Ánh mắt bọn họ chạm nhau chỉ trong một giây ngắn ngủi, rồi Phó Thần lập tức quay đi.
Bên kia, A Tam đã dạy dỗ xong ba tên du côn. Phó Thần thấy binh lính chuẩn bị chạy đến, liền nắm tay A Tam, chạy ra khỏi phủ đô úy. Lý Biến Thiên không muốn nhiễu dân, nếu bọn họ đánh nhau với bách tính trong thành, cho dù đối phương có gây sự trước đi chăng nữa cũng xem như gây phiền phức cho Lý Biến Thiên, vậy nên chuồn là thượng sách.
A Tam cao lớn hơn Phó Thần rất nhiều, nếu là bình thường, lẽ ra Phó Thần kéo thế nào A Tam cũng không nhúc nhích mới phải. Nhưng lúc này, A Tam lại dễ dàng bị Phó Thần lô đi. Cũng chỉ có mình Phó Thần mới cảm nhận hết được, trong cuộc hành trình này, thái độ của A Tam đã thay đổi nhiều như thế nào.
Hắc Quả Phụ Văn Ỷ vẫn đứng đó, sững sờ nhìn bọn họ biến mất phía cuối đường. Ban nãy, ánh mắt của thiếu niên, trong phút chốc tỏa ra khí thế khiến người ta không thể kháng cự. Cho đến bây giờ, hình ảnh ấy vẫn quay đi quay lại trong đầu nàng.
Nghe một tiếng vỗ nhẹ, Văn Ỷ, biệt danh Hắc Quả Phụ quay đầu nhìn lại, trông thấy gương mặt của Thanh Nhiễm, "Đi theo ta."
Hai người đi tới một mái hiên cũ nát, gặp hai mật thám đã chờ ở đó từ lâu. Thấy gương mặt Thanh Nhiễm nghiêm nghị không chút ý cười, Văn Ỷ thoáng chột dạ, "Bỗng nhiên gọi thuộc hạ về đây, không biết có gì sao bảo?"
"Nếu các ngươi đã đến đông đủ thì ta cũng không cần vong vo nữa. Ban nãy, khi ta nói công tử đã đến, ta cảm thấy thái độ của các ngươi không phù hợp nên mới gọi các ngươi ra đây. Ta biết các ngươi cho rằng không nên rời khỏi kinh thành, rời bỏ Vanh Hiến tiên sinh mà chạy đến nơi này, làm phản đồ của thất hoàng tử. Các ngươi cảm thấy bất mãn lắm phải không?"
Những thuộc hạ bị Thanh Nhiễm nói thẳng tiếng lòng đều im lặng nhưng không thể phủ nhận được. Những điều Thanh Nhiễm nói đều là suy nghĩ trong thâm tâm, bọn họ vốn không hề muốn đến nơi này.
Nếu Phó Thần ở đây thì chắc chắn sẽ càng tán thưởng Thanh Nhiễm. Trí tuệ của cô nương này không hề đơn giản như vậy. Nàng là người vô cùng cẩn thận, quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn nắm rõ suy nghĩ của thuộc hạ như lòng bàn tay. Sau khi phát hiện ra, nàng vẫn án binh bất động, chờ bọn họ tận mắt trông thấy Phó Thần rồi mới gọi về lần nữa.
Thanh Nhiễm đảo mắt qua một lượt. Ba thuộc hạ bị nhìn đều chột dạ cúi đầu. "Thuộc hạ không dám."
"Các người không phải không dám, chỉ là giận mà không dám nói thôi."
"....." Bị nói trúng tim đem, bọn họ đều nghẹn họng.
"Có phải cá ngươi cảm thấy những mệnh lệnh của ta lúc trước chỉ là nói cho vui? Ta yêu cầu các ngươi chấp hành, không chút hoài nghi. Bằng không, ta cũng không lưu lại đám thuộc hạ chỉ biết kéo thêm phiền phức cho ta và công tử."
"Thanh đại nhân, ta không có ý nghĩ đó." Văn Ỷ toát mồ hôi lạnh.
"Có ý nghĩ hay không, trong lòng ngươi tự biết. Văn Ỷ, ban nãy ngươi đã quan sát công tử rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Văn Ỷ lắc đầu, lại gật đầu, "Thuộc hạ không biết phải hình dung thế nào nữa, nhưng thuộc hạ có cảm giác, hình như đã bị công tử nhận ra."
Dù trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt.
"Cho nên, các ngươi cho rằng, thứ ta có thể nhận ra, công tử sẽ không không nhận ra ư?" Thanh Nhiễm nói một câu, khiến cả ba đều ngẩng đầu.
"Thanh đại nhân, ý ngài là, công tử thật ra biết chúng ta không phục?" Còn chưa gặp mặt đã có thể đoán được sao?
Thanh Nhiễm lạnh lùng cười, "Con người công tử, chỉ bằng hai ba câu sao có thể nói rõ. Nếu như có kẻ nào khẩu phục tâm không phục thì đến từ đâu cứ quay về đó, ta không cưỡng ép các ngươi. Công tử có thiếu người cũng không cần loại thuộc hạ chân trong chân ngoài, một mặt hai lòng, hiểu không?"
Nàng vẫn nhớ kỹ, yêu cầu của Phó Thần đối với bọn họ : quỳ hồ tinh bất quý hồ đa, năng lực không nằm ở sức mạnh, mà ở tấm lòng.
Ba người quỳ xuống, bọn họ thật sự sợ hãi, lại càng không nghĩ tới vị trí của công tử này trong lòng Thanh Nhiễm lại cao đến thế. "Thanh đại nhân, xin đừng đuổi chúng ta đi."
"Nếu công tử cảm thấy các ngươi không gây trở ngại thì các ngươi đều có thể ở lại đây. Ta hy vọng các ngươi có thể chứng bản thân thật tốt cho công tử thấy. Nếu ta phát hiện ra có ngươi có tâm tư khác thì đừng trách ta không niệm tình nghĩa trước kia." Nói xong những lời này, nàng cũng không giảng đạo lý gì nữa. Trăm nghe không bằng một thấy, cứ để bọn họ tận mắt trải nghiệm đi. "Có lẽ các ngươi không biết. lúc đầu công tử không có y định thu nhận các ngươi, bởi vì các ngươi không biểu hiện ra năng lực gì khiến ngài phải đánh giá cao. Ta không muốn đưa các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây rồi lại đuổi về. Như thế thật mất mặt Thanh Nhiễm ta, mất mặt sư phụ."
Thanh nhiễm biết tám người nàng mang theo đều không cần hoài nghi về lòng trung thành, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ dốc hết sức. Bọn họ không phải những con rối, có suy nghĩ của riêng mình. Nghe lệnh chấp hành nhiệm vụ và toàn tâm toàn ý chấp hành nhiệm vụ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ba người Văn Ỷ đều biết những điều Thanh Nhiễm nói là thật. Cảm giác bị khinh thường này không hề dễ chịu. Vốn dĩ khi ở phe thất hoàng tử, họ cũng không được coi trọng, đã chịu đủ uất ức rồi, chẳng lẽ đổi phe rồi mà vẫn phải chịu cảnh đó sao? Nhất định phải làm được gì đó, chí ít là cho vị công tử kia thấy, bọn họ xứng đáng được trọng dụng.
"Đây là lần đầu tiên ta cảnh cáo các ngươi, cũng là lần cuối cùng." Răn đe một phen, Thanh Nhiễm cũng không biết lời nói của mình có bao nhiêu tác dụng. Nhưng dù có hay không, nếu trong số người nàng đưa đến có kẻ phản bội, thì nàng sẽ là người đầu tiên giải quyết tai họa ngầm.
Nói một hồi lâu như vậy, những người này không dám tùy tiện khinh thường Phó Thần nữa. Dù bọn họ không phục vẫn là không phục nhưng ít ra sẽ chịu làm việc đàng hoàng. Trong số bọn họ, trừ Văn Ỷ phải lẩn vào Lỗ vương phủ, nhất định phải rời khỏi thành trước khi đóng cửa thành ngày hôm nay, hai người kia chưa có nhiệm vụ gì, đang chờ Thanh Nhiễm phân phó.
Bọn họ lần lượt là Phúc Xà, thiện về ám khí độc dược, và Phì Hổ, âm hiểu khinh công, đăt bẫy. Phúc Xà và Phì Hổ đều là biệt dang, bọn họ cho rằng tên như thế mới nam tính.
"Hai người các ngươi võ công tương đối tốt, đủ để bảo vệ bản thân. Ngoài ra, công tử cũng có vài nhiệm vụ đặc biệt phân cho hai ngươi. Hãy ra ngoài thành đợi, tối nay sẽ hành động."
Kế hoạch của công tử sắp bắt đầu rồi....
A Tam bị Phó Thần kéo chạy đi một đoạn, thấy Phó Thần giúp hắn giải quyết tai họa ngầm do đánh nhau với người ta, A Tam có chút cảm khái. Vừa rồi, hắn dạy bảo mấy tên du côn chỉ vì thấy chúng vây lại bắt nạt thằng bé nhà mình. Hắn đi theo Lý Biến Thiên đã lâu, cũng học được tính xấu của Lý Biến Thiên, đó là chuyên bao che khuyết điểm cho người nhà.
A Tam cũng biết, nếu không phải bọn họ chạy kịp thì lát nữa sẽ trở thành chuyện ầm ĩ ở Đan Hô thành.
Nhớ đến lời A Nhất nói với mình ban nãy, hắn bỗng nhiên kéo Phó Thần lại, nghiêm túc hỏi, "Lý Ngộ, đệ sẽ ở bên cạnh chủ công suốt sao?"
Rất hiếm khi A Tam nói một câu dài.
Ban đầu, chính hắn là người bắt Phó Thần ở Túy Tiên lâu. Khi ấy, hắn cảm thấy thiếu niên này cũng chẳng sống được bao lâu nên không để tâm, nhưng bây giờ lại không đơn giản như vậy.
"Đệ không ở đây thì còn ở đâu?" Phó Thần làm như không hiểu ý A Tam, nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Nghe vậy, tinh thần căng thẳng của A Tam đột nhiên buông lỏng, ừ một tiếng. Vẫn theo, theo chủ công khai sáng tân thịnh thế.
Hai người quay lại phủ đô úy thì trông thấy A Nhất dẫn theo một nhóm hộ vệ, chờ ở bên ngoài, có lẽ là bị đuổi ra. Phủ đô úy chuẩn bị riêng cho đoàn người của tứ vương gia một trạch viện để tạm thời ngủ lại.
Lúc Phó Thần đi tới còn nghe thấy tiếng người quán tháo om sòm, đó là giọng giận dữ của tứ vương gia Lý Diệp Tổ.
"Sao y lại chết được? Lúc đi đệ đã hứa với ta thế nào? Nói là sẽ mang người về hoàn chỉnh không rụng một sợi tóc cơ mà?"
"Đệ quên mất hai huynh đệ chúng là dược nhân của ta rồi sao? Không có bọn họ thì ta không có thuốc, có phải đệ mong ta chết sớm hay không? Bọn họ đều chết ở Tấn quốc, ngay cả hung thủ còn không bắt về được, không biết hoàng thượng định giải thích sao đây?" Lý Diệp Tổ châm chọc, có thể nghe được hắn đang kìm nén tương đối. Đương nhiên, có giận dữ đến mấy thì trước mặt Lý Biến Thiên, hắn cũng phải nhẫn nhịn phần nào.
Những âm thanh phẫn nộ oang oang không dứt.
A Tam quay gương mặt vô cảm về phía A Nhất, ý hỏi nguyên nhân.
A Nhất thở dài, "Vương gia biết rồi." Chuyện huynh đệ Thẩm gia chết ở Loan kinh.
Nhiều năm nay, hai dược