Nếu thất điện hạ vẫn còn như trước, có lẽ Phó Thần sẽ xoay người bỏ đi ngay. Một kẻ ngạo mạn như thất hoàng tử vốn không cần thương hại. Mà hắn thì không có khuynh hướng tự ngược, với một kẻ từng không coi hắn ra gì, hắn không tội gì tự tìm bất mãn, thậm chí nếu có cơ hội, góp thêm ít sức ngáng chân đối phương được nữa thì càng tốt.
Hắn có thể ra ám chiêu, đùa bỡn một hoàng tử, nhưng nếu giờ đổi thành một kẻ si ngốc thì lại không nỡ xuống tay. Trong phạm vi chưa hại đến chính mình, hắn hy vọng ít ra thất điện hạ dù có rớt đài cũng vẫn giữ được phong thái hoàng gia ngạo khí mà hắn thưởng thức, chứ không phải đến nỗi bị chà đạp dưới bùn lầy.
Thiệu Hoa Trì rụt lại, khiến Phó Thần có chút kinh ngạc, hẳn là vì hai người vừa mặc trang phục thái giám kia khiến y chịu không ít sợ hãi.
Phó Thần cũng rất kiên nhẫn, ngồi xuống đất, cùng y hai mắt đối nhau, đợi cơn hoảng loạn Thiệu Hoa Trì đỡ dần. Khi biết Phó Thần sẽ không làm hại y, liền cười ngô nghê, bò đến nhặt cơm dưới đất nhét vào miệng. Phó Thần thấy vậy vội ra tay ngăn cản.
Tron bát cơm kia còn long bõng chất lỏng màu vàng, khiến người ta có chút liên tưởng không tốt.
"Không được ăn!" Hắn giữ chặt tay Thiệu Hoa Trì, thấy đối phương nghiêng đầu ngơ ngác, từ tốn nhắc lại lần nữa: "Không, được, ăn!"
"A ! A !" Thiệu Hoa Trì vung tay la hét, tiếng bụng sôi òng ọc cũng theo đó mà réo lên.
Phó Thần cũng bất đắc dĩ, không biết người này đã chịu đói bao lâu, lại bị ra tay hành hạ, Thiệu Hoa Trì cuối cùng sợ hãi rụt tay về, không đụng đến bát cơm.
Phó Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, may sao Thiệu Hoa Trì si ngốc cũng không thật sự phát điên, chỉ giống như biến thành tâm trí trẻ nhỏ, biết sợ biết đau.
Hắn giúp thất hoàng tử chỉnh lại quần áo, nhặt lên mặt nạ bạc kia, phủi sạch vết bẩn rồi đưa cho Thiệu Hoa Trì đeo lên. Tuy mặt nạ này bán rất được tiền nhưng không ai dám lấy, lý do rất rõ ràng, bởi mọi người trong cung đều biết thứ đồ này thuộc về ai.
Hắn không mất bao nhiêu công sức, đưa Thiệu Hoa Trì vào phòng trong. Phòng này nhìn cũng không quá cũ nát, ngược lại biểu thị rõ địa vị chủ nhân, bày trí cũng xa hoa. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hoàng hậu đương nhiên không dùng nơi quá tồi tàn cấp cho Thiệu Hoa Trì, nếu vậy cái danh khắc nghiệt với hoàng tử sẽ rơi xuống đầu nàng.
Phó Thần ra ngoài lấy chậy nước chuẩn bị rửa mặt chải đầu cho y một chút, phát hiện trong viện này quả nhiên không có hạ nhân. Nếu không thì hai thái giám vừa nãy đã sớm rời đi. Hắn đoán hạ nhân chỉ khi "vô cùng cần thiết" mới xuất hiện.
Chỉ là không biết những hạ nhân trước kia theo hầu thất hoàng tử giờ đã đi nơi nào, nhưng rồi lại lập tức cảm thấy đây cũng không phải chuyện hắn cần bận tâm.
Hắn bưng chậu nước vào, thấy Thiệu Hoa Trì đang trên giường, vẻ mặt có chút kích động giáo dác nhìn quanh. Có lẽ bởi vừa rồi được Phó Thần ôn nhu đối đãi, Thiệu Hoa Trì theo bản năng ghé sát lại gần, nhìn giống như một chút hamster nhỏ bị đưa vào một chiếc chuồng mới, trông thấy Phó Thần mắt lại sáng rực lên.
Phó Thần ngồi xuống bên cạnh, giặt khăn, nhẹ nhàng lau nửa gương mặt gồ ghề. Những khối u ác tính bị vỡ ra, còn chảu nước mủ đen đen đỏ đỏ lẫn lộn, tản ra mùi tanh nực mũi, đều cho thấy Thiệu Hoa Trì chịu đựng bao nhiêu thống khổ. Nghe nói cứ cách mỗi khoảng thời gian, Thiệu Hoa Trì sẽ phải vật lộn với chất độc hành hạ, Phó Thần chỉ nhìn thôi cũng có thể hình dung ra cơn đau tê tâm liệt phế.
Hắn lau sạch nước mủ không ngừng trào ra kia, hẳn cho đến khi vết thương không còn rỉ nước mới xoa chút thuốc bột cầm máu. Đây đương nhiên là đồ cho hạ nhân, bình thường cố gắng tích góp cũng chỉ có vậy.
Phó Thần không tỏ ra ghét bỏ, ánh mắt vẫn bình thản lạnh nhạt. Khí chất trầm tĩnh như thế khiến Thiệu Hoa Trì không sợ hãi, thậm chí cũng không vì đau đớn mà kêu khóc. Y chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn động tác như mây trôi nước chảy của Phó Thần.
Phó Thần không có thuốc mỡ, cũng chỉ có thể bang nhân thanh tẩy miệng vết thương lại tát điểm không nhiều lắm tác dụng thuốc bột, lại đem kia rối tung tóc thoáng sửa sang lại một chút, hắn không có bang Thiệu Hoa Trì rửa mặt chải đầu, như vậy kia vài hạ nhân liền biết có người đến qua , hắn còn không tưởng bại lộ chính mình.
Phó Thần không có thuốc mỡ, chỉ có thể giúp y rửa sạch miệng vết thương và bôi thêm ít thuốc bột chẳng có mấy công dụng, sau đó chỉnh qua một chút mớ tóc rối. Để không bị chú ý, hắn không giúp y rửa mặt chải đầu, hắn còn chưa muốn bại lộ.
Sửa sang xong xuôi, hắn cẩn thận xóa đi dấu vết của bản thân, cũng không giúp Thiệu Hoa Trì đep lại mặt nạ.
"Mang mặt nạ lâu không tốt cho miệng vết thương của ngươi, từ nay về sau, lúc không có người thì đừng đeo.: Phó Thần cũng không quan tâm Thiệu Hoa Trì nghe có hiểu hay không, đem mặt nạ để lên bàn.
Nửa gương mặt không nhiễm độc ngước nên, ngơ ngác nhìn Phó Thần. Ánh nến trên bàn chiếu lên gương mặt như ngọc, đôi mắt trong suốt như tiến vào lòng người. Từ lần gặp đầu tiên, Phó Thần đã phát hiện thất hoàng tử có một đôi mắt xuyên thấu tâm can, nhưng nếu lúc trước là sói đầu đàn thì nay lại thành một chú husky nhỏ, khiến hắn không thấy hối hận vì hành động ngày hôm nay.
Hắn đã sớm qua cái tuổi biết xúc động, nhưng không có nghĩa là đã mất đi nhân tính.
Hắn móc trong ngực ra một bao giấy dầu, vừa mở ra đã có hương thơm bay vào mũi, là đào hoa cao. Ngày thường thượng sai, hắn sợ bụng dạ có vấn đề, lại gặp phiền phức nên trong bữa ăn rất ít. Phó Thần sẽ gói lấy một chút đồ ăn mang theo, phòng khi cực kỳ đói thì lấy ra lót dạ.
Đương nhiên quế hoa cao này không phải lấy được từ nhà ăn tập thể, mà là đồ ăn Mặc Họa đưa tới. Người ở thời hiện đại chắc chắn sẽ dè bỉu khinh thường, biết đối phương có mục đích mới mang điểm tâm đến tặng, thế mà còn nhận, đúng là không có liêm sỉ. Nhưng phàm là người đã chịu qua cơn đói khát khiến người ta cận kề sinh tử, Phó Thần chỉ cảm thấy, ở cái chốn cung đình này, liêm sỉ cũng không làm no bụng.
Hắn ngẩng đầu, thấy Thiệu Hoa Trì đã nhìn chăm chăm bọc đồ ăn, hai mắt sáng rưc, long lanh nhìn Phó Thần, chắc nghĩ Phó Thần đang do dự không biết có nên cho y ăn hay không.
Phó Thần mỉm cười, lo Thiệu Hoa Trì có thể mắc nghẹn nên trước tiên rót một ly nước, sau đó bẻ nhỏ một khối bánh đút cho y.
Một bên khóe miệng