng ưu thế của mình. Khi phát hiện ra giá trị vũ lực của thiếu niên này không thấp, cô liền ưỡn ngực lên, hứng đòn tấn công của hắn.
Quả nhiên Phó Thần lập tức thu tay, trên mặt cũng thoáng hiện lên một tia ửng đỏ, còn có chút kinh ngạc, thấy bàn tay mình nóng bừng. "Cô, cô dám dùng... làm vũ khí."
Trước giờ hắn chưa từng thấy một người phụ nữ nào không biết xấu hổ như thế.
Dù trải qua nhiều chuyện, nhưng về mặt yêu đương nam nữ thì thiếu niên này còn khá ngây ngô, có thể nói hắn căn bản chưa động tới đàn bà bao giờ.
"Tôi chỉ cần kết quả. Miễn là hiệu quả thì dùng, không có chỗ nào không phải là vũ khí." Cô hoàn toàn không có chút ý thức mình là phụ nữ, còn cười mỉa mai với thiếu niên.
Phó Thần không thể tin nổi có người đàn bà nào lại giống như cỗ máy đến thế. Vẻ nặng nề đầy tử khí tiêu tán phần nào. Người phụ nữ này thật kỳ lạ.
Trong hư không, Thiệu Hoa Trì vừa vui vẻ vừa đau khổ, tựa như có trăm ngàn ngọn lửa dày xéo tim mình.
Y mãnh liệt ao ước mình có thể thay thế người phụ nữ này. Nếu người có thể khiến thiếu niên kia phấn chấn là mình....thì tốt biết bao !
"Cậu căn bản không hề bị bệnh nhỉ." Thiệu Di Nhiên khẳng định, "Trước giờ đều là giả vờ thôi."
Giả vờ đến không chút sơ hở, khiến nàng thả lỏng cảnh giác. Nếu cô thật sự bị hắn tấn công thì việc thần kinh hắn không bình thường sẽ được chứng thực. Cả phần đời còn lại, hắn sẽ ở trong trại an dưỡng, bị nhốt chung với đám người điên.
Cô hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi đầu óc của người trước mặt. Hắn không hiểu nếu làm như vậy, đời mình đến thế là xong rồi sao?
"Nếu tôi không bị bệnh thì sao lại tấn công cô lúc mới vào phòng?" Phó Thần cười, chẳng tỏ vẻ quan trọng, thậm chí còn có chút mỹ cảm của một người ốm yếu.
Thiệu Di Nhiên im lặng quan sát hắn.
Thấy mình chẳng thế đe dọa được Thiệu Di Nhiên, Phó Thần nhún vai, lại ngồi xuống. Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ, suy sụp nhưng lại ngập tràn ác ý. Gương mặt tăm tối khiến người ta không dám khiêu khích, nhưng lại khiến cho vẻ anh tuấn kia trở nên nổi bật.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần. Y mơ hồ cảm thấy, Phó Thần trước mặt hoàn toàn không phải Phó Thần trong ký ức của y.
Khác nhiều lắm. Bộ dạng Phó Thần lúc này rất có sức sống, cũng rất trẻ tuổi. Phó Thần mà y nhớ làm gì cũng thành thục ổn trọng, chưa từng có hành vi táo bạo, cũng không tối tăm như thế.
Nhưng hắn nhất định là Phó Thần, bởi vì linh hồn trong người hắn.
Thiệu Di Nhiên ngồi bên cạnh không nói thẳng, cũng chẳng đề cập tới bất cứ điều gì liên quan đến vụ án. Trái lại, cô chỉ hỏi Phó Thần một ngày ba bữa ăn những món gì, bình thường thích làm gì.
Nhưng sau khi tấn công cô lúc nãy, Phó Thần dường như chẳng có hứng trò chuyện.
Dù cô dùng biện pháp gì, khiêu khích, nổi giận, dụ dỗ, dịu dàng, sắn sóc, có chiêu gì tung ra chiêu đó, nhưng thiếu niên vẫn nhất quyết không chịu hợp tác.
Cứ vậy, một tháng qua đi, Thiệu Di Nhiên vẫn không chịu từ bỏ. Nhưng thái độ Phó Thần vẫn chống đối như trước, giống như chẳng hề có mong muốn rời khỏi đây, "Con bé có nhờ cô chuyển lời gì không?"
Con bé? Thiệu Di Nhiên thoáng nghĩ, Phó Thần chắc là đang nói tới em gái nuôi của mình. Xem ra hắn rất quan tâm đến cô bé ấy.
"Nếu có, tôi sẽ nói cho cậu." Cô mỉm cười đồng ý.
Một ngày nọ, Thiệu Di Nhiên bước vàng, thấy Phó Thần ẩn mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cô.
Thiệu Di Nhiên dường như muốn nói điều gì đó nhưng ngập ngừng lại thôi.
Phó Thần dường như đã hiểu tất cả rồi.
"Con bé mong tôi chết đi." Hắn lẳng lặng cười.
Lúc ấy, Thiệu Di Nhiên không hiểu được ý nghĩa những lời này của Phó Thần, nhưng sau đó, cô nhận ra, hắn muốn hoàn thành nguyện vọng của "đứa em gái" kia.
Sau đó, Phó thần càng tỏ thái độ chống đối cô và cảnh sát, thậm chí còn mở miệng nhận tội, nhưng bởi vì bệnh sử của hắn cùng việc không tìm ra chứng cớ xác thực, cảnh sát không động vào hắn, cũng không thể nào kết tội.
Từ lúc ấy, hắn bắt đầu tuyệt thực, thân thể ngày càng gầy yếu so với trước kia, dù khuyên bảo thế nào cũng không thay đổi được.
Đối với một người có ý chí kiên định, nếu hắn thật sự muốn chết thì rất khó để thuyết phục.
Thiệu Hoa Trì hoảng đến mức xoay như chong chóng, thậm chí còn muốn lao vào chiếm hữu thân thể của Thiệu Di Nhiên, nhưng lần nào cũng bị bắn văng ra ngoài.
Mỗi lần bị đẩy ra, hồn phách y lại suy yếu thêm một chút, không thể nào thực hiện được.
Sau một lần nữa khuyên bảo không có kết quả, Thiệu Di Nhiên xem như chấp nhận, thiếu niên này quả thực giống như người đàn ông lúc trước nói. Hắn rất am hiểu cách thuyết phục, thậm chí còn có thể thuyết phục ngược trở lại. Có vài lần, đề tài do cô dẫn dắt đều bị hắn đánh trật đi. Đây là một bệnh nhân cực kỳ khó nhằn.
"Phó Thần, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, có thể gọi cậu là Tiểu Thần không?" Cô ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Phó Thần.
Phó Thần vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cũng chẳng thèm để ý tới cô. Hắn đã bị ép truyền dịch dinh dưỡng để miễn cưỡng duy trì mạng sống.
"Được rồi, Phó Thần." Cô vẫn phải thỏa hiệp. Đương nhiên bọn họ chẳng hề thân thiết đến độ có thể gọi tên nhau. "Tôi biết cậu không những không bị bệnh, mà rất khỏe mạnh, về cả thân thể lẫn tinh thần, còn cực kỳ thông minh. Cậu vốn không phải hung thủ, vì sao lại cố tình khiến người ta hiểu lầm như thế? Dù cả thế giới đều ruồng bỏ cậu, cậu cũng không thể từ bỏ bản thân. Sự sống quan trọng hơn hết thảy."
Phó Thần không hề xúc động, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.
Suốt thời gian sau đó, Phó Thần không chủ động mở miệng lần nào, mãi cho tới khi hay tin em gái nuôi tự sát.
Đó là lần đầu tiên Thiệu Hoa Trì trông thấy sự bình tĩnh trên khuôn mặt Phó Thần sụp đổ, nhận ra sự tự trách cùng nỗi căm hận dâng trào trong lòng hắn. Hắn nắm chặt tay Thiệu Di Nhiên. "Có cứu được không?"
Kẻ hắn căm hận, có lẽ là chính mình.
Thiệu Di Nhiên còn đang nói chuyện điện thoai với bên bệnh viện. Cô bị Phó Thần siết rất đau nhưng không kêu thành tiếng, ý nói Phó Thần bình tĩnh trước đã.
Sau khi cúp máy, cô mới yên lặng nhìn Phó Thần, "Vừa ban nãy, tim cô bé đã ngừng đập."
Cả người Phó Thần như bị sét đánh trúng. Tựa hồ bị một mũi đinh ghim sâu vào lòng đất, hắn từ từ quỳ xuống, vẻ mặt tang thương tiêu điều. Sắc mặt trắng bệch không khác nào lệ quỷ, ngay cả Thiệu Hoa Trì còn cảm thấy mình đỡ nhợt nhạt hơn hắn nhiều.
Giọng nói của Phó Thần rất nhẹ, như chìm trong hồi ức, khóe miệng còn vương nét cười đầy nhớ nhung, "Tôi còn nhớ, lần đầu tiên trông thấy con bé, nó nhỏ xíu, chỉ tới bả vai tôi."
Hắn vốn dĩ không có em gái, sau này mới biết em gái là thứ sinh vật mềm mại, mảnh mai. Hắn nguyện dùng mọi thứ mình có trong đời, đổi lấy mạng sống cho cô bé.
Khi đó, hắn bị gia đình nhận nuôi thứ tư đuổi đi. Nhà người đàng ông ấy làm ăn thất bát, cho rằng hắn đã mang tới vận xui. Người trước đó thì vấp ngã trên đường, mà hắn lại tình cờ đi ngang..... Còn trước nữa thi sao....Xa quá rồi, không nhớ nổi.
Mỗi lần bị đuổi ra khỏi nhà, đều có đủ thứ lý do, hắn cũng quen rồi.
Một lần nữa trở về cô nhi viện, hắn đã là đứa trẻ lớn tuổi nhất. Thật ra hắn không muốn được nhận nuôi nữa, cũng truyền đạt với viện trưởng mong muốn của mình. Ngay cả chính bản thân hắn cũng cho rằng, những gia đình từng nhận nuôi hắn gặp chuyện không qua đều do hắn mang vận xui tới. Viện trưởng đồng ý. Quả thật Phó Thần đi rồi lại về quá thường xuyên, hơn nữa sau khi tốt nghiệp trung học xong cũng đã thành niên rồi, có thể tự lực cánh sinh.
Nhưng lại có một gia đình nhìn trúng hắn. Gia đình kia hết sức kiên trì, đôi vợ chồng hòa ái dễ gần, đối xử với hắn cực kỳ tử tế. Nói thẳng ra là, con gái họ khi nhìn thấy hắn thì có cảm giác hắn chính là người nhà bọn họ. Đối phương nài nỉ bao nhiêu lần Phó Thần cũng không đồng ý.
Dù là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, hắn cũng không muốn bị đuổi đi một lần nữa, cũng không muốn nhìn thấy những gương mặt từng thân thiết kia trở nên căm hận, chán ghét.
Cô con gái của gia đình đó lại chạy tới kéo tay hắn, nói. "Bọn họ đều nói ở cạnh anh sẽ gặp xui, em không tin đâu. Anh có đôi mắt đẹp như thế, vừa dịu dàng vừa tĩnh lặng, giống như sao trên trời hạ xuống. Người như vậy sao có thể hại người khác. Anh ở lại với em đi, em sẽ bảo vệ anh!"
"Em không hối hận chứ?" Phó Thần nhìn cô bé chỉ cao tới vai mình, ánh mắt ấm áp.
"Nhất định không hối hận, cả đời không hối hận. Nào, chúng ta móc tay, về sau anh chính là anh trai em ! Em có anh trai rồi !" Cô bé nở nụ cười ngọt như mật, duỗi ngón út ra. Nhìn đôi mắt to tròn chớp chớ, lòng hắn chợt mềm.
......
Lời hứa lúc đó có bao nhiêu thật lòng.
Nhưng theo thời gian, hoàn cảnh dần thay đổi, nó cũng sẽ mất đi diện mạo ban đầu.
............
Chết. Em gái hắn chết rồi.....
Thấy nét mặt Phó Thần đầy kinh ngạc, Thiệu Di Nhiên cũng xem như quen biết Phó Thần một thời gian, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của thiếu niên quỷ thần khó lường này.
"Trước khi chết, nó nhất định có viết gì đó." Phó Thần vẫn miễn cưỡng giữ được chút bình tĩnh.
"Quả thật trước khi tự sát, cô bé để lại di thư." Thiệu Di Nhiên không định nói ra, nhưng cô biết trước mặt thiếu niên này, mình chẳng giấu được điều gì."Nó viết gì." Phó Thần nghe được chính mình nói như vậy.
Hiện giờ, hắn đã như cái xác không hồn.
"Cô bé viết : Tôi thật sự hối hận." Thực ra Thiệu Di Nhiên không hiểu lời này có ý gì, nhưng cô có cảm giác Phó Thần sẽ hiểu điều cô bé muốn nói. Đây cũng là lý do ban đầu cô không định cho Phó Thần biết.
Phó Thần run rẩy như nháy cây bị giữa trời bão đông, bị bão tuyết quật nghiêng ngả. Hắn lảo đảo ngã xuống dất, giọng nói như nhỏ máu. "......Nó còn nhỏ như vậy, còn cả thanh xuân phía trước, nếu không quen tôi.......Kẻ đáng chết là tôi, là tôi cơ mà."
Từ khi còn nhỏ, Phó Thần đã không thể khóc, dù có trải qua nhiều khó khăn đau khổ đến mức nào. Hắn bị ngược đãi suốt năm năm, hễ mở miệng khóc là bị đánh tàn tệ hơn nữa, cho nên hắn đã không còn biết khóc là gì, khóe mắt không rơi nổi một giọt lệ.
"A.....!" Hắn như con thú nhỏ bị thương, vòng tay ôm chặt lấy chính mình, nhưng vẫn đau đớn không chịu nổi. Lồng ngực Phó Thần phập phồng hít thở, con ngươi xung huyết dần dần trở nên mơ hồ. Hắn chậm rãi đi tới giá đựng chiếc bình thủy tinh bên cái giường trước mặt. Đó là bình truyền dịch dinh dưỡng nhằm kéo dài sinh mệnh cho hắn, chứa đường gluco hay cái gì đó.....đều chẳng quan trọng.
Hắn vung tay, hất chiếc bình từ trên gía xuống. Âm thanh vỡ vụn chói tai, chiếc mình tung tóe vỡ vụn trên sàn.
Hắn nhìn ngón út của mình, chính là ngón út mà hắn từ ngoắc tay hứa với em gái. Thiệu Di Nhiên muốn lao tới ngăn cản nhưng bị Phó Thần đẩy ra. Hắn cầm lấy nửa chiếc bình đã vỡ, đặt tay trên bàn, bổ thẳng xuống ngón út.
Đôi mắt hắn lơ đãng dõi vào màn đêm mờ mịt, như đang nhìn ai đó, âm thanh nghẹn ngào kẹt trong yết hầu. Hắn nở nụ cười, dịu dàng, tràn đầy yêu thương, "Anh chấp nhận, hủy bỏ lời hứa giữa chúng ta."
Thiệu Di Nhiên kinh sợ nhìn theo ánh mắt lơ đãng của Phó Thần, thật sự cảm thấy có linh hồn của một cô bé ở đó.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì cũng đưa theo. Ở đó có một bóng trắng mơ hồ, người thường chắc