Lương Thành Văn bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiệu Hoa Trì làm cho choáng váng. Từ khi gặp thất điện hạ tới nay, hắn chưa bao giờ thấy y thất thố như thế. Đang định trả lời, hắn lại nhớ đến Phó Thần từng dặn mình giữ bí mật, cho nên lại im lặng. Hắn vẫn quyết định làm theo lời Phó Thần. Lúc gặp mặt trước kia, Phó Thần cũng từng nhắc đến chuyện vì sao mình lại xuất hiện ở huyện Lô Tích cách Loan kinh xa như thế. Hơn nữa, điều kỳ lạ là hắn nhận ra vẻ mặt Phó Thần khi ấy, cực kỳ cẩn trọng. Thậm chí bọn họ còn phải dùng những nét vạch dài ngắn trên thân cây làm ám hiệu để hẹn nơi gặp gỡ, lén lút vô cùng.
Hơn nữa, bên cạnh Phó Thần vẫn luôn có cao thủ theo sát nhất cử nhất động, cho nên số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phó Thần từng nói ngắn gọn chuyện mình được thất hoàng tử đưa về từ chỗ hoàng quý phi, nhưng điều này rất bất thường. Thậm chí, hắn còn nói vài câu ám chỉ mình đang bị truy sát, không nên báo tin cho điện hạ. Hắn không thể phỏng đoán được chuyện gì đã xảy ra trước khi hắn rời thành.
Phó Thần bị ai truy sát ? Ai lại muốn truy sát một thái giám nhỏ nhoi như vậy? Những chuyện này không có cơ hội để hỏi.
Chẳng lẽ, việc Phó Thần ra đi có liên quan tới thất điện hạ?
Lương Thành Văn hoài nghi như vậy không chỉ vì những lời nói của Phó Thần mà còn từ những hành vi khó hiểu của Vanh Hiến tiên sinh ở huyện Lô Tích. Hắn dựa theo lời Phó Thần mà kể lại, "Người này hành tung bí ẩn, phiêu dạt khắp nơi. Lúc thần hái thảo dược thì tình cờ giúp đỡ hắn. Thần ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, đối phương mới cho thần phương thức. Thần đã xem qua, cách làm này hết sức táo bạo, trước nay chưa có người nào từng làm thử, cho nên thần vẫn quyết định dâng cho điện hạ xem trước."
Trong lời nói có lẽ có lỗ hổng, nhưng chẳng còn cách nào khảo chứng nữa. Không ai biết thời gian ấy, Lương Thành Văn đã đi đâu, gặp ai, làm gì. Dù Thiệu Hoa Trì có muốn điều tra cũng chẳng biết lần từ đâu.
Những lời của Lương Thành Văn nói, Thiệu Hoa Trì chăm chú lắng nghe từng từ, không bỏ qua bất kỳ kẽ hở nào. Lúc này, ngoài cửa có tiếng thái giám thúc dục, nói thái hậu muốn gặp thất điện hạ gấp. Thiệu Hoa Trì hạ sốt còn chưa lâu, lúc này thân thể chưa khỏe hẳn, nhưng trong mắt mọi người, thất điện hạ vẫn luôn là hài tử hiếu thuận. Mỗi khi có chuyện liên quan đến thái hậu, y không chậm trễ một giây, tự mình đến săn sóc.
Nhưng lần này, Thiệu Hoa Trì mắt điếc tai ngơ, giống như không nghe thấy âm thanh sốt sắng bên ngoài. Nghe xong những lời của Lương Thành Văn, y im lặng thật lâu, không nói gì. Y giở đi giở lại cuốn tập, sau đó phát hiện nét chữ nhìn qua có điểm giống nhau, nhưng phong cách viết thì hoàn toàn khác với Phó Thần lúc còn ở trong cung. Thiệu Hoa Trì cảm thấy bản thân thật nực cười. Di hài của hắn còn nằm trong hà bao bỏ vào ngực áo, vậy mà y lại có thể hoang tưởng đến mức này, chẳng đáng cười hay sao. Y không khỏi vỗ trán. Chỉ là nhìn hơi giống một chút thôi mà đã bay hết cả ba hồn bảy phách, hù dọa người ta.
Y vừa phỉ nhổ chính mình, vừa nắm quyển tập không buông.
Vẫn quyết định hỏi một câu, "Gặp người đó ở đâu?"
"Ở gần huyện Lô Tích."
Thiệu Hoa Trì gật đầu. Y nhớ trong thư Lương Thành Văn hình như cũng từng nhắc đến chuyện này. Hắn mở một tiệm thuốc trong thị trấn, như vậy để tiện cho hàng ngày lên núi hái thuốc, nghe rất hợp lý.
Nhưng chính vì rất hợp lý đến chẳng có kẽ hở nào như thế mới càng giống như vì sợ hắn hỏi thăm cho nên với cố tình tìm cách che giấu hoàn hảo. Thiệu Hoa Trì có cảm giác Lương Thành Văn không lý gì phải làm thế, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kỳ quái không sao xua đi được. Chắc vi y đã quá quen với sự xảo quyệt khó lường của người nào đó rồi. "Nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đến Tây bộ một chuyến. Nơi đó tai họa không ngừng, ta cũng nên đại biểu cho triều đình đi thăm bách tính."
"Điện hạ có thiện tâm là phúc của muôn dân." Lương Thành Văn nheo mắt, nghĩ dù điện hạ có đi chắc cũng không gặp Phó Thần đâu.
"Ít nói mấy lời này thôi, bản điện không cần nịnh hót." Chép miệng một cái, Thiệu Hoa Trì mới lật sách ra xem. Nào là thời kỳ rụng trứng của nữ.... Thời gian biểu....Cái gì đây? Lại còn cả ống dẫn vào cơ thể nữ giới....
Tuy rằng xem không hiểu, nhưng chẳng biết sao y cảm thấy sách viết rất có lý. Chết tiệt, rõ dàng là kỹ xảo tà dâm, bàng mô tả đạo ! Sắc mặt Thiệu Hoa Trì đỏ bừng.
Những tri thức và ý tưởng trước nay chưa từng khó khiến cho Thiệu Hoa Trì mở mang tầm mắt, nghẹn họng trân trối. Y chỉ xem qua vài lần rồi đóng lại, nói với Lương Thành Văn, "Việc này ta đã biết. Ngươi cứ chuẩn bị đi. Ngoài ra, tới chỗ thái giám quản sự của Lưu Túng, kiểm tra xem lần cuối cùng Điền thị báo ngày..."
Lương Thành Văn đang chăm chú nghe, bỗng nhiên Thiệu Hoa Trì ngừng nói.
Lúc này, sắc mặt Thiệu Hoa Trì cực kỳ kém, giống như đang vô thức liếc mắc xuống chỗ nào đó dưới thân. Nếu không thể xuất ra thì y làm sau sinh được hài tử. Mới nghĩ vậy, mặt y đã xanh lét.
"Thôi, chuyện này phụ hoàng đã cho ta thời gian thong thả. Ngươi cứ chuẩn bị đi, ta có thể truyền triệu bất cứ lúc nào."
Lương Thành Văn: Lại chuẩn bị nữa à?
Người ngoài cửa đã chờ đến sốt ruột. Thiệu Hoa Trì đang định đi ra, Lương Thành Văn lại kêu lên. "Điện hạ, quyển tập kia...." Ta còn cần dùng mà.
Hắn đưa quyển tập ra chẳng qua chỉ là muốn cho Thiệu Hoa Trì xem phương thức, báo cáo kết quả. Nhưng lúc động tay làm thì nhất định phải là hắn, hắn còn vừa làm vừa xem. Điện hạ mang cuốn tập đi rồi hắn lấy gì mà dùng.
Thiệu Hoa Trì tươi cười, thản nhiên nói. "Nếu ngươi đã dâng lên cho ta, chẳng lẽ còn muốn lấy lại? Ngươi hẳn phải xem rồi chứ."
Ngữ khí hết sức hòa ái, tác phong nho nhã, giống hệt như cửu điện hạ, quả nhiên là bị ảnh hưởng một chút từ Thiệu Tử Du.
Y vừa nói vừa cuộn quyển tập lại, để trong lòng.
Lương Thành Văn: Điện hạ, ngài cướp bóc trắng trợn ......
Trong Duyên Thọ cung, những cung nữ thái giám thường ngày hầu hạ bên cạnh thái hậu không biết từ khi nào đã bị Tấn Thành đế loại bỏ. Cái gọi là tốt khoe xấu che, trước khi thái hậu khỏe lại, Tấn Thành đế không có ý định cho bất cứ ai biết chuyện này, mà chỉ bảo Thiệu Hoa Trì thường xuyên ghé thăm thái hậu, không để trong cung có bất cứ tiếng xôn xao nào.
Hiện giờ, có ai mà không biết thất điện hạ là bảo bối trong mắt Tấn Thành đế. Không chỉ trong đám hoàng tử tuổi tác tương đương nhau, mà ngay cả các phi tần và đại thần cũng nhận xét kín đáo. Trong đó cũng có một nhóm nhỏ người chờ xem khi nào hoàng đế chán ghét thất điện hạ.
Ai chẳng biết Tấn Thành đế nổi danh có mới nới cũ, ngay cả đối với con cái mình cũng chỉ nhiệt tình được ba phút thôi.
Nhưng hiện giờ Thiệu Hoa Trì chẳng tính toán mấy chuyện này. Lúc đến cửa Duyên Thọ cung, nơi này được canh gác sâm nghiêm cẩn mật. Nhưng Thiệu Hoa Trì đương nhiên hiểu, phái thật nhiều nhân thủ tới chẳng qua chỉ muốn ngăn chặn những lời gièm pha mà thôi.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không ngăn cản. Người mời y tới chính là hồng nhân trước mặt Tấn Thành đế, An Trung Hải.
Thấy Tấn Thành đế sắc mặt xanh mét đứng ngoài cửa cung, hẳn là đã đến được một lúc nhưng không đi vào.
Thiệu Hoa Trì tới gần cũng nghe thấy vài âm thanh. Cũng khó trách được, bởi vì thái hậu đã bị trói lại một thời gian rồi. Những lời chửi mắng hoàng đế của thái hậu cũng biến hóa ngày càng đa dạng. Cơn thèm khát nha phiến khiến thái hậu đã mất đi lý trí hoàn toàn, trong đầu nghĩ gì đều nói ra cả.
Phó Thần đã từng nói, trước khi tiêu diệt, phải khiến cho đối phương điên cuồng.
Chỉ có chuẩn bị trước một khoảng thời gian như vậy mới có thể khiến Tấn Thành đế đúng lúc nghe thấy những từ ngữ kia. Từ giờ trở đi, e là không ai muốn giải quyết thái hậu hơn Tấn Thành đế. Giữa bọn họ chỉ có hư danh, không hề có quan hệ huyết thống.
"Mụ già không biết lý lẽ kia, cái gì cũng dám nói ra ! Mụ không muốn sống nữa rồi !" Tấn Thành đế giận đến bốc khói đầy đầu. Một người luôn răn dạy đạo hiếu mà dám nói về thái hậu như vậy. Hiện giờ hắn chỉ thấy quay cuồng. Lòng tốt của hắn sao có thể bị xuyên tạc thành như thế. Đáy mắt Tấn Thành đế tràn đầy khí lạnh. Những thứ thái hậu nói ra đều là bí mật của hoàng thất. Ngay cả chuyện năm đó bà ta dùng cách nào đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế, những thủ đoạn không thể nào phơi bày cũng nói ra. Hắn giận xanh mặt, phải sai người xông vào nhét giẻ vào miệng thái hậu mới chịu thôi.
Ầm một tiếng, Tấn Thành đế mới quay đầu, lại nhìn thấy đứa con yêu quý nhà mình đang quỳ xuống.
Hoàng đế vốn dĩ đang lửa giận ngút trời, vẻ mặt thoáng dịu lại, đưa tay đỡ hài tử lên. "Làm gì vậy, ai bắt con quỳ !"
Tấn Thành đế đương nhiên biết, Thiệu Hoa Trì bồi lễ vì nghe được những lời Tấn Thành đế chửi mắng thái hậu. Nếu Thiệu Hoa Trì không tỏ thái độ gì, không hề kiêng kỵ mà nghe những lời chửi mắng đó, thì dù ngoài mặt không nói gì, nhưng ắt hẳn Tấn Thành đế sẽ thầm ghi nhớ một chút. Thiệu Hoa Trì không muốn bị bắt thóp bởi chuyện vớ vẩn này.
Vậy nên y tỏ ra yếu thế trước, khiến cho Tấn Thành đế phải chủ động quan tâm mình, "Con sốt cao mới hạ, trẫm bảo con đến đây chẳng qua là bần cùng bất đắc dĩ."
"Trung hiếu nghĩa bản lược, hài nhi đã học từ bé, sao có thể phiền hà. Phụ hoàng nói vậy, khiến nhi thần hổ thẹn."
"Con ngoan, vốn không định gọi con tới đây đâu, nhưng việc trông coi thái hậu vẫn phải dựa vào con. Cách làm trước đây của con không tồi. Lần này trẫm cho phép con dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải khiến thái hậu bình phục trước yến tiệc giao thừa."
Yến tiệc giai thừa, dù thái hậu "thân thể bất an" cũng nhất định phải tham dự, để giữ gìn mặt mũi hoàng gia trước các đại thần. Mà vào thời điểm đó, chí ít phải khiến thái hậu có vẻ bình thường, không để người khác nhìn ra manh mối.
Một câu "bất cứ thủ đoạn nào" của Tấn Thành đế, đương nhiên ý nói cho phép Thiệu Hoa Trì xử lý theo ý mình.
Đáy mắt Thiệu Hoa Trì thoáng chút tiếu ý.
Tấn Thành đế dặn dò thêm vài câu rồi vội vã rời đi.
Lúc này, đại môn Duyên Thọ cung được thân vệ của hoàng đế mở ra. Thị vệ nâng tay nói. "Thất điện hạ, mời."
"Các ngươi đều lui xuống đi, canh gác bên ngoài, ta có vài lời muốn nói chuyện riêng với hoàng tổ mẫu."
Những người khác lĩnh mệnh lui xuống. Hôm nay, người chủ quản nơi này là Thiệu Hoa Trì, ngay cả hoàng hậu và hoàng quý phi đều có tư cách can thiệp.
Lúc Thiệu Hoa Trì bước vao trong, y trông thấy thái hậu đã từng ý khí phong phát trước kia nay còn thê thảm hơn kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ.
Thái hậu ngồi trên chính điện, hai tay hai chân bị cột vào ghế gỗ lim, hoàn toàn không còn vẻ ung dung hoa quý như trước. Bà ta cũng chỉ quá năm mươi tuổi, vậy mà đầu tóc trắng xóa, rũ rượi che phủ. Vì lúc trước vùng vẫy kịch liệt nên tay chân đều bị cứa chảy máu. Từ mắng chửi thậm tệ, đến cầu xin, nước mắt giàn giụa, toàn thân run rẩy, cực kì khốn khổ.
Lúc này, bà ta chẳng còn mắng chửi được lời nào nữa, vì miệng đã bị bịt kín.
"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi lấy miếng vải ra giúp người. Người đừng nói những lời tàn ác, được không?" Thiệu Hoa Trì nhẹ giọng nói.
Thái hậu không lên tiếng, Thiệu Hoa Trì vốn cũng không có ý định nghe bà ta trả lời.
Sau khi miếng vải được được lấy đi, thái hậu nhìn Thiệu Hoa Trì, lại cúi gằm mặt xuống.
"Tấn Thành đế, ngươi sẽ không được chết tử tế...." Thái hậu hữu khí vô lực, giọng nói chất đầy căm hận, oán độc.
"Hoàn tổ mẫu, người có còn nhớ tôn nhi là ai không?" Đáy mắt Thiệu Hoa Trì không chút cảm tình, như đang nhìn một người xa lạ. Vậy mà lời ra khỏi miệng lại hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình thái hậu, nhẹ tay vỗ, như dỗ dành một đứa trẻ.
Thiệu Hoa Trì bất động, tùy ý nàng cắn.
"Ta muốn nha phiến.....nha phiến...." Thái hậu không ngừng lẩm bẩm.
Ngay cả xưng hô cũng không màng.
"Nếu hoàng tổ mẫu đồng ý một vài yêu cầu của tôn nhi, tôn nhi sẽ mang nha phiến đến cho người, có được không?" Nha phiến đương nhiên là còn. Lúc Phó Thần đưa ra yêu cầu y sai người tới biên giới Tây Bắc, tìm mấy kẻ nghiện nha phiến thời gian dài ngắn khác nhau, hắn cũng nói cho y biết mấy tin tức về thứ này.
Trong đó có một điểm mấu chốt, hút nha phiến càng lâu càng khó bỏ, lại còn có khả năng nghiện trở lại. Nếu liên tục như thế thì càng khó cai hơn trước. Thiệu Hoa Trì đã kéo dài thời gian như thế, chính là để ra chiêu gậy ông đập lưng ông này.
Trước đó, y đã lén thông đồng với tứ hoàng tử có bệnh về mắt, không được Tấn Thành đế con trọng, chỉ dâng một phần nha phiến lên cho thái hậu, đương nhiên sẽ chẳng có ai chú ý đến số lượng hết. Quả nhiên, không bao lâu sau, địa vị của tứ hoàng tử trong cung càng lúc càng lên cao, thái hậu cũng khen ngợi y nhiều hơn.
Nhưng chẳng ai biết, Thiệu Hoa Trì vẫn còn cất giữ một chút, để dành cho lúc này dùng.
Vừa nghe đến hai chữ nha phiến, đôi tai thái hậu nhanh nhạy hơn hẳn. Bà ta mở to cặp mắt phủ đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Thiệu Hoa Trì. "Được, được, được, chuyện gì ta cũng đồng ý với con, chỉ cần con cho ta nha phiến ! Con là Hoa Trì, Hoa Trì đúng không? Con giống hệt mẫu phi của con, xinh đẹp như thế...."
Thái hậu dường như bỗng nhiên thanh tỉnh, nhìn mặt Thiệu Hoa Trì, chìm vào hồi ức xa xăm.
Giọng điệu của Thiệu Hoa Trì vẫn nhẹ bẫng, tiếp tục nói, "Vậy thì người hãy nghe điều kiện của tôn nhi đi. Người ở trong cung đã nhiều năm, chắc hẳn có không ít tai mắt."
Theo Phó Thần từng Phân tích cho Thiệu Hoa Trì, hiện giờ thất điện hạ thiếu nhất là cái gì, đương nhiên là : Người !
Người ở đây đương nhiên không phải loại người vô dụng, nuôi một lúc có cả đám, mà là những kẻ đã cắm sâu được rễ trong cung, có năng lực cùng mạng lưới quan hệ hữu ích.
"Không lẽ ngươi....định? Lão thất, ta không ngờ dã tâm của ngươi lớn đến thế !" Ánh mắt đục ngầu của thái hậu có chút sắc bén trở lại.
Lúc này bà ta còn chưa lên cơn nghiện, mà dù có mất tỉnh táo đi chăng nữa, bà cũng biết chuyện này quan trọng cỡ nào. Bà ta không thể tiết lộ cho lão thất, một hoàng tử bà ta không ưa mà cũng chẳng có tiền đồ.
Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì cười lạnh, hoàn toàn chẳng cảm thấy mình đã làm gì sai.
Dã tâm?
Ta mà không có dã tâm thì có thể sống bình yên vô sự tới bây giờ ư?
Thứ y muốn lúc này là một lực lượng khổng lồ ẩn mình trong cung, làm việc cho một mình y.
Mà người sống trong cung lâu nhất là ai? Không phải Tấn Thành đế, không phải hoàng hậu, hoàng quý phi, mà chính là vị thái hậu nương nương này đây.
"Sao ngươi biết ai gia có?" Nhìn qua, bà ta đã không quản việc hậu cung rất nhiều năm, đáng lẽ không ai nghĩ tới điều này mới phải.
Thiệu Hoa Trì : Ta đương nhiên không biết bà có, thực ra cũng không ai nghĩ là bà có.
Chẳng qua Phó Thần đã nhận thấy. Hắn từng phân tích cho Thiệu Hoa Trì nghe một lần tình hình trong cung. Trong đó, người ẩn mình sâu nhất là thái hậu, chính là một điểm mù mà kẻ khác thường bỏ qua. Thái hậu gả cho tiên đế năm mười lăm tuổi, mang theo bộ tộc A Kỳ Bá đầu phục theo tiên đế khởi binh tạo phản. Bà ta từng trải qua nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, ngay cả hai hài nhi cũng chết trên đường đào vong. Cuối cùng, bản thân mang đủ thứ bệnh nhưng cũng sống sót lành lặn. Phụ mẫu, huynh trưởng lần lượt qua đời, sau khi tiên đế kế vị thì chỉ còn lại một ấu đệ thừa kế bộ tộc. Bà ta ở Tấn quốc đạt được vinh quang không gì sánh nổi.
Một nữ nhân như thế tuyệt đối không phải loại người trong mắt chỉ biết đến nam nhân. Dù là đấu tranh cho lợi ích của bộ tộc, hay là giữ vững vị thế trong cung, bà ta nhất định sẽ bồi dưỡng lực lượng cho riêng mình.
Mà mấy kẻ này, chỉ cần bà ta không nói thì bất cứ ai cũng chẳng thể tìm ra, bởi vì đã nhiều năm trôi qua lắm rồi, thế lực đã chìm rất sâu!
"Ngươi muốn làm gì, ngươi không sợ ta sẽ nói với hoàng đế sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mang cái thân tàn phế nhà ngươi lên kế vị? Đừng có mơ mộng hão huyền!"
"Ta muốn hay không muốn, không liên quan đến thái hậu." Bà còn chưa chắc đã sống đến ngày đó cơ mà.
"Ngươi quá tham lam, cho rằng chỉ dùng một chút nha phiến là có thể khiến ai gia giao toàn bộ bài trí suốt mấy thập nhiên cho ngươi. Ta nhổ ! Ngươi nghĩ cũng rõ đẹp !" Thái hậu nghiến răng nghiến lợi.
Thiệu Hoa Trì nhún vai, không buồn để ý, "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chẳng có gì nhiều, chỉ có thời gian là không thiếu. Chúng ta....cứ từ từ chờ xem."
Cuộc nói chuyện lần này cũng không khiến Thiệu Hoa Trì nóng giận. Chỉ là hôm sau, lúc đến thăm, lại mang cho bà ta một ít nha phiến. Ánh mắt thái hậu ngập tràn khát vọng điên cuồng. Ghế dưới thân va chạm kịch liệt với mặt đất.
Thiệu Hoa Trì xem như không thấy, mà thái hậu cũng quyết không mở miệng nói. Bà ta biết mình đang rơi vào tình cảnh nào.
Thái hậu đương nhiên không thể dễ dàng tiết lộ cho Thiệu Hoa Trì, nhưng chẳng ngờ Thiệu Hoa Trì quá âm hiểm, tàn ác.
Kế hoạch ban đầu vốn là ép bà ta cai thuốc, nhưng Thiệu Hoa Trì lại cố tình sai người lâu lâu lại cho thái hậu một ít nha phiến. Hút thuốc kết hợp với cai nghiện luân phiên thay nhau, khiến cho bà ta bị giằng xé liên tục giữa thiên đường và địa ngục. Lúc này, thái hậu đã bị tra tấn mà quỷ thần không hay, hàng đêm đều mơ thấy oan hồn trong cung đòi mạng.
Hôm ấy, khi y bước vào cửa điện, nhìn xuyên qua khe hở của song cửa sổ, thấy ánh nắng nghiêng nghiêng tràn ngập căn phòng, tia bụi mờ vắt ngang không trung. Đó là một ngày đẹp trờ hiếm hoi kể từ khi mùa đông bắt đầu. Nhưng thái hậu đã tinh bì lực tẫn, từ thân thể đến tinh thần đều kiệt quệ hoàn toàn. Sự tra tấn của Thiệu Hoa Trì khiến bà ta khổ sở cùng cực. Đối với Tấn Thành đế, bà ta còn chửi rủa ầm ĩ, nhưng với Thiệu Hoa Trì thì lại âm thầm kiêng kị từ tận đáy lòng.
Thất hoàng tử này quả thật quá ác độc, hoàn toàn không cho rằng bà ta đã đủ khổ. Cứ ban cho rồi thu lại, ban cho rồi thu lại, đó mới là điều khổ sở nhất.
Mà mỗi lần bà ta mở miệng mắng chửi Thiệu Hoa Trì, đợt tra tấn này càng tàn bạo, khiến cho mỗi lần Thiệu Hoa Trì mặc một thân hoa phục đi tới hành lang, mái tóc bạc trắng, tiếu ý ôn hòa, không nặng không nhẹ nói lời an ủi, là khiến bà ta run rẩy từng hồi.
"Được.... Ai gia đồng ý với ngươi." Máu tóc rũ rượi trước trán, nước mắt nước mũi dường như trét đầy gương mặt già nua. Dung nhan vốn được bảo dưỡng đích đáng lúc trước, nhìn qua còn tưởng mới ba mươi bốn mươi tuổi của thái hậu, giờ đã thành bà lão sáu mươi.
Thái hậu có ý chí kiên định đến mấy, vẫn bị sự thèm khát nha phiến điên cuồng khiến cho đầu hàng. Đó là sự kiên nhẫn có thể phá hủy nhân tính cùng quan điểm nhân sinh.
Hơn nữa, đã một thời gian như vậy mà Tấn Thành đế đều chẳng hề phản ứng gì với chuyện của bà ta. Thái hậu biết, Tấn Thành đế đã hoàn toàn bỏ rơi bà ta rồi.
Bà đương nhiên không biết, tất cả mọi chuyện đều do nam nhân trước mắt này bày mưu.
Thiệu Hoa Trù ngồi xuống, đôi mắt vừa trong suốt lại vừa thâm trầm. Lúc y cười rộ lên, đuôi lông mày hơi cong, độ cong duyên dáng ấy có thể khiến người ta nhớ đến dáng vẻ tao nhã của Lệ phi. Ánh nhìn ôn hòa gợn sóng chiếu vào thái hậu, "Nếu người đồng ý sớm hơn một chút, có phải không cần phải chịu đựng khổ