Có lẽ Phó Thần không thực sự cư xử như một người mù, bản thân hắn cũng không nghĩ sao một người thương tật như mình lại phải giúp đỡ người thương tật khác.
Thấy đám thuộc hạ vây lại, Thiệu Hoa Trì đành phải mở mắt, xem như không nhờ được Phó Thần thì cũng không cần những người khác. Hắn đào tạo những thuộc hạ trung thành này nhiều năm, đã quen bày ra hình tượng hiên ngang, không gì phá bỏ được, nếu không thì sao có thể khiến người ta tin phục. Bản năng của con ngường là sùng bái kẻ mạnh, nhất là trong cảnh quân doanh Tấn quốc ngày một xa hoa, lãng phí, yếu hèn, rất cần một người như y lãnh đạo.
Phó Thần sờ thử góc áo vừa bị cắt đứt. Là áo của chính hắn nhưng không hiểu sao lại dính nhớp một mảng. Hắn ghé mũi vào ngửi, phát hiện ra mùi máu tanh, đương nhiên không phải của hắn mà của Thiệu Hoa Trì vừa được hắn đỡ lấy. Có lẽ hắn chạm phải vết thương của y, khiến nó nặng hơn rồi.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Thiệu Hoa Trì đã hiểu được hiện thực rõ ràng, muốn Phó Thần động tâm thì không thể chinh phục theo cách thông thường. Ngay cả mưa dầm thấm lâu cũng chỉ có tác dụng lúc ban đầu. Nam nhân của y chỉ suy đoán tâm lý kẻ khác dựa trên lợi ích. Y biết Phó Thần xem mình là đối tượng hợp tác, không đời nào có chuyện quay về mối quan hệ chủ tớ trước kia. Bức tường tình cảm của Phó Thần quá cao, quá kiên cố, nếu cứ liều lĩnh đâm đầu vào thì chỉ có đầu rơi máu chảy. Đó cũng là điều y học được mấy năm qua.
Trong lúc Thiệu Hoa Trì còn hậm hực một mình, một luồng gió thổi tới. Bàn tay người kia kéo y sát lại, động tác trôi chảy tựa nước chảy mây trôi, thoáng chút dịu dàng mà bản thân hắn cũng không nhận ra được. Hoàn toàn khác đám quân nhân thô lỗ như Tùng Dịch, người này để ý đến vết thương của Thiệu Hoa Trì, dùng tư thế khiến y thoải mái nhất mà dìu đỡ. Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu, nhìn chiếc cằm kiên nghị của Phó Thần, tâm hồn lại bay bổng. Phó Thần lạnh nhạt nói, "Ta sẽ chăm sóc y, nơi này cũng không an toàn, chúng ta phải đi mau."
Phó Thần đã sai thuộc hạ của Tiết Duệ đánh lạc hướng thân vệ của Phi Khanh. Chúng đang chia nhau ra tìm kiếm, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.
Mọi người đều không có ý kiến gì. Tuy trên danh nghĩa, Phó Thần chỉ là người cầm đầu núi Thái Thường, nhưng hai phe đã ở cùng nhau mấy ngày nay, sự bất hoà ban đầu đã biến mất. Hai vị chủ tư nhìn như người một nhà thế kia, họ cũng thôi nghi kị, thả lỏng dần. Sau hai lần suýt chết và những ngày đói khát khiến họ sức cùng lực kiệt, chỉ một đêm nghỉ ngơi cũng vô cùng quan trọng.
Một lần nữa được quay về vòng tay Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nhẹ nhõm thở phào. Phó Thần đương nhiên nghe thấy, tiếng thở dài này cho thấy y đang thả lỏng, dễ chịu. Hắn nhẹ giọng hỏi, "Có đau không?"
Thiệu Hoa Trì lại vân đạm phong khinh, cười ha ha, "Ta đâu phải gỗ đá." Đương nhiên là đau rồi, đau đến đầu óc tê tại, đau đến choáng váng mặt mày, nhưng Thiệu Hoa Trì không hề than một tiếng.
Điều này khiến Phó Thần nhớ đến vị hoàng tử nhỏ từng giả ngây giả dại trong hoàng cung. Y cũng xem những tổn thương, đau đớn này thành thói quen, tự ép mình không để ý.
Thấy Phó Thần ngẩn người giây lát, Thiệu Hoa Trì vô thức cọ cọ đầu vai hắn. Nếu y đang tỉnh táo thì sẽ không dám làm vậy, nhưng được hắn ôm trong lòng thế này, y mặc kệ bản thân mình chìm đắm một lúc, "Đang nghĩ gì thế?"
"Ngươi rất giống một người." Phó Thần thấy đám Thanh Nhiễm vui vẻ khoẻ mạnh thoát ra được, cũng có thiện cảm với Ẩn vương hơn rất nhiều. Hắn cũng không cố tình giấu diếm điều đó.
"Thế sao? Ai vậy?" Thiệu Hoa Trì mơ màng đáp. Mất máu quá nhiều khiến đầu óc y choáng váng.
"Thuỵ vương điện hạ......"
Thiệu Hoa Trì chấn động. Nếu không phải thân thể y đã mất hết sức lực thì Phó Thần nhất định sẽ nhận ra y phản ứng khác thường. "Ngươi quen biết Thuỵ vương sao?"
Phó Thần cũng biết thất hoàng tử trước kia, giờ là Thuỵ vương, đã trở thành đối tượng mà bao kẻ muốn xáp vào nịnh bợ, nào đến lượt mình, "Thuỵ vương sao có thể quen biết một nhân vật nhỏ như ta, ta cũng không dám thấy sang bắt quàng làm họ. Ngươi nghỉ ngơi đi, nói ít một chút."
Hiển nhiên Phó Thần không muốn bàn về vấn đề này nữa. Nhưng Thiệu Hoa Trì đã hài lòng rồi. Phó Thần có thể nói những lời như vậy với "Ẩn vương", chứng tỏ mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước. Thấy vẻ mặt tự giễu của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nhớ đến chuyện nhiều năm trước, hắn từng bị ám sát bằng độc châm, sau đó lại bị Vanh Hiến tiên sinh đuổi giết, khiến Phó Thần buộc phải tha hương nơi đất khách.
Khi ấy y còn quá trẻ, ở độ tuổi không thể gánh vác hết mọi việc. Để chấm dứt mọi mối nguy, y đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, Phó Thần và y có thể thản nhiên một hỏi một đáp thế này đã khó lắm rồi.
Việc y che giấu thân phận với Phó Thần khiến y vừa mừng vừa lo. Mừng là vì nhờ có thân phận Ẩn vương này mà y mới có thể tiếp cận người thương, còn lo là sợ khi Phó Thần biết sự thật, sẽ đẩy y ra xa ngàn dặm. Nhớ ngày trước, sau khi bị phát hiện giả điên, Phó Thần không chịu tin y nữa, đêm nào y cũng thấp thỏm ngủ không yên.
Tranh thủ được khoảng thời gian ngắn ngủ này, Thiệu Hoa Trì trân trọng từng phút một, chỉ mong sao trước khi Phó Thần phát hiện ra, có thể bồi đắp được chút ít tình cảm
Phó Thần chọn phòng mà mấy ngày trước Phi Khanh sai người quét tước để hắn dưỡng thương. Hắn gọi Tiết Duệ đến xử lý vết thương cho Thiệu Hoa Trì. Sau khi tháo lớp băng vải, mùi tanh tưởi bốc lên. Tiết Duệ thầm nghĩ, nếu vết thương này mà nằm trên người kẻ khác thì chắc đã nhiễm trùng mà chết rồi.
Phó Thần không nhìn được nhưng vẫn có thể nhận thấy vết thương của Thiệu Hoa Trì rất nặng, hẳn là vì bảo vệ hắn lúc chạy trốn kẻ địch trên cầu treo. Con người nào phải cây cỏ, hắn không thể không để tâm.
May là trước đó, Thiệu Hoa Trì đã uống một viên dược của Lương Thành Văn, dù bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng bên trong đã bắt đầu lành.
"Công tử, ta phải cắt hết phần thịt nát để rửa vết thương, sẽ rất đau. Ngài giúp ta đỡ y một lát." Tiết Duệ không phải thầy thuốc chuyên nghiệp. Người có y thuật cao nhất ở đây là Hận Điệp, nhưng nàng là nữ tử, không tiện vào phòng nam giới nên Phó Thần không gọi nàng. Người của Thiệu Hoa Trì thì cùng lắm chỉ biết cách băng bó thô sơ, so với Tiết Duệ còn kém xa. Nói xong, Tiết Duệ bắt đầu khử độc dụng cụ, chuẩn bị thuốc trị thương.
Phó Thần đỡ Thiệu Hoa Trì dậy, đưa một miếng khăn gấp nhỏ cho y cắn, để y dựa vào người mình. Lúc Tiết Duệ bắt đầu cắt, Thiệu Hoa Trì đau đớn bừng tỉnh khỏi cơn mê. Lúc này, chắc hẳn y không còn thần trí gì nữa, bản năng chỉ cảm thấy hơi ấm của Phó Thần, liền nhả tấm khăn kia ra, cắn một cái lên vai hắn.
Hả?
Phó Thần ngạc nhiên. Chỗ này bị thiếu một miếng thịt, do Lý Biến Thiên cắn lúc nha phiến phát tác, trước cũng bị Thiệu Hoa Trì cắn, giờ lại là Ẩn vương....?
Thiệu Hoa Trì đau đến toàn thân run rẩy không thôi. Lúc thịt nát đã được cắt hết, người y mềm nhũn không xương, ướt sũng như mới vớt ra khỏi thùng nước. Có một người thành tâm dựa dẫm vào mình như vậy, Phó Thần cũng có chút mềm lòng. Hắn tưởng Ẩn vương sẽ từ chối để hắn xử lý vết thương cho. Suy cho cùng, tiếp xúc gần như vậy, hoàn toàn có thể nhân cơ hội lấy mạng y. Lúc này, hắn mới nghĩ Ẩn vương hoàn toàn tin tưởng mình, điều này không phải giả dối.
Bên cạnh Phó Thần có biết bao người đến kẻ đi, nhưng ít ai ỷ lại vào hắn như thế. Mà dù họ có muốn, Phó Thần cũng chẳng dám nhận. Cảm xúc lúc này quả là trải nghiệm hiếm thấy.
Sau cơn đau đào da móc thịt thì trát thuốc và băng bó có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Máu tươi thấm đẫm một mảng lớn, vất vả lắm mới ngăn được. Khi đó, Thiệu Hoa Trì đã trắng bệch như tờ giấy. Phó Thần nghe tiếng thở của y cũng biết Ẩn vương bây giờ rất yếu. Hắn đỡ người nằm xuống giường lần nữa, phát hiện ra tay mình đã bị y nắm chặt từ lúc nào, không sao gỡ ra được. Nếu không phải chắc chắn đối phương đã hôn mê thì hắn còn tưởng mình bị lừa. Nào có ai bất tỉnh nhân sự mà còn có sức thế. Vì y đã xả thân cứu giúp nhiều lần nên phó Thần đành coi hành vi cố chấp này như một cách biểu hiện tình cảm rất trẻ con.
Ẩn vương thật sự nghiêm túc thích một nam nhân như hắn.
Sự nghiêm túc ấy quá đỗi cháy bỏng, tựa như hòn đá ném xuống hồ sâu, khiến mặt nước dao động không ngừng.
Từ khi đến thế giới này, Phó Thần có một nguyện vọng là được sống, sau này thì muốn bảo vệ người nhà, rồi lại thêm một việc nữa là phò tá Thiệu Hoa Trì. Tuy sau này bị y lừa dối, truy sát, nhưng hắn chưa từng hối hận. Nhưng trong tất cả những thứ hắn định làm, không có thứ gì liên quan đến tình cảm. Huống hồ, hắn tự thấy bản thân mình không cần. Kiếp trước chứng minh, tình cảm là thứ xa hoa với một thiên sát cô tinh như hắn, chỉ vừa hại mình vừa hại người.
Mà nếu thật sự cần đi nữa, thứ tình cảm ấy đã rời đi cùng vợ con hắn rồi. Chính hắn cũng chẳng biết, rốt cuộc trong lòng mình còn có thứ cảm xúc gì gọi là yêu đương hay không.
Hơn nữa, người này còn là nam nhân......
Phó Thần định rút tay ra, nhưng chợt thấy có chút bối rối, cuối cùng vẫn không thể dứt khoát được.
Sau khi thay chậu nước mới, Tiết Duệ bước vào phòng, thấy bàn tay hai người nắm chặt, vẻ mặt chế nhạo.
Phó Thần đoán được suy nghĩ của y, phản công ngay tức thì, "Bỏ cuộc hoàn toàn rồi sao?"
Hắn đẻ Tiết Duệ rời đi lâu như vậy, chỉ có một nửa là để làm nhiệm vụ, còn nửa kia là vì liên quan tới thuộc hạ khác của hắn, Thanh Nhiễm. Thân làm chủ tử mà còn phải quan tâm đến chuyện yêu đương của thuộc hạ, chẳng trách sao lúc nào Phó Thần cũng thấy mệt.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiết Duệ tắt ngấm. Y im lặng hồi lâu mới bình tĩnh lại được, lảng sang chuyện khác, "Có lẽ ban đêm y sẽ phát sốt. Nếu ngài không đi được thì ở lại chăm cũng tốt. Còn nữa, ta đã sai người đi báo tin cho vị kia. Mắt ngài sẽ chữa khỏi thôi."
Vị kia đương nhiên là Lương Thành Văn, còn đang ở trong cung. Đó cũng là một trong những lý do Phó Thần muốn nhanh chóng lên đường về Loan kinh.
"Đúng rồi, vết thương của ngài có cần xử lý không?" Tiết Duệ bỗng quay đầu nhìn hắn cười cười.
Mất một lúc lâu, Phó Thần mới hiểu y đang nói đến vết cắn lúc nãy của Thụy vương lên bả vai hắn. Không phải bệnh chó dại, mà cắn qua quần áo cũng nào có thương tích gì đáng kể, Tiết Duệ chỉ đang trêu mà thôi.
Nghĩ lại thì mấy ngày nay, Tiết Duệ rất đau khổ, có thể khiến y vui vẻ một chút cũng không sao. Phó Thần mỉm cười trấn an.
Tiết Duệ chợt thấy đáy lòng chợt thắt. Đó là sự dịu dàng mà chỉ công tử mới có, khiến người ta cảm thấy trong cảnh khốn cùng vẫn có người ở bên mình.
Cả đời này, ta chỉ thua hai kẻ, một nam một nữ.
Một nam nhân tên Phó Thần, một nữ nhân tên Thanh Nhiễm.
Đúng là số kiếp !
Lúc này, Tùng Dịch đi đến, cầm theo một chiếc hộp. Phó Thần nghe thấy tiếng va lốc cốc trong đó, hỏi, "Thứ gì vậy?"
"Là....." Hắn định mở ra, nhưng chợt nhớ là Phó Thần không nhìn thấy, chỉ đành đau buồn nói, "Tấn Thái Tổ."
Chỉ ba chữ, không cần giải thích nhiều, Phó Thần đã hiểu được tương đối.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, "Là đầu phải không?"
"Sao ngài biết?" Ngay cả chuyện này cũng nghĩ ra được, không phải thần linh đấy chứ?
Đoán thế thôi, vì thân thể quá nặng, chỉ lấy đầu thì tiện hơn nhiều. Hơn nữa, lúc cái hang sập xuống lần thứ hai, hắn nghe vài lời vụn vặt của A Nhất cũng có thể đoán ra một ít.
"Có phải vụ trộm hoàng lăng xảy ra mười mấy năm trước không?"
Nếu là như vậy, Lý Biến Thiên thật sự quá.....điên rồ. Chỉ một chiêu mà có thể đạt được bao nhiêu mục đích, thậm chí còn phá hủy cả trụ cột tinh thần của Tấn quốc. Nhưng Phó Thần cảm thấy ngứa mắt, hành động đó quá mất hình tượng của bậc lãnh tụ.
"Chủ tử cũng nói thế," Tùng Dịch sửng sốt nhìn Phó Thần. Chỉ mất bấy nhiêu thời gian mà đoán ra được nguyên nhân. Người này....chẳng trách sao kẻ khác lại tận tâm theo hắn,
Phó Thần nhớ tới vết cắt trên vai, bỗng nhiên hỏi, "Khi nhìn thấy cái đầu này, chủ tử của ngươi có hành động gì lạ lùng không?"
Lạ lùng? Khóc thì sao nhỉ? Lúc ấy ai nhìn thấy Tấn Thái Tổ cũng không bình tĩnh được. "Không, khi đó mọi người đều rất kích động."
Phó Thần xua đi cảm giác khó hiểu trong lòng. Hắn có thể cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình dính ướt mồ hôi, hẳn là rất đau. Nhưng lúc kề sát Thiệu Hoa Trì, lại thấy trên mặt y khô ráo. Hắn sờ thử mới biết, đối phương đang dịch dung.
Cũng phải thôi, không có gì khó hiểu hết.
Ban nãy, hắn chợt có chút nghi ngờ. Phó Thần cũng biết gần đây hắn quá mức đa nghi, đành dựa vào giường, nhắm mắt lại. Mấy đêm nay, hắn không nghỉ ngơi được mất, ban ngày còn phải căng hết mọi giác quan để cảm nhận, mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều.
Suốt đêm, Thiệu Hoa Trì không có bệnh trạng nào khác. May mà y thường xuyên rèn luyện thân thể nên sức phục hồi tương đối tốt. Lúc y tỉnh lại thì phát hiện mình đang nắm chặt thứ gì đó trong tay. Cảm giác tiếp xúc da thịt rất quen thuộc. Y nheo mắt, ngẩng đầu lên, thấy Phó Thần đang dựa vào giường ngủ thiếp.
Y nhìn không chớp mắt, cười ngây ngẩn.
Một lúc sau y mới nhận ra có gì đó không đúng. Nếu là lúc bình thường, Phó Thần cực kỳ cảnh giác. Chỉ cần y cử động nhẹ một cái, hắn sẽ tỉnh lại ngay. Bây giờ hẳn là đang rất mệt.
Y trông thấy đáy mắt Phó Thần thâm đen. Hắn chưa bao giờ nói, chuyện gì cũng im lặng chịu đựng.
Thiệu Hoa Trì lại đau lòng khôn kể, chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này lâu hơn một chút. Từ lúc quen biết đến nay đã qua sáu năm, vô số ngày đêm. Y nhớ nhung mong mỏi đến nỗi tự cảm thấy mình đúng là tên biến thái. Dù có cố gắng kiềm chế đến đâu cũng không hoàn toàn che giấu được.
"Tỉnh rồi à?" Bị nhìn chằm chằm như vậy, có là người chết cũng phải mở mắt. Phó Thần nâng bàn tay hai người lên, "Có thể buông ra không?"
"Nếu ta không muốn thì sao?" Đương nhiên là không nỡ rồi.
Thực ra đó cũng điểm Phó Thần khó hiểu nhất. Hắn là một nam nhân, dù dung mạo có phần thanh tú nhưng vóc dáng cũng coi là khôi ngô, ít nhất là hoàn toàn khác dáng vẻ thiếu niên năm năm trước. Một người như Ẩn vương, sao lại có khẩu vị độc đáo như vậy. "Ngươi thích ta ở điểm gì?"
Phó Thần chợt nhớ kiếp trước từng có người hỏi hắn, anh thích em thế nào, em sẽ sửa.
Lời này có vẻ quá ngờ nghệch. Bọn họ đều là người lớn cả rồi, nói thẳng luôn cho nhanh.
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, liền dựng ngược lông tóc như một con sói. Y quá hiểu Phó Thần, nên đương nhiên cảm giác thấy nguy hiểm, "Ngươi muốn nói gì, khuyên ta bỏ cuộc, hay nói với ta không có cơ hội nào đâu? Hay ngươi sẽ từ chối thẳng thắn, còn định bảo ta tìm một nữ nhân tốt biết bao nhiêu? Thậm chím ngươi còn trấn an ta, tìm biện pháp nào đó đưa nữ nhân đến dụ dỗ ta?" Quả thật đây là những chuyện Phó Thần có thể làm, chẳng qua hắn không trực tiếp nói, chỉ mơ hồ ám chỉ thôi.
Bị nói trúng tim đen, Phó Thần cũng có chút xấu hổ.
Hắn vẫn giữ thói quen kiếp trước, có người theo đuổi mình thì dứt khoát đao sắc chặt đay rối, không cho người ta chút hi vọng nào.
"Vậy làm sao ngươi mới từ bỏ?"
"Không bao giờ." Thiệu Hoa Trì ngừng một chút, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Y không phải vừa mới quen biết Phó Thần, không cảm thấy khó chịu, mà vẫn kiên nhẫn nói, "Ta thích ngươi chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi. Ngươi muốn làm gì, ta cũng ủng hộ, còn giúp đỡ ngươi? Ngươi tội gì mà không nhận?"
Chỉ thiếu điều nói, ngươi lợi dụng ta đi.
Đó mới là cái Phó Thần lo nhất. Nếu đối phương kích động, phủ nhận, uy hiếp, đe dọa, hắn còn cảm thấy yên tâm hơn.
Ẩn vương biểu hiện sự cuồng si một cách lạnh lùng như vậy, Phó Thần dám khẳng định, đối phương hết sức bình tĩnh.
Sau cuộc nói chuyện bất thành, hai người không để lộ sự bất hòa có người khác thấy, vẫn cư xử như chưa hề bàn đến đề tài này.
Phó Thần sai Địa Thử lấp kín đường hầm lúc trước đào ra để cứu đám người Thiệu Hoa Trì. Nghĩ đến kho vũ khí và thuốc nổ đồ sộ kia, hắn cũng có chút động lòng.
Kho vũ khí kia chắc hẳn có vai trò rất quan trọng đối với công tác của Lý hoàng ở Tấn quốc. Nếu không thì lẽ ra những thân tín như hắn và Phi Khanh đều phải biết tới. Nếu đã có một căn cứ như thế này thì hẳn còn có ở chỗ khác nữa, có điều số lượng không lớn bằng. Giờ những thứ đó xuất hiên ngay trước mắt, bỏ đi thì quá phí phạm. Phó Thần là kiểu người luôn tận dụng triệt để. Mà vật tụ theo loài, đám thuộc hạ đi theo một chủ tử lòng dạ bất chính như hắn thì cũng đều là đám láu cá hết. Địa Thử nghĩ ra một cách để chuyển chỗ vũ khí này ra.
Nếu chuyển đi xa thì sẽ đánh động kẻ khác, rất dễ bị chú ý, nhưng nếu chỉ giải quyết ngay trong khu vực lân cận thì không thành vấn đề.
Phó Thần suy nghĩ một lát, đồng ý với lời đề nghị lợi nhiều hơn hại này. Chỉ cần nguỵ trang tốt, thì dù có bị những kẻ kia phát hiện ra, cùng lắm là cho nổ tung tất cả, huỷ thi diệt tích. Chắc hẳn Phi Khanh cũng không ngờ tới bọn họ sẽ sử dụng lại chính nơi hoang phế này để chiếm kho vũ khí làm của riêng.
Bây giờ đào thì không đủ thời gian. Phó Thần căn cứ vào miêu tả chi tiết của các thuộc hạ, hình dung kết cấu động đá vôi cùng những ngóc ngách bên trong, Phó Thần đoán căn cứ này được xây dựng dựa trên hang động có sẵn. Sau hai lần sập và cái chết của Ứng Hồng Loan, hắn tin chắc Phi Khanh sẽ quay lại đây kiểm tra lại lần nữa, nhưng tuyệt đối không sử dụng tiếp. Một căn cứ đã bại lộ thì đâu còn giá trị gì. Chính vì quá hiểu cách làm việc của phe Lý hoàng nên Phó Thần mới dám bí quá hoá liều.
Quyết định xong xuôi, Tiết Duệ và Phó thần cùng nhau bàn bạc hướng đi cùng vị trí sắp đặt cạm bẫy, vẽ lại bản đồ rồi giao cho Địa Thử. Hai người chuẩn bị xong rồi rời đi chốc lát. Đương nhiên chốc lát là nói về Phó Thần thôi, vì theo kế hoạch sắp tới thì hắn còn phải quay về đây một chuyến.
Địa Thử mở tấm bản đồ mới ra, kinh ngạc há hốc mồm trong giây lát. Chẳng những có ghi chú rõ ràng về cấu tạo địa chất, vị trí phân bố thảm thực vật, mà còn tính toán cả tốc độ thi công lẫn khả năng đẩy nhanh tiến độ. Hắn biết công tử nhà mình không phải người thường, nhưng mắt mù chắc chắn phải ảnh hưởng ít nhiều chứ. Đương nhiên việc vẽ bản đồ đều do Tiết Duệ đảm nhận, Phó Thần chỉ hướng dẫn bằng lời, không thể chi tiết được đến vậy. Trong đó còn có đánh giá riêng của bản thân Tiết Duệ.
May sao công tử tuệ nhãn cao siêu, có thể khiến một nhân vật như vậy quy phục mình. Nếu có kẻ khác nhanh chân giành được y trước thì nghĩ đến mà sợ. Địa Thử cảm thấy người này hoàn toàn không thua kém công tử bao nhiêu. Hắn không nhìn được mà lén nhìn