Câu hỏi này là sự khẳng định Phi Khanh cũng tin tưởng Lý Ngộ, cũng có thể là một bước thử cao siêu hơn.
Nhận thấy ánh mắt Phi Khanh, vành tai Lý Ngộ khẽ giật, trái tim như bị ai đó siết lấy. Trong thời gian một phần ngàn giây, hắn vừa phải tìm được nơi phát ra tiếng nói, dựa vào tiếng động từng người phát ra để xác định chướng ngại vật phía trước, địa hình mặt đất lồi lõm ra sao. Khi Phi Khanh lên tiếng, y đứng rất gần Phó Thần. Hắn phải cân nhắc chiều cao của đối phương để quay đầu lại, điều chỉnh cho tầm mắt mình "nhìn" thẳng vào y. Hắn im lặng một hồi như thể cân nhắc câu chữ, sau đó nói, "Tùy cơ ứng biến, tìm kiếm thời cơ, đuổi tận....giết tuyệt."
Đó chính là suy nghĩ chân thật nhất của Thất Sát.
Ý nói, Thất Sát cùng đồng bọn đang mai phục quanh đây để tìm ra nhược điểm của bọn họ, có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào.
Những lời này rành mạch, rõ ràng như tiếng đá dội bên tai Phi Khanh. Hai người cùng chung một suy nghĩ, Phi Khanh càng thêm thiện cảm với Lý Ngộ. Tuy Lý Ngộ kiêu căng nhưng không ảo tưởng sức mạnh.
Phi Khanh đăm chiêu suy nghĩ, lại thấy vẻ mặt khinh khỉnh của Lý Ngộ. Y cũng có thể đoán được Lý Ngộ đnag nghĩ gì. Dù muốn đánh lén thì cũng chỉ là một đám ô hợp, sao có thể hạ được đội quân chính quy của họ lúc này. Những vệ binh đi theo đều được Phi Khanh huấn luyện suốt mấy năm ròng cơ mà.
Khi Phi Khanh và Lý Ngộ quay lại vị trí đứng ban nãy, thấy những binh lính mất tích ban nãy ngã lăn trên mặt đất, chết thê thảm. Nếu không phải họ còn mang áo giáp trên mình thì quả thật không thể nhận ra. Máu đã bị hút cạn, chỉ còn trơ lại khung xương.
"Những con bướm kia không phải ảo giác." Phi Khanh đâu đầu xoa thái dương. Thất Sát cố tình quấy phá, khiến y hỗn loạn, không phân rõ thật giả.
Kẻ địch muốn nấp trong bóng tối, tiêu diệu từng bộ phận chăng?
"Hắn muốn trêu ngươi chúng ta, kéo dài thời gian để viện binh đến phản kích." Lý Ngộ nghiến răng nghiến lợi.
Phi Khanh cảm thấy sống lưng lạnh toát như bị một khối băng vô hình đè nén. Bất chợt, một bàn tay ấm nóng chợt đỡ y từ phía sau. Thân nhiệt truyền qua lớp vải đó hóa ra đến từ Lý Ngộ. Phi Khanh thả lỏng hơn một chút, sát khí trong mắt cũng vơi dần.
"Ta nhớ gần đây có một con sông." Lý Ngộ lên tiếng.
"Không thể nào, phải băng qua vài ngọn núi." Không đủ thời gian. Con sông Lý Ngộ nói đến cách đây rất xa, phải mất mười mấy canh giờ di chuyển.
Khu vựa này là địa bàn của Ứng Hồng Loan, Phi Khanh chỉ ghé qua vài lần, không hiểu rõ lắm. Y cũng không phải một cấp trên tự tay xử lý mọi việc.
Y vẫn còn mải quan sát xem Thất Sát có thể ẩn nấp đâu đó không.
"Nhưng ta biết có đường tắt...." Lý Ngộ nói với Phi Khanh.
Chuyện này phải kể đến công của Hận Điệp, chuyên ra vẽ bản đồ trong nhóm thuộc hạ của Phó Thần. Nàng có thể coi là nữ tướng đắc lực nhất chỉ sau Thanh Nhiễm, đóng góp rất nhiều cho những kế hoạch của Phó Thần lâu nay. Trước kia, gia đình Hận Điệp sinh sống gần vùng này, bị sơn tặc vào cướp bóc, giết hết cả nhà. Nàng trốn vào hang đá mới may mắn sống sót, sau đó bám vào một cái bè gỗ, chịu đói chịu rét không biết bao lâu mới ra được khỏi thôn. Mà khi ấy, những thôn làng xung quang đều chịu sự khống chế của thôn Thượng Thiện.
Thôn Thương Thiên đã thống trị các ngôi làng miền núi hơn mười năm. Bọn họ duy trì phong tục ăn thịt người, mà thứ thịt ngon nhất, mềm nhất đương nhiên là thịt trẻ con.
Nhưng dù Tây Bắc có khó khăn cũng chẳng ai nỡ dâng con mình cho thông Thượng Thiện. Những đứa trẻ lạc như Hận Điệp là lựa chọn tốt nhất. Nàng tránh được vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, phải tìm đủ cách khốn khó để chạy trốn, sau đó bị người ta đưa đi, đào tạo thành tử sĩ, mới có một nữ cường nhân như ngày nay.
Lúc trong sơn động ban nãy, Hận Điệp đã mô tả địa hình quanh đây cho Phó Thần nắm được.
Phải có khả năng quan sát phi phàm mới phát hiện ra con đường tắt kia.
Phi Khanh lại để ý ánh mắt Lý Ngộ. Lý Ngộ cũng ngờ vực nhìn lại y, như thể đang hỏi ngươi dòm ngó cái gì.
Ngay từ lúc mới trông thấy nhau, Phi Khanh đã bị Phó Thần khắc vào đầu cảnh tượng hắn đang ung dung ngồi nướng chim, rất khó quên. Khi ấy, Phi Khanh đã nghĩ làm sao bắn được chim vào ban đêm. Người này chắc hẳn phải có nhãn lực phi phàm, không thể nghi ngờ đôi mắt Phó Thần có vấn đề. Nghe đề nghị của Phó Thần, y cử người đi thám thính. Họ nói con đường đi xuyên qua hang động khá ngắn. Nhưng phần cuối hang động không thể chứa quá nhiều người, chỉ đi thêm vài bước là rơi xuống vách núi, mà dưới đó chính là dòng sông Hắc Thủy chảy cuồn cuộn.
Nếu rơi từ độ cao này xuống thì dù là người luyện võ cũng bỏ mạng, huống chi là đám ô hợp của Thất Sát. Nếu chúng muốn sống thì sẽ không ngu ngốc đến độ nhảy xuống đây.
Cuối hang động, họ trông thấy một chữ : Chiến !
Hai người cầm đuốc soi lại gần.
Chữ được viết lên cát, nét bút mạnh mẽ hữu lực, rồng bay phượng múa, chỉ nhìn cũng nhận ra người viết có ý chí kiên định.
"Có ý gì?" Lý Ngộ nghi hoặc hỏi.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ dẫn người trốn theo đường này sao?" Phi Khanh hỏi ngược lại.
Lý Ngộ thử đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà nghĩ, kiên định gật đầu, "Ta sẽ làm."
Địch nhiều ta ít, trước tiên phải bỏ trốn đã rồi mới nghĩ tới việc giữ mạng.
"Đó là điểm khác nhau giữa ngươi và hắn. Hắn là kẻ hết sức bốc đồng, nhất là khi ta đẩy hắn vào đường cùng. Hơn nữa, hắn là kẻ có thù tất báo. Nếu ta không làm mù mắt hắn, có khả năng hắn đã dẫn người rời đi. Nhưng ta đã hủy thị lực của hắn, cho nên mối thù này....hắn sẽ trả bằng được." Phi Khanh nói chắc nịch.
Đó cũng là lý do vì sao Thất Sát bố trí nhiều cạm bẫy trong rừng như thế.
"Báo thế nào được? Chẳng lẽ chúng cứ nấp ở đây, chơi trò trốn tìm với ta?"
"Không chừng là thế thật. Ngươi cảm thấy tiếp theo hắn sẽ làm gì?"
"Có thể là tiêu diệt từng bộ phận, cũng có thể tiêu diệt toàn bộ. Nhìn cách hắn gài bẫy chúng ta ban nãy, có thể đoán được hắn am hiểu cơ quan thuật. Giờ chúng ta có hai lựa chọn. Một là tách nhau ra, như vậy có thể yểm trợ lẫn nhau. Nhưng không chừng làm thế lại đúng ý hắn. Hai là tất cả mọi người cùng tụ tập một chỗ, như thế sức tấn công sẽ mạnh hơn. Chúng ta đông như thế, còn chúng là lũ gián không dám thò mặt ra, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Lý Ngộ sờ cằm, dáng vẻ chơi bời lêu lổng lúc trước đã bay biến, trở nên sắc bén phi thường. Đó mới là Lý Ngộ mà chủ công yêu thích.
Phi Khanh không nói gì, chỉ nhìn Lý Ngộ. Lý Ngộ lại phát cáu, "Sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy?"
"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao chủ công muốn ngươi hợp tác với ta rồi."
"Tức là sao?" Lý Ngộ ngơ mặt
Phi Khanh không trả lời, sai người tìm kiếm dấu vết để lại quanh đây.
"Này này, đừng có nói nửa câu như vậy. Bỏ ngay cái bộ dáng cao nhân thoát tục ấy đi, bực quá !"
Tiếng cáu gắt của Lý Ngộ lại văng vẳng.
......
Sau một canh giờ, họ tìm thấy vài cạm bẫy.
Phó Thần nghe báo cáo, gật gù tự cảm thán, những thứ hắn bố trí lúc nãy qua không uổng công. Chuẩn bị chu đáo không bao giờ là thừa.
Khi đối đầu với Phi Khanh, hắn không thể đưa ý kiến quá nhiều, dễ để lộ sơ hở. Nhưng hắn cũng không thể không làm gì, bởi hắn đang cần tỏ ra mình thông minh.
Cuộc tìm kiếm tiếp tục diễn ra, còn Phi Khanh và Lý Ngộ vẫn ở quanh chỗ cũ để tìm dấu vết Thất Sát để lại. Có nhiều khi, đánh cờ là một trận so tài về mưu kế, dụng khí, khả năng quan sát thời cơ, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn. Một cái khe núi như thế này, Thất Sát có tài cán đến đâu cũng không thể trốn mãi.
Đây là cơ hội để hai bên hợp tác, cải thiện quan hệ. Lý Ngộ thoải mái trò chuyện với Phi Khanh. Hai người thảo luận, câu được câu chăng, rồi lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Trò chuyện một hồi, có một vệ binh chạy đến, khiên thứ gì đó trên nay. Gã nhẹ nhàng buông xuống, mắt đầy bi thương.
"Ta muốn người sống." Phi Khanh lẳng lặng nhìn những thứ đã được nhặt về. Là hài cốt của các binh lính đã chết.
Trong tình cảnh bất lợi đến thế nhưng Thất Sát lại có thể phản kích trong đường cùng. Hắn đúng là một tên điên, quả nhiên là Thiên hạ chi sĩ như lời đồn. Phi Khanh ngước nhìn Thất Sát tinh sáng lấp lánh trên cao, bỗng biên bật cười.
"Bắt sống?" Lý Ngộ làm vẻ mặt đừng có đùa, "Hắn hút khô Ứng Hồng Loan, dẫn thủ hạ chạy trốn mất dạng, thậm chí còn phản đòn lại chúng ta, bắt được người chết là may lắm rồi."
"Sao ta lại không biết cơ chứ. Ngươi vẫn luôn ở cạnh chủ công bấy lâu nay, không hiểu những chuyện này. Ta và hắn đối đầu đã lâu, dù chúng ta tìm được thi thể Thất Sát, ngươi có thể khẳng định đó đúng là Thất Sát hay không? Hắn rất biết thế nào là kim thiền thoát xác. Thỏ khôn có ba hang, đừng nói là hắn. Hắn không thua kém chủ công, dù về mặt tâm tính, ý chí hay mưu kế. Nếu ngươi coi thường hắn thì sẽ thua trắng cả bàn cờ."
Ánh mắt Lý Ngô chợt biến, lóe lên trong chốc lát nhưng không thể nhìn rõ trong đêm tối. Hắn trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn Phi Khanh đã nhắc nhở.
"Thực ra hắn đâu phải không có nhược điểm." Lý Ngộ là người học một biết mười, sau khi được Phi Khanh răn dạy cũng cảnh giác hơn.
Phi Khanh bảo hắn nói tiếp.
Lý Ngộ nói, "Tê tước."
Chỉ hai chữ, mà giữa bọn họ cũng chỉ cần hai chữ đã hiểu rõ ý nhau, đó là cách nói chuyện của những người có đầu óc. Trước kia, một tử sĩ đã vẩy tâm đầu huyết lên người Thất Sát. Chỉ cần có tê tước thì sẽ xác định được vị trí của Thất Sát.
Thực ra chuyện này cũng đâu cần Lý Ngộ nhắc nhở. Nghe xong, sắc mặt Phi Khanh còn khó coi hơn, "Chết sạch rồi....,
Toàn bộ số tê tước được nuôi ở Tây Bắc đã bị người của Thất Sát thiêu rụi, mà phía Loan Kinh thì chưa kịp đưa đến.
Suy cho cùng, bọn họ đều đứng chung chiến tuyến, dù không ưa nhau như Thẩm Kiêu và Tưởng Thần lúc trước thì vẫn hiểu thế nào là lấy đại cục làm trọng, thế nào là cùng chung mối thù.
"Rốt cuộc ngươi đến Tây Bắc để làm gì?" Lý Ngộ cau mày nhìn Phi Khanh. Ngay cả công cụ truyền tin quan trọng như vậy mà còn không trông coi cẩn thận, rốt cuộc là Thất Sát tài giỏi hay ngươi vô năng?
Phi Khanh không nổi giận, bởi Lý Ngộ nói đúng, "Là ta quá khinh địch."
"Thôi, ta biết gần đây ngươi cũng có khó khăn riêng. Ngươi nên giữ gì thân thể trước." Thấy sắc mặt tái nhợt của Phi Khanh, Lý Ngộ cũng không nỡ trách.
Lý Ngộ im lặng, giống như vứt bỏ chút thành kiến. Hắn trầm giọng nói, "Không biết chúng dùng thứ thủ đoạn âm hiểm gì, hút sạch máu thịt người ta. Ít nhất lúc ta còn ở với chủ công cũng chưa từng nghe nói đến, rợn hết cả người. Hôm nay, hắn cố tình khiến ta thấy thi thể của Ứng Hồng Loan, làm tâm trí ta hỗn loạn. Thậm chí việc ta tới đây cũng là tình cờ chứ không phải hẹn trước với ngươi. Có lẽ Thất Sát phát hiện ra ta nên mới cố tình cho ta thấy, đánh một đòn tâm lý đầu tiên. Điều này cho thấy, có lẽ Thất Sát đã biết thân phận của ta rồi."
Nói tới đây, Lý Ngộ nghi hoặc nhìn Phi Khanh, lần này ta bí mật đến Tấn quốc giúp ngươi, chỉ có ngươi biết thân phận của ta. Trong số thuộc hạ của ngươi chắc chắn có mật thám.
Bị ánh mắt của Lý Ngộ nhắc nhở, Phi Khanh cũng ngẫm nghĩ một lát. Không loại trừ khả năng kẻ địch đang trà trộn vào người của y.
Lúc này y mới cảm thấy Lý Ngộ thật sáng suốt khi không bao giờ bỏ lớp dịch dung trước mặt người của mình, thậm chí còn liên tục thay gương mặt mới để đánh lừa kẻ địch. Chiêu này thật cao minh.
"Khi quay về ta sẽ tiến hành chỉnh đốn. Ngươi nói tiếp đi." Trong lòng y kinh ngạc vô cùng, không ngờ Thất Sát đã xâm nhập được vào nội bộ của mình. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, y lại xem nhẹ điểm ấy. Trong hoàn cảnh đâu đâu cũng có bóng dáng kẻ địch thì dủ cẩn thận đến mấy cũng có thể sai sót.
Dù Lý Ngộ không nhắc nhở thì có lẽ sau này Phi Khanh cũng sẽ nghĩ lại. Chẳng qua Lý Ngộ đã lên tiếng trước, nên Phi Khanh xem như mắc nợ hắn.
Lý Ngộ hừ một tiếng, không phải là để biểu hiện sự bất mãn, mà bản thân cũng chẳng biết làm gì hơn. "Điều thứ hai, hắn muốn ta mang thi thể Ứng Hồng Loan đến cho ngươi, dùng dược mê hoặc chúng ta, sau đó lại dụ chúng ta xuống đáy vực. Càng tiến sâu, tâm lý càng bất ổn, khó kiểm soát. Hắn tung hỏa mù tứ phía, khiến ta không biết đâu là thật là giả. Giờ hắn trong tối ta ngoài sáng, đúng như ngươi nói, hắn đang tấn công chúng ta về mặt tinh thần. Kẻ này biết lấy yếu địch mạnh, biến bất lợi thành thuận lợi, biết nắm bắt tâm lý. Nhưng làm thế, hắn cũng đã bại lộ phần nào. Nếu như hắn có thực lực cao hơn ngươi thì chắc chắn đã nhanh chóng rat ay tiêu diệt chúng ta. Nhưng nãy giờ hắn chỉ vờn chúng ta như thế, chứng tỏ hắn không có nhiều người, chỉ có thể đánh lén chư không đối đầu trực tiếp được."
Phi Khanh còn không biết có bao nhiêu người âm thầm mai phục quanh đây. Không phải y không nghĩ đến những điều Lý Ngộ vừa phân tích.
Hai người đang bàn bạc, bỗng dưng Lý Ngộ chợt nhào về phía Phi Khanh. "Cẩn thận !"
Trong tích tắc, ba mũi tên bắn thẳng vào chỗ Phi Khanh vừa ngồi, không có dự báo nào trước. Một mũi cắm vào vai phải của Lý Ngộ.
Phi Khanh không nhìn thấy ngón tay Phó Thần khều nhẹ một cái sau lưng cùng với tơ mảnh dính vào thân cây, không thể nhìn thấy. Sợi dây giật một cái, làm cơ quan chuyển động. Đây là cái bẫy nhỏ của huynh