Có lẽ đây là lần đầu tiên từ trước đến giờ, Thiệu Hoa Trì nói chữ "cút" với Phó Thần bằng thái độ kiên quyết như vậy
Thiệu Hoa Trì hiểu được cảm giác của Điền thị, dù chết cũng không muốn ở trong này với y. Y đã thành cái bộ dạng gớm ghiếc như thế, ai mà chịu đựng nổi.
Đừng nói thích, chỉ cần không căm ghét như Điền thị đã phải cảm ơn cha mẹ người kia nuôi dạy đàng hoàng rồi.
Sao Phó Thần không ngoan ngoãn ở kinh thành? Không phải hắn luôn cố hết sức để không gây sự chú ý hay sao? Vì sao đối với Thiệu Hoa Trì, với Ẩn vương, hay với những người khác, hắn luôn tỏ ra không thận cận, mà lại quan tâm đến vậy? Ẩn vương cùng lắm chỉ tiếp xúc với hắn vài ba ngày, đâu đáng để hắn phải liều mình như thế?
Ngay cả thất hoàng tử trước kia còn không được đối đãi thế đâu.
Ẩn vương là cái thá gì? Chẳng qua là một cái thân phận do y hư cấu thôi. Phó Thần việc gì phải mạo hiểu đến đây vì y?
Càng nghĩ càng thấy ghen với Ẩn vương.
Trong lúc y còn đang hoang mang không biết làm thế nào thoát được Phó Thần thì bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng chỉ cách mình một tấm thảm, sợ đến vỡ mật.
Phó Thần đã yên lặng đến bên cạnh Thiệu Hoa Trì từ lúc nào. Hắn không để tấm đến mùi hôi hám, nhẹ nhàng lên tiếng. "Suỵt, ngươi nói khẽ thôi. Chắc ngươi không muốn người ngoài kia biết quan hệ giữa chúng ta đâu."
Thiệu Hoa Trì kìm nén mong muốn vén tấm thảm ra nhìn Phó Thần. Khổ nỗi chỉ nghe giọng nói trầm thấp, dịu dàng kia, y cảm thấy mình không nhịn được bao lâu.
So với lạnh lùng, dáng vẻ ân cần của Phó Thần càng khiến y kinh hãi hơn, sợ mình càng đắm chìm, càng mê muội, làm ra những chuyện bản thân y không thể ngờ tới.
Sở dĩ Thiệu Hoa Trì cảm thấy giọng nói Phó Thần rất êm tai là bởi hắn đã không chế tốc độ nói và thanh tuyến, vô cùng du dương, là nghiệp vụ kiếp trước của hắn. Giọng nói là bước đầu tiên để khiến người bệnh an tâm, tin tưởng mình, cũng chính là cái Phó Thần am hiểu nhất.
"Ta bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao? Tai điếc à?" Đối với Thiệu Hoa Trì, những cơn đau hành hạ mấy ngày nay cũng không tệ bằng bị Phó Thần nhìn thấy. Nhưng y đã chịu nhỏ giọng hơn, chỉ nói một câu đã thở hổn hển.
Hai người lời qua tiếng lại với nhau, khiến cho thị vệ ngoài cửa để ý. Hai thị vệ vốn đã cãi lệnh để Lý Ngô vào, cho nên rất cảnh giác với động tĩnh bên trong. Khi nghe tiếng ồn ào, họ do dự không biết có nên vào hay không.
Phó Thần nhìn ra cửa. Nhân lúc đám người bên ngoài còn đang lưỡng lự, hắn ghét sát vào Thiệu Hoa Trì, nói nhỏ để chỉ hai người nghe thấy, "Bình tĩnh một chút. Ta sẽ quay lại ngay."
Hắn biết dù bây giờ Thiệu Hoa Trì ương ngạnh chống đối như thế, nhưng thực chất cả tinh thần lẫn cơ thể đều yếu lắm rồi. Chỉ sau đợt phản kháng quyết liệt đầu tiên, cảm giác cô độc và ỷ lại sẽ tăng lên. Huống chi, Thiệu Hoa Trì đã bị giam cầm trong căn phòng đóng kín suốt mấy ngày, e là giới hạn tâm lý của y đã lên đến đỉnh điểm.
Phó Thần dùng giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ mà vỗ về y. Sự kháng cự của Thiệu Hoa Trì giảm đi một chút, nhưng vẫn dùng thảm bọc kín toàn thân, không chịu thò đầu ra.
Hai thị vệ canh gác đưa mắt nhìn nhau, quyết định mở cửa ra xem tình hình thế nào. Ai ngờ, cửa vừa mở thì trông thấy gương mặt bình tĩnh của Phó Thần. Người lãnh đạo trong phe Lý hoàng, ai nấy đều tỏa khí thế bừng bừng khiến người ta không dám nhìn thẳng như vậy. Lý Ngộ cũng không ngoại lệ. Người khác có thể giả mạo gương mặt, nhưng không thể giả mạo khí chất của Lý hoàng đã khắc sâu vào cốt cách hắn.
"Đại nhân, ngài xem xong chưa?" Một người dè dặt hỏi.
"Quả là sắp chết rồi. Sau này chúng ta cứ bỏ mặc y bên trong à?" Lý Ngộ khẳng định nói.
"Cấp trên căn dặn thế, chúng ta chỉ nghe lệnh thôi." Sợ Lý Ngộ có yêu cầu nào khác, thị vệ lên tiếng trước. Đây là thành Bảo Tuyên, không phải địa bàn của Lý Ngộ. Muốn ra lệnh cũng phải xem ngươi có quyền phát ngôn hay không.
Lý Ngộ gật đầu, cũng không có ý định tiếm quyền hay gì hết. Hắn sẽ không phá hỏng quy tắc ở lãnh địa của kẻ khác, nhưng không có nghĩa hắn không thể lợi dụng sơ hở, "Các ngươi định khi nào giải quyết y?"
Chắc thấy Thiệu Hoa Trì không còn sống được bao lâu nữa, Lý Ngộ mới nói chuyện không thèm kiêng dè.
"Việc này...." Không biết là có được phép nói ra không. Nhưng nghĩ đến thân phận người này, bọn họ cũng không dám che giấu, "Linh đại nhân nói ngày mai tiến hành."
Không biết có phải ảo giác không, bọn họ cứ thấy ánh mắt Lý Ngộ như thanh kiếm sắc huơ trên đỉnh đầu, lỡ may bị nó lia phải thì đầu lìa khỏi cổ.
Ngày mai Thiệu Hoa Trì chết, có nghĩ là toàn bộ bách tĩnh trong thành cũng phải tuẫn táng theo y, đúng không? Phó Thần không hỏi thẳng, bởi hắn đã biết quá rõ câu trả lời rồi.
Hắn gọi lão Lã đang đứng đằng xa tới, nói, "Theo tin mới nhất của ta, có việc rất gấp, nên ta mới tức tốc chạy đến đây. Không ngờ lại không gặp được Linh Hào."
Ngay cả lão Lã cũng làm vẻ mặt không lấy gì làm thoải mái. Linh Hào là tên tham sống sợ chết. Hắn có chết đi cũng không thiếu gì người thay hắn giả mạo nhi hoàng tử. Xong chuyện rồi phủi tay bỏ đi, thành ra Lý Ngộ đến đây cũng xem như phí công.
Lý Ngộ làm như không thấy vẻ bối rối của họ, tiếp tục nói chuyện quan trọng, "Lần trước, ta và Phi Khanh hợp tác, nhưng vẫn để Thất Sát chạy mất. Chúng ta đoán hắn có quen biết thất hoàng tử. Nhiều khả năng, mấy ngày tới, hắn sẽ đột nhập vào đây cứu thất hoàng tử ra."
Cái gì?
Lão Lã nghe vậy, sét đáng ngang tai. Không được, họ không thể ngồi chwof chết. Lão Lã là người phụ trách tầm trung, biết được lai lịch Thất Sát. Đó là đối tượng ám sát hàng đầu của bọn họ, mà ngay cả dung mạo, tuổi tác, giới tính đều không nắm rõ. Vài năm trước, lần đầu tiên Thất Sát xuất hiện cũng liên quan đến thất hoàng tử. Lần này nghe tin thất hoàng tử lâm nguy, có khả năng hắn sẽ tìm đến đây.
Nếu thật như vậy thì không những kế hoạch của họ có khả năng đổ bể, mà có khi Thất Sát còn bí mật lẻn vào, không ai hay biết, âm thầm cho bọn họ một đòn chí tử. Chẳng phải những lần trước Thất Sát xuất hiện đều như vậy hay sao? Đó là sự thật chẳng ai muốn thừa nhận. Bọn họ luôn là bên bị tổn thất thảm trọng. Kẻ đó cứ như là khắc tinh trong đời vậy, ngay cả chủ công cũng không dám khinh thường.
Lần này, nếu như Lý Ngộ không nhắc nhở thì bọn họ cũng không chú ý tới. Nếu vì bọn họ mà kế hoạch lần này thất bại thì sẽ mang tội lớn với Lý phái. Nhưng giờ thì có Lý Ngộ ở đây rồi.
"Vậy phải là sao?" Hai hộ vệ thân tín của Linh Hào cũng hết sức sốt ruột.
"Sợ gì chứ? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hắn đến đây tức là chui đầu vào lưới, ta sẽ bắt hắn như bắt ba ba trong rọ. Không ai rơi vào tai tay mà thoát được hết." Lý Ngộ nở nụ cười tự tin, đắc thắng, tựa như một cây định hải thần châm, khiến những người kia an lòng.
Lý Ngộ quả thật là người có năng lực. Lão Lã bất giác hỏi, "Vậy Lý đại nhân nghĩ ra cách gì rồi?"
"Ta sẽ đặt một ít cơ quan trong này để đề phòng hắn đến cứu người. Ngoài ra, các ngươi không cảm thấy đây là cơ hội lập công lớn sao?"
Cơ quan? Nghe nói Lý Ngộ là đệ tử được chủ công yêu thích, không chỉ kiến thức, lục nghệ, mà cả kỹ thuật quân sự cũng rất rành, chắc hẳn thuật cơ quan, cạm bẫy cũng học được ít nhiều. Lão Lã từ lâu đã nghe danh, giờ gặp được tận mắt, thấy hắn làm việc cẩn thận như vậy, gật gù cảm thán, quả không hổ danh là Lý Ngộ.
"Nói vậy nghĩa là sao?"
Chúng ta lùng bắt Thất Sát bấy lâu nay mà chưa một lần thành công. Các ngươi không nhĩn đây là cơ hội tốt à? Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ là đại công thần. Chẳng lẽ các ngươi không muốn lưu danh sử sách?" Chỉ cần theo Lý Biến Thiên, được Lý Biến Thiên coi trọng, còn lập được công lớn, thế thì muốn gì chẳng được.
Không có nam nhân nào khước từ được sự dụ hoặc của quyền lực, nhất là trong thời cổ đại cực kỳ háo danh này.
Lão Lã càng thêm kiên quyết, đồng ý với Lý Ngộ. Hai thị vệ kia cũng lung lay ít nhiều. Linh Hào bảo bọn họ canh gác ở đây, rõ ràng là đã bỏ rơi bọ họ. Ai mà không muốn được sống sót an toàn.
Giờ theo lời Lý Ngộ, nếu Thất Sát không đến, họ cũng chẳng mất gì. Nếu đến, họ lại sơ sảy để hỏng kế hoạch thì sau này tội vạ ai chịu? Đã vậy, sao không thử liều một lần xem sao?
Thấy ánh mắt ngập tràn dã tâm và khát vọng của những người kia, Phó Thần biết mình có thể tiến hành bước tiếp theo rồi. Một lời nói dối có thành công hay không, không nằm ở chỗ lời nói dối ấy được xây dựng hoàn hảo ra sao, mà phải nói một câu giả chen một câu thật, khiến cho người nghe thật sự có cảm giác chuyện đó đã từng xảy ra, vây mới không nghi ngờ gì.
"Lát nữa, các ngươi nghe thấy tiếng động gì cũng không được vào, kẻo tự làm mình bị thương." Cơ quan cua ta không có mắt, không phân biệt được ai là địch, ai là bạn đâu.
Lúc này, Lý Ngộ hết sức trang nghiêm, khiến cho những người kia cũng bất giác kính nể. Họ gật đầu đầu đồng ý, quyết định tin tưởng năng lực của Lý Ngộ.
"Xin đại nhân yên tâm ! Chúng ta nhất định sẽ canh gác thật cẩn thận, không để ai vào, kể cả bản thân ta."
"Ừ, vì không biết Thất Sát sẽ đến lúc nào nên ta nghĩ đợi vài ngày nữa hãy giải quyết Thụy vương. Con mồi chết rồi sẽ khó dụ rắn ra khỏi hang. Hơn nữa, trong thành vẫn còn nhiều bách tính chưa nhiễm bệnh, ngày mai đã giải quyết luôn thì thời gian quá ngắn, khiến cho những người ơ kinh thành Tấn quốc chú ý. Thân phận của Linh Hào lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được. Thời cơ chưa đến mà đã hành động liều lĩnh thì có thể thất bại trong gang tấc. Ta nghe nói thành chủ Duật Châu sẽ phái viện binh và vật tư hỗ trợ tới. Nếu họ điều tra kỹ thì không ứng phó nổi." Lý Ngộ phân tích tình hình ra, cho họ thấy kế hoạch của Linh Hào vẫn còn nhiều lỗ hổng.
Những lời Phó Thần nói, thật ra lão Lã cũng từng khuyên Linh Hào. Có điều, Linh Hào nóng lòng muốn lập công, không chịu nghe ai. Hơn nữa, chi cần bọn họ không nói thì đâu ai biết tình hình thật sự ở những châu huyện này. Nếu bị điều tra, cứ nói thiên hoa lan tràn khủng khiếp, không khống chế được bệnh dịch, chỉ có thể thiêu hủy toàn thành. Bọn họ cứ khăng khăng như vậy thì đâu ai làm gì được.
Nhưng đúng như Lý Ngộ nói, làm thế rất mạo hiểm.
Ngoài ra, bắt Thất Sát là nhiệm vụ quan trọng hơn giải quyết Thiệu Hoa Trì, kéo dài thêm mấy ngày nữa cũng có sao.
Ngay cả Linh Hào có về cũng không thể cãi lời Lý Ngộ.
Thiệu Hoa Trì nằm trong phòng lắng nghe. Tuy vài ngày trước, y sốt đến mụ mị đầu óc, nhưng sau khi Phó Thần đến thì tỉnh táo hơn nhiều, đương nhiên nghe thấy hết cuộc nói chuyện ngoài cửa. Quả nhiên Phó Thần là người của bọn họ, thậm chí còn có địa vị cao, đúng như y phỏng đoán.
Phó Thần đóng cưa lại, quay về góc tường. Thấy một cục thảm bông cuộn tròn trong đó, hắn dở khóc dở cười. "Điện hạ, ngài không định ra đây sao?"
"....."
"Hay ta nên gọi là Ẩn vương các hạ?"
Thiệu Hoa Trì sửng sốt, trái tim ngừng một nhịp. Hắn đoán được từ bao giờ? Vậy tức là hắn đã biết, cái kẻ mặt dày mày dạn thổ lộ với hắn chính là mình?
Nhân lúc Thiệu Hoa Trì phân tâm, Phó Thần nắm lấy tấm thảm, kéo góc thảm đang che đầu Thiệu Hoa Trì xuống, để lộ gương mặt kinh hoảng, lấm tấm vảy đậu.
Tầm nhìn của Phó Thần vẫn còn lờ mờ, trừ khả năng thôi miên không còn như trước, cả việc nhìn đồ vật thông thường cũng gặp khó khăn. Nhưng ở khoảng cách gần thế này, hắn vẫn biết Thiệu Hoa Trì đang chật vật thế nào. Gương mặt tuấn tú vàng như sáp nến, sưng phù lên, phủ kín nốt đậu đỏ sẫm hoặc vảy đậu khô đen. Khắp mình mẩy, tóc tai, quần áo đều dính màu nâu vàng, bốc mùi hôi thối. Chẳng trách sao Điền thị lại kinh hãi như vậy.
Thiệu Hoa Trì phát hoảng, vội vàng chư kín mặt, không quan tâm tay mình chạm lên có thể lảm vỡ những nốt đậu mưng mủ. Y nghẹn giọng, khàn khàn cất tiếng cầu xin, vứt bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng, "Đừng nhìn....Xin ngươi, đừng nhìn ta....."
Phó Thần mặc kệ y điên cuồn giãy dụa, ôm người lấm lem nước mắt vào lòng. Thiệu Hoa Trì không còn sức mà đứng, làm sao ngăn được Phó Thần, cứ thế bị Phó Thần kéo đến, ôm trọn trong lòng. "Vậy ta không nhìn là được."
Đầu óc Thiệu Hoa Trì hỗn đọn hết cả. Y nghĩ đến những lời này, cảm thầy hắn nói rất có lý, nhưng đâu phải điều y muốn. Phó Thần đương nhiên không chờ y phản ứng, dứt khoát ôm ngang người lên, đưa y từ mặt đất lạnh lẽo đến trên giường.
Thiệu Hoa Trì vội vàng kéo thảm. Lúc Phó Thần đặt xuống thì đã thấy y cuộn tròn thành cái xác ve rồi.
Hắn thở dài, quyết định mặc kệ y có đồng ý hay không, giật mạnh tấm thảm, vứt ra xa mấy bước, để Thiệu Hoa Trì không với tới nữa.
Lúc Phó Thần đang định chạm vào Thiệu Hoa Trì, một ánh đao sáng loáng chợt xẹt qua. Trên mu bàn tay Phó Thần xuất hiện vết máu, cắt rất sâu, dường như Thiệu Hoa Trì đã dồn toàn lực.
Đây là đồ phòng thân của Thiệu Hoa Trì. Y cũng chỉ mang theo một món duy nhất, vốn không phải vũ khí sắc bén lắm.
"Ta bảo ngươi cút đi!" Trên gương mặt sưng phồng của Thiệu Hoa Trì chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, không rõ cảm xúc nhìn Phó Thần. Một tay y kéo chắn, cố che càng nhiều càng tốt. "Tai ngươi nghe không hiểu, thì chắc máu ngươi nghe sẽ hiểu đúng không."
Phó Thần lẳng lặng nhìn y, máu từ vết thương trên tay chảy ròng ròng, nhưng Thiệu Hoa Trì làm như không thấy, "Không muốn bị ta giết thì tránh xa ra!"
Phó Thần im lặng xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dạng, Thiệu Hoa Trì mới sức cùng lực kiệt, ngã vật xuống giường.
Vậy là tốt rồi, không liên lụy đến hắn nữa.
Ngươi là người có địa vị cao trong số chúng, chúng sẽ không giết ngươi. Ngươi mau đi đi.
Tòa thành này sắp tận diệt rồi. Người sống trong này cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn thôi, rồi sẽ từ từ nát rữa, giống như y vậy.
Không ngờ, một lúc sau, y lại nghe tiếng bước chân. Thiệu Hoa Trì mở mắt lần nữa thì thấy Phó Thần đã quay lại, tay bưng chậu nước.
Tuy căn phòng này dùng để giam cầm Thiệu Hoa Trì, nhưng những thứ cần thiếu đều có đủ. Phó Thần tìm thấy quần áo trong ngăn tủ. Lúc trước cũng có người hầu hạ y, nên có cả chậu nước và chỗ lấy nước. Hắn mang một chậu nước cùng khăn lông đến bên giường.
Thiệu Hoa Trì tức điên lên, "Không phải ngươi tham sống lắm sao? Ngươi cũng biết bệnh thiên hoa dễ lây. Ngươi ở gần ta thế này, chắc chắn sẽ nhiễm bệnh. Ngươi lại đang muốn báo ân chứ gì? Đúng thế, ngươi là loại người này, không chịu thiếu nợ ai. Nhất là một tên hoàng tử âm hiểm, ti tiện như ta, để ngươi mang nợ ta, chắc ngươi khó chịu lắm."
Y nói rồi xoay lưng vào trong. Một câu dài như thế đã hao hết khí lực. Thiệu Hoa Trì nằm trên giường thở hồng hộc, lạnh lùng chế nhạo.
Thực ra, thấy Thiệu Hoa Trì hăng hái mắng mỏ như vậy, Phó Thần cảm thấy an tâm hơn. Có sức sống thế là còn có hy vọng.
Dù lúc này, y đã quay về bộ dạng lạnh lùng của vị hoàng tử mà hắn gặp tại sa mạc Hốt Thạch rồi.
Phó Thần đã đuổi lính canh cửa đi xa một chút, sau đó mới yên tâm tắm rửa cho Thiệu Hoa Trì. Ai rơi vào tình trạng này cũng rất khó chịu, huống chi là hoàng tử cao ngạo như y.
Thiệu Hoa Trì quả thực nói đúng một điều, Phó Thần cũng không phủ nhận. Nhưng Phó Thần biết rõ, nếu người nằm đây là Ẩn vương, hắn sẽ không liều mình đưa thuộc hạ tới, cũng khôi nghĩ mọi cách để đi vào chăm sóc y.
Lúc Phó Thần lại gần, lại bị dao cắt một lần nữa. Lần này thì chẳng nói chẳng rằng gì, thái đội của đối phương đã rất rõ ràng.
Phó Thần chẳng thèm nhìn vết thương lấy một cái, vẫn kiên quyết lại gần.
Thiệu Hoa Trì chuẩn bị vung dao lần thứ ba, nhưng nhìn vết thương cắt sâu vào da thịt, không ngừng chảy máu, cổ họng y như bị nước sôi đổ vào, đau đớn, nghẹn cứng.
Y định kéo Phó Thần, nhưng không đủ sức. Cả hai cùng ngã xuống đất, y ghét sát vào người Phó Thần, "Nếu ngươi không chịu đi, thì ta....."
Gương mặt y đã kề cận môi Phó Thần, nửa thật nửa giả định hôn lên. Nhưng khi thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi đồng tử sáng trong của hắn, y tự biết lúc này trông mình gớm ghiếc ra sao.
Y không chịu nổi, lăn sang một bên, trốn vào góc tường.
Phó Thần lại đến gần, im lặng bế y lên, đặt lại trên giường. Những động tác như thế lặp đi lặp lại mấy lần không biết mệt. Cuối cùng cũng phải có người chịu thua, mà người đó là Thiệu Hoa Trì. Y chưa bao giờ thắng được Phó Thần.
Hắn vén một lọn tóc của Thiệu Hoa Trì lên. Tóc đã bết dính, còn bám thứ cặn màu nâu vàng.
Thiệu Hoa Trì run lẩy bẩy, vẫn quay lưng về phía Phó Thần. Y nhận ra Phó Thần đang tẩy rửa chất bài tiết dính trên tóc mình. Không sao chịu nổi, mũi y chua xót, hốc mắt cay xè. Bàn tay nắm thanh chủy thủ cũng mất sức, rơi xuống giường.
Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì cuối cùng đã im lặng, mới nhẹ nhàng giúp y tẩy rửa. Bàn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc, lấy chất bẩn bết dính trên đó ra.
Phó Thần đã quen hầu hạ người khác. Hắn biết rất rõ phải làm thế nào để khiến Thiệu Hoa Trì thoải mái.
Những ngón tay hơn lạnh chạm vào da đầu, động tác ân cần, không hề làm đau y chút nào. Thiệu Hoa Trì há miệng thở dốc, nước mắt lẳng lặng chảy dài. Nước muối mặn làm vét thương đau xót, khiến gương mặt y run rẩy.
Nhưng không sao ngăn được, chúng vẫn thi nhau lăn dài.
Tên khốn kiếp Phó Thần. Ngươi là tên khốn kiếp nhất trên đời !
Bầu không khí giữa hai người dần lắng động. Trong căn phòng yên tĩnh chi còn tiếng nước rào rào trên chiếc khăn của Phó Thần.
Chờ cảm xúc bình ổn một chút, Thiệu Hoa Trì mới che giấu cơn nghẹn ngào, cất giọng nói, "Ghê tởm lắm phải không."
Dơ bẩn như vậy, đến nhìn còn không dám, mà ngươi còn chạm vào.
Y cảm thấy mình chính xác giống như vừa chui ra từ hố phân.
"Không sao."
"Ngươi chắc chắn lây bệnh rồi. Sau khi ngươi chết, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi cỗ quan tài tốt nhất, không uổng công ngươi hầu hạ ta."
Đáng tiếc, lời này không đuổi nổi Phó Thần.
"Được." Phó Thần mỉm cười, chợt nghi hoặc nhìn mái tóc trên tay, "Tóc ngươi sao thế này?"
Năm năm trước, Thiệu Hoa Trì một đêm đầu bạc trắng, rồi kể từ đó về sau không thay đổi nữa. Lúc gặp Phó Thần, y đều nhuộm tóc, nhưng chỉ cần dính nước, thuốc nhuộm sẽ phai, để lộ màu bạc vốn có.
"Sao cơ....?" Thiệu Hoa Trì lại bắt đầu phát sốt, mơ màng hỏi lại.
"Tóc sao lại bạc trắng?" Hắn nhớ rõ, năm năm trước tóc y còn đen nhánh, sao mới bằng này tuổi đã bạc đầu.
"Bỗng nhiên một ngày nọ biến thành như thế thôi." Khi nghe tin hắn chết, Thiệu Hoa Trì tuyệt