Khu rừng như bị ngâm trong nước. Hiện giờ, Kích quốc đã bắt đầu mùa mưa hàng năm. Mười ngày trước, những đợt mưa xối xả trút xuống vùng biên cảnh. Cũng thời gian này, tộc Ô Ưởng chọn thời cơ thích hợp nhất dể đột kích quân trấn thủ biên cương. Gần như không ai ngờ được, dưới điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế mà chúng dám tiến cành tập kích với quy mô lớn. Chẳng trách sao nửa năm nay tộc Ô Ưởng ít gây rối hẳn, hóa ra chúng đã có kế hoạch hợp tác với các tiểu quốc khác để bất ngờ ra chiêu.
Ký Biến Thiên đang tuần tra ở hạ du sông Thượng Luân, vội vang quân thúc ngựa đuổi tới, đồng thời lệnh cho một toán quân khác đế viện trợ, nhưng không kịp. Khi họ đến nơi thì lính biên thành đã bị đánh tan, không còn một người sống sót. Chuyện này khiến Lý Biến Thiên bị đả kích cực kỳ lớn. Hắn vốn không quá bận tâm đến tộc Ô Ưởng và mấy tiểu quốc kia, cho nên bất ngờ bị lũ kiến bu vào cắn mới cảm thấy nhục nhã.
Nếu coi tộc Ô Ưởng là ruồi bọ thì Kích quốc là voi. Voi không quan tâm đến đám côn trùng ấy, trước kia cũng vậy. Nhưng lần đánh lén này đã tiêu diệt toàn quân trấn thủ biên cương. Ngay cả Lý Biến Thiên cũng khó mà tin nổi. Kích quốc hiền lành được mấy năm, chúng đã cho là có thể trèo lên đầu hắn ngồi rồi?
Hắn xem thường tộc Ô Ưởng và các tiểu quốc ư? Không, hắn chỉ nhìn nhận khách quan thực lực bọn họ thôi. Kẻ hắn đánh giá sai là Thất Sát.
Đó là điều Phó Thần đã dự đoán từ trước. Nếu thật sự phải so đấu chính thức thì tộc Ô Ưởng hoàn toàn không xứng làm đối thủ của Kích quốc. Dù bọn họ dũng mãnh thiện chiến cũng làm sao thắng được quân đội Kích quốc có vũ khí tối tân? Cho nên ngay từ đầu Phó Thần đã không định cho hai bên giao chiến, chỉ liên tục gây phiền toán không lớn không nhỏ cho Kích quốc năm năm qua.
Lần đột kích này thì khác. Đánh du kích là sở trường của họ. Trời lại mưa to, không có đội quân nào kiều lĩnh tấn công vào lúc này. Mưa lớn khiến trạng thái thân thể mệt mỏi. Binh bất yếm trá, lợi dụng tâm lý, lợi dụng khí hậu, chơi đẹp hay đánh lén cũng không quan trọng.
Lúc này, Lý Biến Thiên đã dẫn quân xuyên qua khu rừng tùng. Hắn đã nhận được tin báo căn cứ của quân địch, chuẩn bị đáp lễ chủng tộc không biết thân biết phận này.
Mưa lớn khiến đất đai vô cùng lầy lội, có nơi lún xuống nửa ống giảy, rất ảnh hưởng đến hành quân. Dù quân Kích quốc có kinh nghiệm phong phú nhưng toàn thân vẫn lấm đầy bùn. Chỉ có mình Lý Biến Thiên vẫn duy trì được phong độ, lưng thẳng tắp ngồi trên xe lăn. Đây là loại xe được chế tạo đặc biệt, dù gập ghềnh lầy lội cũng có thể vượt qua.
Lý Biến Thiên vẫn tự hỏi, trước kia, tộc Ô Ưởng thường xuyên đánh lén nên không có căn cứ cố định, thực lực không còn được như thời hoàng kim. Thực ra, đây không phải chiến thuật tốt. Tuy rằng bọn họ gây được nhiều phiền toái cho lính trấn thủ biên thành, nhưng bản thân tộc Ô Ưởng cũng tốt thất không nhỏ. Mưu kế như vậy không giống với tác phong thành thục của Thất Sát. Nếu kẻ đó muốn ứng phó với Kích quốc thì phải có cách tốt hơn để bảo toàn lực lượng. Chỉ trừ phi hắn vốn không tính đến chuyện bảo vệ tộc Ô Ưởng này.
Trừ nghi hoặc ấy ra, những mặt khác, Lý Biến Thiên cũng đoán được ít nhiều. Thất Sát biết thân biết phân, những hành động nhắm vào Kích quốc của hắn, từ đám Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, chưa bao giờ tiến hành lộn xộn.
Người thay thế vị trí của Lý Ngộ, Tự Anh Vũ nhắc hắn nên thay thuốc. Tự Anh Vũ là người được Phó Thần bồi dưỡng. Sau khi hắn rời Kích quốc, Tự Anh Vũ tiếp quản vị trí, hầu hạ Lý hoàng. Hắn biết Lý hoàng sẽ không để mình ở lại Kích quốc lâu dài nên đã huấn luyện sẵn một người thay thế. Lý Biến Thiên cũng thuận theo sắp xếp này. Hắn thích Lý Ngộ ở điểm luôn lo tính chu toàn trước sau. Tính cẩn thận của hắn khó ai có được.
Lý Biến Thiên cần băng bó, đội ngũ cũng cần nghỉ ngơi nên hành quân tạm dừng. Sau khi đánh lén xong, quân địch lập tức án binh bất động. Toàn bộ khu rừng đều chìm trong sự tĩnh mịch lạ thường. Nhưng lính Kích quốc kinh nghiệm phong phú, không hề hoảng loạn, vẫn quy củ như trước.
Lúc vừa vào rừng, Lý hoàng bị đánh lén. Vết cắt trên tay bị ngấm nước mưa, không khép lại được. Quân y vội vàng chạy đến xử lý vết thương cho y. Miệng vết thương đã sinh mủ. Tuy độc tố đã được giải trừ nhưng trong khu rừng ẩm ướt thế này, có nhiều khả năng nhiễm trùng. Hơn nữa, máu tươi sẽ thu hút sự chú ý của các sinh vật khác. Trong lúc hành quân, bọn họ khó có thể phòng bị được đủ mọi nguy vơ tiềm tàng.
Từ đầu đến cuối, Lý Biến Thiên chẳng nhăn mày đến một lần. Quân y băng bó xong, Lý Biến Thiên cũng cảm thấy gì đó, nhìn về thân cây phía xa, ánh mắt không lay chuyển, "Lý Ngộ, tên."
Nói xong hắn mới nhận ra mình gọi sai người. Gương mặt Lý Biến Thiên hiếm khi nào sượng sùng như thế. Nhưng chỉ qua chốc lát, hắn đã bình thản như cũ, nhận lấy cung tên.
Tự Anh Vũ vẫn kính cẩn nghe theo. Hắn biết rõ thân phận mình cho nên không có cảm xúc dư thừa nào khác. Đặc biệt là sau khi thủ thưởng cũ của hắn rời khỏi Kích quốc, bệ hạ từng gọi lầm hắn là Lý Ngộ vài lần, hắn tự hiểu một tôi tớ bình thường như hắn không thể nào sánh bằng thân tín như Lý Ngộ. Hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một người hầu hạ. Không như Lý Ngộ, chỉ cần vài chiêu trò khua môi múa mép là được hoàng thượng ban cho một thân phận.
Đặc biệt, hắn từng nghe hoàng thượng nói với thân tín ở Ngự thư phòng, hắn nhìn Lý Ngộ lớn lên, nuôi dạy đứa trẻ này, tình như thúc chất (chú cháu), muốn người khác thay hắn chăm sóc Lý Ngộ.
Bệ hạ mà lại nói những điều này, thật không bình thường chút nào. Ai từng hầu hạ Lý hoàng đều biết, hắn không bao giờ nói lời vô nghĩa.
Trong thời gian này, bệ hạ thi thoảng lại trở nên hung tợn, thường bảo họ lui xuống, sau đó nhốt mình trong phòng. Phải sau một khoảng thời gian nhất định mới cho người vào. Một lần nọ, đã quá thời gian mà không nghe thấy bệ hạ ra lệnh, không ai dám vào, chỉ dám đợi ở đằng xa.
Mộ lúc sau mới nghe tiếng bệ hạ cất lên trong phòng: Lý Ngộ, vào đi.
Giọng điệu mệt mỏi vô cùng. Tự Anh Vũ chưa bao giờ nghe tiếng bệ hạ yếu ớt như thế, giống như vừa trải qua một hồi vật lộn sinh tử.
Khi ấy, Ngộ công công mới đi chưa được bao lâu, bệ hạ vẫn quen được Lý Ngộ hầu hạ nên chưa kịp sửa miệng. Trong lúc hắn còn do dự, bệ hạ lại gọi thêm câu nữa, hắn mới hạ quyết tâm đi vào. Trong phòng là một đống hỗn độn, chẳng biết đã đập phá bao nhiêu đồ. Hắn cúi đầu, thấy bệ hạ chưa từng suy yếu đến thế. Ngài ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tương, cả người ướt đầm như ngâm trong nước, ngay cả sắc môi cũng trắng bệch, thở phì phò, hai