Phó Thần đã sai Tiết Duệ liên lạc với lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm về những chuyện liên quan đến núi Thái Thường. Không có mối quan hệ ngầm được móc nối từ năm năm trước này thì dù bây giờ có kho báu của Khiển Tộc, Phó Thần cũng cảm thấy thiếu an toàn. Hắn cần một vị "thần tài", để cho số tài sản khổng lồ kia xuất hiện một cách hợp lý, nếu không thì làm sao hắn có thể sử dụng được kho báu này. Còn về Thiệu Cẩn Đàm, phải nói Phó Thần rất thích người này, dù trước kia giữa bọn họ từng có mâu thuẫn.
Y khác hẳn với đám vương tôn quý tộc, không hề giống bất cứ hoàng tử nào Phó Thần gặp. Lục hoàng tử là một kho vàng sống. Trước nay, cả Hộ bộ lẫn bản thân hoàng đế đều không biết rõ, rốt cuộc tài sản của y có bao nhiêu. Phó Thần cảm thấy vị hoàng tử này là kẻ đặc biệt biết nhìn thời thời. Y chỉ muốn kiếm tiền, không tham gia tranh giành đảng phái. Bởi thương nhân có địa vị thấp kém nên dù y cũng là hoàng tử nhưng từ lâu đã mất tư cách cạnh tranh. Y là kẻ biết rõ mình muốn thứ gì.
Nhưng một mặt khác, hướng đi này của y cũng khiến Tấn Thành đế vui như mở cờ. Thân phận hoàng tử của y lại càng tạo thuận lợi, có quan hệ không tồi với mọi phe. Dù lúc trước y hơi nghiêng về phe nhị hoàng tử, nhưng ngay cả khi nhị hoàng tử bị quyển cấm, y cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì. Chỉ một điểm này đã thấy được y là kẻ giỏi luồn lách ra sao, đánh hơi thấy nguy hiểm thì tránh né, có lợi thì nhất định sẽ tận dụng.
Chỉ cần Phó Thần có thể cung cấp cho y ý tưởng để kiếm về bộn tiền thì y cũng không quấy phá Phó Thần, trái lại còn dùng hết khả năng để bảo mật kho báu này cho hắn.
Đây là phương thức hợp tác cực kỳ chặt chẽ. Dưới tài năng uốn ba tấc lưỡi của Tiết Duệ, Lục hoàng tử đồng ý mua luôn ngọn núi bên canh, đương nhiều quyền quản lý cũng nằm trong tay y một phần. Nếu có loại lương thực gì mới, y cũng phải là người đầu tiên được biết. Ngoài ra, còn yêu cầu phải gặp được vị chủ nhân thực sự sau lưng Tiết Duệ.
Mong muốn gặp được người này đã thành chấp niệm của Thiệu Cẩn Đàm. Kẻ có giật dây vị hoàng quý phi khó tính khó nết nhất, lại còn sai được con cưng nhà cựu tể tướng đến đây thuyết phục mình rốt cuộc là thần thánh phương nào. Phải nói, hoàng quý phi và Tiết Duệ là hai con người chẳng có chút liên quan nào với nhau, nhưng nam nhân bí ẩn kia lại quen biết cả hai. Từ năm năm trước, y đã cực kỳ tò mò, nhưng cho đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Thiệu Cẩn Đàm sắp bị lòng hiếu kỳ của mình dày vò phát điên rồi.
Y rất nể cái đầu phi thường của Phó Thần. Suốt năm năm nay, sự tò mò của y đã vượt qua cả sự đam mê tiền bạc.
Đương nhiên Thiệu Cẩn Đàm không hề biết, y chẳng những đã gặp Phó Thần cả tỉ lần, mà còn vì chuyện của Vinh Nhạc công chúa, tìm cách hạ nhục hắn. Khi ấy, Phó Thần vẫn còn là một thái giám bé nhỏ.
Sau khi mua ngọn núi bên cạnh, đám nạn nhân ở đây lại có thêm nơi ở mới. Người đông hơn cũng có nghĩa là khó quản lý hơn. Hiện tại, Phó Thần vẫn quản lý theo cách thức của quân đội thời hiện đại, quy định mấy giờ thức dậy mấy giờ ngủ. Người ở nơi này cũng lâu dần thành quen.
Cách thức quản lý lạ thường như vậy của Phó Thần cũng khiến đám Tiết Duệ tâm phục khẩu phục. Bọn họ không phải người bình thường. Xem ra cách thức này của Phó Thần tạo ảnh hưởng rất lớn, khiến những nạn dân ô hợp thành một đội ngũ lao động có kỷ luật chặt chẽ, tuy rằng khắc nghiệt nhưng rất hiệu quả.
Tình cờ gặp chuyện của Bao Chí, Phó Thần cảm thấy cách quản lý này về sau cũng nên áp dụng với trẻ nhỏ, không thể bỏ mặc "những mầm non tương lai của đất nước" như thế này được.
Diệp Huệ Ly thấy Phó Thần dường như đang trầm tư suy nghĩ nên không dám cắt ngang. Cho đến khi Phó Thần nhìn sang ruộng cây ăn quả, vẻ mặt đăm chiêu, ả mới lên tiếng giới thiệu.
Trong vườn cây có vô số nữ tử nhiệt tình lên tiếng chào hỏi Diệp Huệ Ly, rồi lại hiếu kỳ nhìn vị nam tử tuấn mỹ ngồi cạnh ả. Diệp Huệ Ly đương nhiên không trả lời, đi theo Phó Thần lên đến đỉnh núi. Nơi này đã được cải tạo thành một vùng bằng phẳng rộng lớn, từng dãy nhà thẳng hàng, rất có trật tự. Ả dẫn Phó Thần đến trước căn nhà bọn họ ở. Nhà cửa ở đây đều xây bằng gỗ, rất chắc chắn. Trên đường đi có rất nhiều phụ nữ nuôi gà, chăn trâu, dệt vải, may áo. Nam nhân vào rừng săn thú, còn họ ở nhà làm việc nông, thuận tiện may vá một chút. Tuy cuộc sống không thể nói là sung túc nhưng tương đối yên ổn, vẻ mặt rạng rỡ tươi cười.
Nụ cười đó dễ khiến người ta hình dung ra hai từ, chân thành và ngu ngốc.
Đây là hai khái niệm rất gần gũi, dễ dàng để liên hệ với nhau. Nhưng chân chất không có nghĩa là ngu xuẩn, ngu xuẩn không có nghĩa à không biết tốt xấu.
Đa số nạn dân ở đây thật ra không được tiếp xúc nhiều với văn hóa. Đối với bọn họ, sống đơn giản chỉ là sinh tồn, ai cho họ thức ăn thì họ nghe lời kẻ đó. Ở đây không có địa chủ, không có kẻ thu thuế, chẳng khác nào tiên cảnh giữa chốn trần gian.
Ở đây, Diệp Huệ Ly được người ta xem là tiên nữ, là đối tượng mà bao nam tử chỉ dám nhìn ngắm âm thầm. Ả xuất thân giàu sang, lại từng là sủng phi. Nếu không phải chuyện với nhi hoàng tử vỡ lở ra, bị tội lưu đày thì có khi bây giờ còn đang ngạo nghễ ở trong cung. Trong mắt đám nông dân này, ả đương nhiên là thiên tiên hạ phàm, không dám mạo phạm, cho nên khi trông thấy vị nam tử xa lạ đi cạnh ả cũng tự giác kính nể. Nhưng sao lại có cả Bao Chí đi cùng thế kia. Mấy vị lão làng tái xanh cảnh mặt. Bao Chí không phải là trẻ mồ côi sao, chẳng lẽ vừa may mắn gặp được quý nhân nên một bước thành tiên rồi, được đi theo khách quý.
Phó Thần nhìn quanh một chút, dường như đoán được suy nghĩ của những người này, sủng nịch xoa đầu Bao Chí, "Đi chơi trước đi, lát ca ca lại tìm đệ."
Tiểu quỷ Bao Chí gật đầu lia lịa, ngực ưỡn thẳng tắp. Đây là giờ khắc sáng chói nhất của nó từ trước đến giờ.
Hai người một trước một sau bước vào phòng.
"Các vị quản sự đã nghe tin, chắc sẽ nhanh đến đây thôi." Diệp Huệ Ly đứng dậy pha trà. Có thể nói đây là lễ vật cao cấp nhất để đãi khách quý. Ở đây, người bình thường ngay cả nước uống còn khan hiếm, huống chi là trà.
Phó Thần ngồi ghế trên, lẳng lặng quan sát toàn bộ căn phòng, nghe thấy tiếng mấy người phụ nữ đang xì xào bên ngoài, nghĩ hắn là con nhà giàu có đến hỏi cưới Diệp Huệ Ly. Mấy năm nay, ở nhiều người ở Tây Bắc nghe danh núi này có tiên nữ hạ phàm nên kéo nhau tìm đến, muốn thấy dung mạo tiên nữ, nhưng những kẻ đó đều biến mất không tăm tích. Kẻ chống lưng cho nơi này là lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm. Vị thần tài này có sức ảnh hưởng không chỉ trên triều đình mà ngay cả trong dân gian và giới thương nhân cũng rất uy quyền. Hầu như ai nầy đều ngầm hiểu Diệp Huệ Ly là nữ nhân của y.
Phó Thần có thể xem như là người duy nhất có thể thuận lợi vào được đến phòng nàng, cho nên bọn họ mới tò mò không chịu nổi. Suy cho cùng, hai người họ một nam một nữ cùng ở chung một căn phòng, khó mà không khiến người ta bàn tán.
Để tránh hiểu lầm, cửa vẫn được mở rộng.
Phó Thần vừa nghe mấy người phụ nữ ba hoa về sự tích giữa mình và Diệp
Nạn dân trên nũi đều được đưa về trong thời điểm Tây Bắc cùng quẫn nhất. Trừ bản thân Diệp Huệ Ly ở trên núi còn có một số thủ hạ đắc lực được Tiết Duệ phái đến quản lý. Lòng trung thành của bọn họ đương nhiên không phải bàn. Năng lực của Tiết Duệ về quản lý nhân sự, Phó Thần cũng phải nể phục, các thuộc hạ đều một lòng với y. Tiết Duệ có thể nói là người có thể trông cậy nhiều nhất, ngay cả Thanh Nhiễm vốn không hề yếu kém cũng khó mà sánh được với y.
Chỉ có mình Diệp Huệ Ly là Tiết Duệ khó mà yên lòng, đương nhiên sẽ sai người đến hỗ trợ, ngoài giám sát ra thì đúng là có hỗ trợ thật sự. Nghe nói Phó công tử hiếm ho đến thăm một chuyến để xem thành quả của họ, các quản sự cũng rất vui mừng. Họ bị bỏ lại nơi đất hoang cằn cỗi ở Tây Bắc này, không thấy hỏi han, chỉ lâu lâu truyền một mệnh lệnh, bảo bọn họ thí nghiệm đủ thứ chẳng biết để làm gì. Ngay cả thuốc nổ, phải sau khi chế ra rồi họ mới biết hoa ra thứ này chính là vũ khí của Kích quốc. Nhưng vị chủ nhân quyền lực nhất này chẳng biểu mình có ý đinh gì, khiến cho bọn họ cảm thấy vừa bất an, vừa như không được coi trọng.
Các quản sự đều do Tiết Duệ tự mình cất nhắc. Bọn họ đều được chọn lựa kỹ càng, người thì quyết đoán, sắc sảo, người thì trung hậu, thành thật, từng cá nhân có tính cách khác biệt vừa hỗ trợ vừa giám sát lẫn nhau, khống chế mọi việc. Tiết Duệ rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế này, cho nên Phó Thần cũng cực kỳ yên tâm.
Điều đó cũng khiến Phó Thần càng tin tưởng, có lẽ Tiết Duệ chính là một trong ba chủ tinh Sát Phá Lang mà Ô Nhân Đồ Nhã đã nói. Nếu giả thuyết về tinh tướng học này có thể tin tưởng được, hắn là Thất Sát, vậy còn lại Tham Lang và Phá Quân. Tiết Duệ nổi tiếng trong dân gian nhưng tuyệt đối không phải là mãnh tướng, vậy thì chỉ có thể là Tham Lang?
Tham Lang, giảo quyệt chi tài?
Các quản sự tỏ ra hết sức coi trọng lần gặp mặt này, phải về nhà thay quần áo rồi mới đến. Sau đại hạn năm nay lại có thêm ít nạn nhân. Bọn họ dự định sẽ xây thêm vài căn nhà nữa, sắp xếp tạm thời ổn thỏa cho đám nạn dân này rồi mới kéo nhau rời đi.
Trong các nạn dân có một người thanh niên dáng vẻ bình thường nhưng hai mắt lại lấp lánh sáng kỳ lạ. Thấy quản quản sự rời đi, người này lặng lẽ cúi đầu.
Một người khác ghé vào y. Người này hình như đã không tắm rửa suốt mấy tháng, bốc mùi nồng nặc. Chàng thanh niên có vể không thoải mái, nhưng cũng không né tránh.
"Vị huynh đệ này, ngươi từ đâu đến đây? Nghe nói chỉ cần chúng ta chịu làm việc đàng hoàng là có đồ ăn thức uống, còn có chỗ ở."
"...." Chàng thanh niên im lặng.
Người kia lại rất thích kết thân, luôn mồm phổ cập kiến thức, "Nghe nói ở đây có một cô nương giống như tiên nữ, nhưng mà tiên nữ thì chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thôi. Ban nãy quản sự nói sẽ cho chúng ta mỗi người một cái màn thầu nóng. Là màn thầu đó nhé. Đây chính là thứ tốt, biết bao lâu nay không được ăn cái gì làm từ bột mì. Ăn xong rồi, người đứng đầu nơi này chắc sẽ đến gặp chúng ta. Nóng lòng quá, không biết là thần thánh phương nào, trông ra sao, bao nhiêu tuổi, nam hay nữ? Chắc là một người thật tốt, chú không giống đám người ở Tây Bắc này."
Chàng thanh niên vẫn không buồn đáp lại. Núi Thái Thường quả thật không giống Tây Bắc, cũng không giống bất cứ nơi nào. Quả thật người kia chưa bao giờ thay đổi, vừa khôn khéo vừa ngây thơ. Đây là lực lượng mà hắn quy tụ về. Hắn gom người lại, còn tạo ra một căn cứ như chốn thế ngoại đào nguyên. Ngay cả bản thân y hay cả hoàng tổ phụ Tấn Thái Tổ cũng chưa bao giờ trải nghiệm.
Thanh niên bỗng nhiên nói với người trông coi đang phát màn thầu, "Ta muốn đi vệ sinh."
Người trông coi phất tay. Nạn dân đến đâ không phải tù binh, cho nên không cần cấm đoán, "Đi đi, đừng chạy lung tung đấy. Quanh đây có không ít cơ quan cạm bẫy đâu."
Chàng thanh niên gật đầu, đường đường chính chính ra khỏi cửa.
Ở một căn phòng khác, Phó Thần nhận ly trà từ tay Diệp Huệ Ly.
"Trà ngài uống là giống chúng ta mang lên núi trồng, gọi là bạch tiêm. Có điều thu hoạch không được tốt lắm. Khi ấy ta thấy vẫn còn mấy đỉnh núi hoang cho nên mới bàn với Tiết đại nhân thử trồng trà xem sao, không ngờ cũng sống được một ít." Tiết Duệ cũng từng đề cập dến. Diệp Huệ Ly là một nữ tử khá có đầu óc, chẳng qua trí thông minh của ả lúc nào cũng dùng sai chỗ mà thôi.
Từng là con nhà cao quý, ả luôn khinh thường thân phận thái giám của Phó Thần. Nhưng suốt thời gian qua, ngay cả một kẻ tài nghệ ẩn tàng như Tiết tướng gia tam công tử mà còn nghe lời hắn răm rắp, cho nên chút cảm xúc kia cả ả buộc phải tìm mọi cách đè nén, không dám ho he lộ ra. Năm năm ả ở nơi này, bản thân đã thay đổi từng chút một. Suy nghĩ của ả về Phó Thần lúc bây giờ rất phức tạp, vừa ngứa mắt vừa nể phục, nếu người này không phải là thái giám thì chẳng biết uy phong cỡ nào.
Phó Thần tự nhận mình không phải là kẻ học đòi làm người văn nhã, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà. Trà là đặc sản của Tấn quốc, mà giống trà này nếu được nhân rộng thì có thể buôn bán với các châu huyện khác, thu về không ít lợi ích kinh tế, "Không tồi, không tính là thượng đẳng nhưng đất đai khí hậu ở đây hợp với trồng trà. Tay nghề của ngươi cũng không có gì phải chê trách, đủ khả năng để mở rộng sản xuất."
"Được ngài khích lệ, cũng không bõ công sức của ta và bọn họ!" Diệp Huệ Ly quả thật có chút mừng rỡ.
"Nếu Quý tần cảm thấy ngại thì gọi ta bằng cái tên cũ cũng được." Thấy ả ta ngồi cạnh mình mà lóng nga lóng ngóng, Phó Thần mỉm cười nói.
Tên cũ, vậy thì gọi hắn là Phó công công, hay là......Tiểu Thần Tử?
Diệp Huệ Ly run bắn, lắc đầu lia lịa. Ân oán lúc trước của họ xem như đã xóa bỏ sau khi hắn giúp ả thoát cảnh lưu đày. Nếu lúc này mà ả còn không biết tốt xấu, không nhận rõ tình thì, thì chẳng phải chê mạng mình quá dài sao.
"Ta bây giờ nào phải Quý tần gì nữa. Kỳ quý tần đã sớm bị gạch tên khỏi danh sách cung phi rồi. Ta vẫn còn khá xa lạ với ngài, hơn nữa năm năm nay cũng không gặp mặt, có nhiều điểm thất lễ, mong ngài thứ lỗi," Lúc trước là chủ tử và nô tài, giờ thân phận đảo ngược. Trước khi hình như ả còn nghĩ cách trừng phạt Phó Thần, vậy mà giờ vị trí của họ đã thay đổi thành thế này.
"Ngươi phục hay không, cam lòng hay không, ta biết rõ. Thân phận của ta cũng không thay đổi. Ta chính là thái giám, cả đời này chưa chắc đã thoát được khỏi thân phận này. Nhưng....thế thì sao?" Phó Thần mỉm cười không chút sợ hãi, cũng không chút mặc cảm nào. Diệp Huệ Ly ngây người nhìn hắn. Ả phát hiện ra, khi nam nhân này mỉm cười, có một thứ cảm giác như khoe mẽ, thiên hạ này chẳng ai táo tợn bằng ta. Nụ cười của Phó Thần nhanh chóng lụi tắt, như thể những gì ả mới trông thấy chỉ là ảo ảnh. "Ta cũng không cần ngươi phải trung thành. Nhưng ta tin ngươi yêu quý tính mệnh của mình. Không có ta, Kỳ Quý tần ngươi có lẽ từ lâu đã biến mất khỏi thế gian rồi."
"Vâng, thiếp thân hiểu." Ả đổi cách xưng hô, cũng biểu hiện tâm tính ả cũng có chút thay đổi.
Hắn quả thật không cần ả trung thành, bởi vì ả chẳng có lựa chọn nào, ngoài trung thành ra, ả đâu thể làm gì khác.
Phó Thần khẽ hé môi, ánh mắt thấu rõ hết thảy nhìn Diệp Huệ Ly đang nơm nớp lo lắng, "Bỏ khăn che mặt ra."
Sau khi được Lương Thành Văn thay đổi khuôn mặc, Diệp Huệ Ly cũng chỉ duy nhất một lần trong gương đồng.
Khi ấy ả cũng nhìn đến sững sờ, thật sư không nghĩ chỉ là một nét thay đổi nhỏ mà như biến thành người khác.
Sau đó ả đeo khăn che mặt, chưa một lần cởi ra. Lần này Phó Thần yêu cầu gỡ xuống, ả do dự một lát, rồi chậm rãi hạ tấm khăn che. Một cơn gió mùa hè ùa tới cùng tia nắng chạng vạng cuối ngày.
Các vị quản sự vừa tới cũng đứng sững ngoài cửa, ngẩn người nhìn gương mặt vừa lộ ra của Diệp Huệ Ly.
......
Sau khi Diệp Huệ Ly đeo khăn che mặt lên lần nữa, những người khác cũng sực tỉnh, nhưng ánh mắt nhìn ả cũng khác hẳn lúc trước.
Từ xưa đến nay, mỹ nhân bao giờ cũng có nhiều đặc quyền.
Lúc các quản sự trông thấy Phó Thần lần đầu tiên thì rất kinh ngạc. Bọn họ chưa từng ngữ vị chủ tử đứng sau lưng mình hóa ra là một thanh niên trẻ trung như vậy, cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi, không biết đã thành gia lập thất chưa. Có một thuộc hạ là mỹ nhân như Diệp Huệ Ly thì chẳng biết kén chọn mức nào.
Phó Thần giới thiệu vài lời đơn giản với bọn họ, trao đổi cái tên, sau đó đi thẳng vào chủ đề. Vài nằm nay, dù Phó Thần ở Kích quốc nhưng chưa từng thôi quan tâm đến tài nguyên của Tấn quốc. Hắn hầu như thử nghiệm tất cả mọi thứ ở chỗ này, có cái gì tốt cũng thử xem. Ngoài thuốc nổ, nông sản, hắn còn tìm kiếm vài người thợ xuất sắc, quả nhiên đã tạo ra vài thứ đáng ngạc nhiên.
Ví dụ như mì ăn liền. Thực ra, trong lịch sử cổ đại ở thế giới của hắn, đây cũng là một loại phát minh không liên quan đến các quốc gia khác, mì sợi là phát kiến của người Trung Nguyên. Mì ăn liền này do một chủ quán mì gặp cảnh khó khăn, trở thành nạn dân. Sau khi sản xuất được bột mì, ông ta phát minh ra thứ này.
Hay là sơn, vốn là thứ xuất hiện ở Minh triều trong thế giới trước, có thể chống ẩm, chống hư hại. Phó Thần chỉ đơn thuần đưa ra ý tưởng, không ngờ những người này có thể thật sự làm ra được.
Cũng còn nhiều phát minh nho nhỏ khác. Có lẽ chừng này chưa đủ để thay đổi gì đáng kể. Nhưng nếu Phó Thần không tập trung họ lại để nghiên cứu thì chắc phải mấy triều đại nữa mới xuất hiện. Vậy mà giờ đã làm được rồi, chẳng khác náo đi trước thời gian.
Phó Thần đều ghi nhớ trong lòng, tất nhiên chưa đến lúc thì chưa thể bán sản phẩm ra ngoài. Giờ còn chưa phải thời cơ thích hợp, vẫn cần tiếp tục ẩn mình, chuẩn bị kỹ lưỡng.
Còn về tính bảo mật của các phát minh, bao gồm cả những nạn dân làm việc ở đây, đa số bọn họ đều không biết rõ mình đang làm gì.
Công việc hằng ngày của họ hầu như chỉ phụ trách một bộ phận của riêng mình, ví dụ như chế tạo thuốc nổ thì sẽ phân một công nhân phụ trách cân lưu huỳnh, một người làm gỗ vụn, bọn họ cũng không nói cho công nhân biết thứ được chế tạo ra là gì. Đây cũng là cách thức phân công lao động thời hiện đại, như thế sẽ giảm được nguy cơ bí mật lộ ra ngoài.
Phó Thần biểu hiện gì lộ liễu lúc này, chỉ âm lặng lẽ như mưa dầm thấm đất mà thay đổi cuộc sống xung quanh.
Sau thật nhiều năm, khi nhìn thấy những thứ đồ tương tự với thời hiện đạ, trong lòng hắn âm thầm nảy sinh một thứ cảm giác kiên đinh. Cảm giác rằng mình đã thật sự hòa nhập với nơi này, với thời đại này, cũng dựa vào sức lực của đôi bàn tay mà đi lên. Từ hai bàn tay trắng cho đến ngày hôm nay, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Vừa trò chuyện với các quản sự, Phó Thần vừa đi lại, quan sát những thửa ruộng trên núi. Các nạn dân mải mê làm việc cũng không biết nam nhân xa lạ này là ai, nhưng các quản sự bình thường cao cao tại thượng đều đi theo hắn, khom lưng cúi đầu. Nhìn vậy cũng biết người này hẳn là nhân vật lớn, nên vẻ mặt đầy kính sợ, không dám trộm nhìn.
Phó Thần không thể ở huyện Lô Tích quá lâu. Ở kinh thành, thân thể hoàng đế đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn. Điều này cho thấy Lý hoàng đã ra tay rồi. Hắn cần quay vể để tận mắt nhìn thấy, sau đó mới có thể sắp xếp những chuyện tiếp theo.
Lần này hắn đến núi Thái Thường, thật ra không nghĩ có thể đạt được nhiều niềm vui bất ngờ như thế. Hắn giống như ông chủ vô trách nhiệm, vứt hết mọi việc cho Tiết Duệ và Diệp Huệ Ly, sau đó chẳng thèm quan tâm đến, vậy mà bọn họ lại làm việc được với nhau, hiệu quả bất ngờ.
Hắn không thể nào việc gì cũng tự thân làm. Việc chống lại đại nghiệp của Lý hoàng cũng vậy, Phó Thần có tài giỏi đến đâu cũng không thể một mình đối đầu với họ. Hắn sắp đặt người phù hợp vào vị trí phù hợp, đó là bản lĩnh nghề nghiệp của một người từng làm giám đốc nhân sự.
Hắn dự định chọn ra vài hán tử có thân thủ tốt được Tiết Duệ huấn luyện đặc biệt, đương nhiên bao gồm cả Diệp Huệ Ly đã "thay hình đổi dạng", cùng đưa tới kinh thành. Đó mới là mục đích chính đến đây lần này.
Việc chọn người cũng phải tiến hành bí mật. Các quản sự đã được Tiết Duê thông báo từ trước nên đã dẫn những người được huấn luyện tới cho Phó Thần lựa chọn.
Nhưng chuyện bất ngờ xảy ra. Ngày hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì lại có chút náo loạn. Một nạn dân mới được đưa về hồ qua bỗng nhiên mất tích. Đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là Diệp Huệ Ly cũng biến mất theo luôn.
Các quản sự đều dẫn đội tuần tra của mình đến, tìm lần lượt khắp các đỉnh núi. Ồn ào như vậy, đương nhiên đã đến tai Phó Thần.
"Ta cũng đi tìm." Diệp Huệ Ly là con bài hắn đã chuẩn bị suốt năm năm, không phải thời điểm thích hợp thì sẽ không phát huy tác dụng. Giờ