Ngự Thư phòng vừa như bị một cơn bão lớn quét qua, tan nát, ngổn ngang, bừa bôn khắp phía. Tia sáng lọt qua những nan cửa quanh co khúc khuỷu chiếu xuống, ánh chiều tà chiếu lên người nọ nhưng không thể vẽ được màu sắc ấm áp. Thân hình cao lớn bị thuốc phiện hành hạ ngày ngày càng trở nên tiều tụy. Bên ngoài im ắng không một tiếng bước chân. Đó là mệnh lệnh của hoàng đế, cho nên tiếng thở dốc của một mình hắn nghe càng rõ rệt trong căn phòng.
Người đó đang ở một góc khuất, kiệt sức nằm vật trên sàn, âm trầm như một xác chết. Sàn nhà bóng loáng phản chiếu dáng hình, cũng như bao ngày khác. Cánh tay rắn rỏi mệt mỏi dang rộng. Tấm y bào nghiêm cẩn cũng mở ra, để lộ lồng ngực phập phồng, được ánh hoàng hôn Tây Sơn chiếu rọi, nhìn hung hãn như chứ đựng sức mạnh hủy diệt.
Mồ hôi trượt xuống trán, chảy vào mắt, đau đớn xót xa.
Lý Biến Thiên nhìn long ỷ vàng óng, khép mắt lại giữa ánh sáng mênh mông mờ ảo.
Hành lang dài vô tận không có điểm cuối. Hắn chầm chậm bước, thong thả ung dung, không kích động cũng không hoảng loạn.
Trước mặt hắn là một lốc xoáy lớn. Hắn do dự giây lát rồi bước vào. Chẳng có nơi nào hắn lại không dám đi. Đó là một căn phòng chất những khối vàng đồ sộ mà ngay cả quốc khố của cả nhân gian cũng không sánh bằng. Sự xuất hiện của nó kích thích những dục vọng xấu xí nhất trong tâm hồn, nhưng Lý Biến Thiên không hề xúc động, mắt nhìn thẳng không chớp mà tiến bước.
Vàng bạc châu báu biến mất, hình ảnh lại thay đổi. Đó là quân trướng, vài một nam nhân bị trọng thương đang nằm trước mặt hắn. Đó là hắn thời còn trẻ, từng theo quân Kích quốc chinh chiến khắp nơi. Năm đó, Kích quốc chiến hỏa liên miên, thân là hoàng tử cũng không tránh được.
Người nằm trên giường giữa trướng là phụ hoàng hắn, hai mắt đục ngầu, đầy vẻ cầu xin, nước mắt chảy ròng ròng. Hóa ra vị phụ hoàng không sợ trời không sợ đất của hắn cũng biết sợ chết.
Trong trí nhớ của hắn, đó là ngày phụ hoàng qua đời.
Chuyện đã xảy ra vài chục năm, vốn tưởng đã lạc mất đâu đó trong dòng sông ký ức cuồn cuộn, vậy mà giờ lại hiện lên.
Hắn biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tay hắn cầm thanh chủy thủ, động tác dứt khoát, chuyên nghiệp, đâm thẳng vào cổ phụ hoàng, sau đó làm bộ hoảng loạn khi gặp phải thích khách, vội chạy ra ngoài. Không một ai nghi ngờ thiếu niên chín tuổi nổi danh hiếu thuận như hắn sẽ làm một việc như thí quân sát phụ. Thậm chí, hành động của hắn còn rất chân thật, dàn xếp đầy đủ những việc sau đó, bao gồm cả hành tung chạy trốn của "thích khách". Phụ hoàng chết không để lại di chiếu, cho nên người có nhiều khả năng nối ngôi nhất là nhị ca lại thành đối tượng bị tình nghi. Sau đó, đại ca kế vị.
Xem ra cũng phải xử lý luôn cả đại ca rồi.
Việc Kích quốc hoàng đế bị ám sát khiến cả quân doanh chấn động. Vị tiểu hoàng tử hoảng loạn kêu khóc ban nãy đã bị người ta lãng quên. Hắn đứng trong góc khuất, nhìn người tới kẻ lui trong quân trướng.
Khi rèm trướng bị gió cuốn bay lên, hắn và Lý Diệp Tổ đứng bên ngoài, nhìn nhau cười.
Quốc gia này đã thối nát rồi. Chỉ có cách khoét bỏ khố u ác tính đi mới có thể một lần nữa vực dậy.
Cho nên, hắn chỉ đưa ra lựa chọn tốt nhất thôi.
Khi một lần nữa trông thấy dáng vẻ bệnh tật của phụ hoàng, khác với khi lão nhắm mắt. Lần này, phụ hoàng không mở miệng nói, nhưng hình như biết hắn sắp làm gì, chỉ im lặng nhìn như tử như đang cầu xin.
Ánh mắt Lý Biến Thiên chẳng có lấy một gợn sóng. Hắn giơ tay chém xuống, không do dự chút nào, thậm chí còn quyết đoán hơn thời niên thiếu, kỹ xảo và tốc độ càng thêm điêu luyện.
Ngay khi hắn đâm xuống, những hình ảnh trước mắt lại trở nên méo mó, tan vỡ từng mảnh. Chúng biến hóa thêm một lần, thành khung cảnh khác. Hoa đào bay đầy trời, từng làn hương vờn quanh chóp mũi. Trong một đình viện nằm giữa hồ nước gợn sóng xôn xao, các tuyệt thế mỹ nhân đang nhảy múa bay bổng.
Nhiều năm qua, số mỹ nhân hắn gặp nhiều không kể xiết. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tấn quốc là Lệ phi, hắn cũng chỉ cảm thấy nàng chỉ đơn giản là đẹp hơn những nữ tử bình thường khác thôi.
Nhưng không thể so sánh với những người trước mắt. Các nữ tử này mang dung mạo không tồn tại trên thế gian, thân thể không nơi nào không hoàn mỹ. Một nụ cười có thể gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất của mọi nam nhân. Nếu có thể sống ở nơi thế ngoại đào nguyên thế này thì có chết cũng đáng.
Các nữ tử lướt về phía Lý Biến Thiên, nhảy múa xung quanh hắn. Ống tay áo bay bổng như tan vào gió trời. Đây đúng là kiểu nữ tử mà thuở nhỏ Lý Biến Thiên thường yêu thích.
Nhưng khi các nàng định lại gần, hắn rút thanh kiếm bên hông, chỉ vài nhát đã đâm chết các nữ tử đẹp tựa tiên trên trời. Máu đỏ nhuốm lên váy trắng, trông càng chói mắt.
Các nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang cúi xuống, tựa như không dám tin trên đời lại có nam nhân nỡ ra tay giết mình.
Các nàng rơm rớm nước mắt, nhưng thấy hắn chẳng có một chút xúc động, đành cam chịu hóa thành xương khô.
......
Những hình ảnh sụp đổ theo động tác của Lý Biến Thiên. Mỗi mộng cảnh đều như đào móc mọi cảm xúc tối tăm ẩn sâu trong tâm hồn hắn, nào sợ hãi, nào khao khát, nào yêu mến, nào áy náy.
Dòng xoáy trước mặt lại biến thành vách núi dựng đứng, gió lốc cuồn cuộn thổi tung mái tóc.
DƯới chân hắn là một bàn tay bám víu trên vách đá, vô cùng khó khăn nhưng vẫn kiên cường giữ mạng. Lý Biến Thiên bước về phía trước. Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra, tràn đầy khát vọng sống.
Đó cũng là khuôn mặt lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Ngộ, đường nét trong trẻo, non nớt, có vẻ ranh ma nhưng sức sống ngập tràn, cũng là dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.
Lúc này, nó đang chật vật bám lên vách núi. Cảnh tượng trước mắt quá thật. Lý Biến Thiên thậm chí còn nhìn thấy hàng mi dài, đậm khẽ run rẩy như cánh bướm đêm. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, đứa trẻ đó sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Lúc này, nó chỉ có thể dựa vào hắn.
Thân thể hắn bước đến trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. Đến khi nhận ra, Lý Biến Thiên đã kéo được một nửa thân hình nhỏ bé kia lên rồi.
Phải chăng hắn đã quên điều gì? Một giọng nói đang thì thầm trong đầu, ngăn hắn lại.
Lý Ngộ bám chặt tay hắn, trong mắt ngập tràn niềm tin, lòng thành kính và ngưỡng mộ sâu sắc, đâm thẳng vào góc mềm mại nhất trong tim hắn. Trong những đứa con của hắn, chỉ có đứa trẻ không cùng huyết thống này mới đạt mọi yêu cầu của hắn, cũng không sợ hắn mà vô cùng gần gũi.
Lý Biến Thiên đã bước qua bao nhiêu thử thách không hề gặp khó khăn, chỉ đến bây giờ mới bắt đầu giao động.
Có lẽ chỉ đơn giản vì, đây là người duy nhất đối xử với hắn chân thành, mà hắn cũng mong đáp lại.
Nhưng mối ràng buộc này như một cơn ác mộng. Hắn chậm rãi, từng chút một, nhẫn tâm buông tay.
Ánh mắt Lý Ngộ rưng rưng, bàn tay chực buông của Lý Biến Thiên lại siết chặt. Nhiều năm qua, hắn chưa từng trông thấy đứa bé này khóc nháo, mà thứ hắn thích nhất ở nó cũng chính là bản tính kiên cường, rắn rỏi kia.
Khi hắn còn chưa ý thực được, Lý Ngộ đã nhào vào lòng hắn, ôm thật chặt. Trông thấy gương mặt mừng rỡ của đứa trẻ, Lý Biến Thiên không khỏi mềm lòng.
Đúng lúc ấy, Lý Ngộ mỉm cười, đâm dao vào ngực hắn.
Động tác nhanh như chớp, hắn còn chưa kịp ngạc nhiên, lập tức vung tay đẩy Lý Ngộ xuống vực sâu muôn trượng.
......
Bóng tối tan đi, Lý Biến Thiên mở trừng mắt. Máu nóng như lửa chảy tràn khắp lỗ chân lông khiến người ta run rẩy. Hắn không biết mình thiếp đi lúc nào, hóa ra trước mắt vẫn là Ngự Thư phòng.
Lại một lần nữa, sau khi nha phiến phát tác, hắn nằm mơ thấy ác mộng. Gần đây, hầu như ngày nào cũng vậy, hơn nữa mỗi lần đều mơ thấy những giấc mơ khác nhau. Trong mộng là những khát vọng nguyên thủy mà hắn đã giấu kín xuống tận đáy lòng. Chúng lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến hắn có cảm giác nếu mình không kiện định thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa. Ví dụ như ban nãy, nếu hắn không đẩy Lý Ngộ xuống thì ...thứ chờ đợi hắn tiếp theo sẽ là gì? Những giấc mộng tuần hoàn không ngừng ư?
Đã đến nước này rồi, sao hắn có thể không nhận ra mình trúng tà thuật được cơ chứ. Mà hắn đắc tội nhiều chủng tộc có biệt tài về phương diện này, gần đây nhất là tộc Ô Ưởng.
Sau lần đánh phá biên quan trước, tộc Ô Ưởng biến mất không để lại dấu vết.
Lý Biến Thiên đứng dậy, sửa sang quần áo. Khi nhìn xuống tay mình, hắn xòe bàn tay ra, là bàn tay mà Lý Ngộ trong mộng đã nắm chặt lấy. Hắn vẫn còn cảm giác được chút hơi ấm của đối phương.
"Bệ hạ, bệ hạ !" Tiếng gõ cửa dồn dập chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Biến Thiên.
Có lẽ vì sợ quấy rầy hoàng đế nên dù Tự Anh Vũ có vội vã đến mấy cũng không dám tùy tiện xông vào. Đến gần cửa, hắn nuốt nước miếng, hít thật sâu một hơn mới dám gọi.
Phải biết rằng lần trước hắn xông vào chỉ bị bệ hạ chỉ trích, nhưng nếu dám phạm cùng một lỗi hai lần thì không có mùa xuân đâu.
"Xảy ra chuyện gì." Lý Biến Thiên mở cửa hỏi.
Không có lệnh hắn, cung nữ và thái giám không thể đến gần, trừ khi có việc cấp bách.
"Đại hoàng tử....không xong rồi." Tự Anh Vũ chỉ có thể nói ngắn gọn.
Khi Lý Biến Thiên đến được phòng đại hoàng tử thì thấy đứa con cả của mình, người từng bị tộc trưởng tộc Ô Ưởng A Kỳ Lâm giam giữ mười mấy năm, đang nằm trong vũng máu. Trước khi chết, hai mắt mở lớn, không thể nào khép lại.
Cung nữ thái giám quỳ trong phòng, nơm nớp lo sợ. Đại hoàng tử bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, chết thê thảm khốc liệt, ai cũng biết là có vấn đề. Nhưng dù nguyên nhân là gì đi nữa, bọn họ cũng là những người hầu hạ đại hoàng tử, dù không liên quan cũng không tránh được tội chết, làm sao không kinh hoảng cho được.
Lồng ngực Lý Biến Thiên chấn động. Hoàng cung của hắn được canh gác vô cùng cẩn mật, muốn xâm nhập mà không kinh động bất cứ ai là chuyện không thể nào. Cho nên hắn đã nhanh chóng loại trừ khả năng bị ám sát. Hơn nữa, sau khi đưá con này quay về, dường như được một kẻ liên quan đến Thất Sát cứu ra, càng trở nên yếu đuối, nhút nhát, khiến hắn thất vọng cùng cực. Công cuộc tra hỏi đại hoàng tử về những chuyện xảy ra khi đó cũng đi vào bế tắc. Mỗi lần hắn cố nhớ lại hồi ức cũ là hộc máu, cho nên Lý Biến Thiên chỉ đành từ bỏ.
Để tìm hiểu xem đám Thất Sát có liên hệ gì sau đó hay không, hắn luôn sai người canh gác bên cạnh Lý Cẩm Trình, cho nên Lý Cẩm Trình đáng lẽ phải an toàn tuyệt đối mới phải.
Sau này, dù Lý Cẩm Trình có muốn nhớ lại chuyện cũ cũng không được nữa. Bỗng nhiên một ngày nọ, hắn như mất đi một phần ký ức, giống như có ai đó đào khoét. Tất cả mọi thứ vẫn bình thường, chỉ trừ việc làm thế nào thoát ra thì không sao nhớ được.
Nguyên nhân đương nhiên là vì Phó Thần đã được thăng chức thành thái giám bên cạnh Lý hoàng.
Lý Cẩm Trình cũng tự biết mình vô năng. Điều hắn không muốn thấy nhất chính là ánh mắt thất vọng của phụ hoàng. Ánh mắt ấy là nỗi tra tấn thống khổ nhất với hắn, hắn càng muốn chứng minh bản thân mình hữu dụng. Hắn nhớ trong người mình có cổ trùng. Hình như khi đó, hắn đã thề rằng nhất định phải trung thành với một người nào đó, nếu không sẽ bị cổ trùng giết chết.
Người này rốt cuộc là ai?
Vài ngày trước, hắn được cho phép đến Ngự Thư Phòng của phụ hoàng sau buổi thiết triều, bỗng trông thấy một bức tranh treo trên cao. Tranh vẽ tuy không cầu kỳ, nhưng lại rất có hồn. Chỉ nhìn một cái là nhận ran gay, người trong tranh là phụ hoàng hắn và vị thái giám tổng quản Lý Ngộ. Cảnh tượng vẽ ra rất bình thường, nhưng lại mang bầu không khí thân mật, ấm áp.
Chỉ một bức tranh mà có thể nhận thấy người vẽ vô cùng dốc lòng, mà phụ hoàng cũng có vẻ yêu thích. Đúng thôi, không yêu thích thì ai lại treo lên.
Thực ra, hắn rất hâm mộ Lý Ngộ, bởi Lý Ngộ có được thứ cả đời này hắn luôn khao khát. Hắn nhớ có một lần Lý Ngộ cáu giận trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng chẳng những không cảm thấy bị ngộ nghịch mà còn dường