"Điện hạ vất vả rồi."
Y trừng mắt nhìn Phó Thần: Ta thấy điệu bộ của ngươi chẳng có tí áy náy nào cả.
Trong tất cả mọi biện pháp, cách này dã là các nhẹ nhất rồi, chẳng qua chỉ khiến Thiệu Hoa Trì chịu khổ về thân xác chút thôi.
Muốn thoát ra đương nhiên phải trả giá, trên đời này đâu có bữa cơm nào miễn phí.
Vết máu dính trên những cơ quan kia đều của Thiệu Hoa Trì. Y đang bệnh nặng, đầu óc chậm chạp, thân thể nặng nề, không thể tránh thoát được tất cả, suýt chút nữa thì không kịp chui vào tủ âm tường trước khi thị vệ mở cửa.
Sau khoảnh khắc chỉ mành treo chuông kia, Thiệu Hoa Trì thật sự cảm thấy mình vừa quay về từ quỷ môn quan
Mắt y vốn xếch, giờ lại mềm nhũn lườm nguýt thế này lại có cảm giác mị nhãn như tơ. Chỉ tiếc người trước mặt y lại là một tên chẳng hiểu phong tình.
"Ngài phải bị thương mới khiến các cơ quan hoạt động có vẻ chân thật. Nếu ta nói cho ngài từ trước thì nhìn sẽ rất giả tạo, hiệu quả không được như vậy." Phó Thần để y dựa vào người mình, giọng nói thanh lãnh cũng có phần ấm áp hơn. Suy cho cùng cũng là vị hoàng tử hắn chăm sóc thời niên thiếu, vẫn nên trấn an y vài câu. Nói rồi, hắn bế người ra khỏi tủ.
Giữa biệt viện bị canh giữ từng tầng, đương nhiên không thể nào mọc cánh bay ra. Những người khác chẳng qua chỉ suy nghĩ theo quán tính, cơ quan bị động, mái nhà thủng toác, đương nhiên là có cao thủ đột nhập.
Những người bình thường thấy hiện trường đều sẽ nghĩ vậy. Chưa kể, suốt nhiều ngày nay, Phó Thần đã tiến hành ám thị bằng ngôn từ, ví dụ như "Ta sẽ dựng vài có quan để phòng ngừa kẻ đột nhập bắt Thiệu Hoa Trì đi", "Nếu trong nhà có tiếng động thì rất có khả năng có kẻ xông vào", "Thiệu Hoa Trì có quen biết thất sát, hắn sẽ nhân lúc chúng ta không kịp đề phòng để đến cứu người".....Hắn dựng nên một câu chuyện ly kỳ rằng Thất Sát sẽ đến cứu người.
Khi con người ta đã suy nghĩ theo lối mòn thì khi thật sự xảy ra chuyện, họ sẽ bất giác đi theo hướng tư duy đã vạch sẵn ấy và cho rằng "ồ, quả nhiên như thế", từ phỏng đoán biến thành khẳng định.
Mà không hề nghĩ đến một khả năng khác. Bọn họ luôn chăm chăm đề phòng cao thủ đột nhập, mà không nghĩ rằng kẻ nên coi chừng chính là Thiệu Hoa Trì đang ốm liệt giường.
Thiệu Hoa Trì uất ức lắm. Khi bị Phó Thần bế lên, y hậm hực cắn một miếng lên vai hắn.
Nhưng vì không còn sức nên trừ nước bọt ra thì cả dấu răng cũng không để lại.
"Ngài là chó con đấy à?" Phó Thần bất đắc dĩ nói. Sao lần nào cắn cũng cắn đúng chỗ đó.
Ban đầu chỉ bị Lý Biến Thiên cắn mất một miếng nhỏ, giờ bị Thiệu Hoa Trì gặm hết lần này đến lần khác, Phó Thần cảm giác hình như chỗ lõm sắp lớn hơn rồi.
"Ngươi to gán lắm, dám châm chọc bản điện !" Dù ta có là chó cũng là giống cao quý nhất nhé!
Thiệu Hoa Trì trút giận xong rồi, giờ lại hơi buồn ngủ, "Ta đói......."
Không biết có phải Phó Thần ảo giác hay không, chẳng hiểu sao cứ thấy hình như y đang làm nũng.
Chắc hắn nghĩ quá nhiều rồi. Thiệu Hoa Trì sao có thể có những hành vi và lời nói yếu ớt như thế. Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh lúc họ mới gặp lại nhau ở sa mạc Hốt Thạch. Một vị thống soái hiên ngang lừng lững như vậy mà làm nũng, chẳng phải chuyện cười hay sao. "Đợi một lát sẽ có đồ ăn."
"Ta chỉ muốn ăn đào hoa cao ngươi làm." Thiệu Hoa Trì tựa vào ngực Phó Thần, lầu bầu đòi hỏi, làm người ta nhớ đến vị thất hoàng kiêu ngạo, tùy hứng trước kia.
Đào hoa cao? Lại còn do ta làm?
Chưa nói đến chuyện nam nhân xa nhà bếp, dù lúc trước Phó Thần có là thái giám đi nữa cũng chẳng phải người của Ngự Thiện phòng, làm sao biết nấu ăn.
Tất nhiên Phó Thần biết nấu ăn chứ. Kiếp trước, tay nghề bếp núc của hắn rất cao. Tuy không biết làm đào hoa cao cũng không quen nồi niêu xong chảo thời cổ đại, nhưng cơ bản thì vẫn xử lý được.
Chỉ là, việc gì hắn phải làm cho Thiệu Hoa Trì?
Nghe nhắc đến đào hoa cao, Phó Thần cảm thấy có chút khác thường. Hắn đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt sáng tỏ. Điện hạ nhà hắn thật nham hiểm, luôn tìm cơ hội nhắc đến khoảng thời gian tốt đẹp trước kia của bọn họ.
Sau khi những nghi ngờ được xua tan, mối quan hệ giữa họ đã lộ ra diện mạo vốn có.
"Được, nếu có dịp." Hắn thuận miệng đáp. Dù gì lúc này họ cũng không có thời gian nghĩ tới việc đó.
Thiệu Hoa Trì tươi cười, khoe lúm đồng tiền, làm như không phát hiện ra Phó Thần chỉ nói cho có lệ, "Ngươi nói là phải làm đấy nhé. Phó đại nhân nhà ta nói được làm được."
"Ngài lầm. Ta nói một đàng làm một nẻo."
Phó Thần đến dở khóc dở cười với việc Thiệu Hoa Trì lợi dụng mình bị bệnh thiên hoa mà kì kèo. Thất hoảng tử muốn ăn gì thì đâu cần phải đòi hỏi. Nhưng chỉ những lúc hai người ở cạnh nhau, Thiệu Hoa Trì mới thôi cẩn thận dè chường, đầu óc lơ đễnh một chút, khiến hắn không nhịn được, muốn đối xử tốt với y một chút. Y chẳng qua chỉ là một hoàng tử cô độc, thiếu thốn tình thương mà thôi.
Hắn băng bó đơn giản cho Thiệu Hoa Trì, lại đút cho y một viên dược để khôi phục khí huyết. Thiệu Hoa Trì bị giam ở đây, những thứ dược bảo mệnh của y bị thu sạch. Phó Thần nhân lúc vào ngục đưa cơm cho Lương Thành Văn, lén lút trao đổi dưới bát cơm.
Hắn chỉ có một viên duy nhất, là viên tục mệnh hoàn được chế biến dựa vào mấy mẩu vụn từ viên thuốc Phó Thần nhận từ Lý hoàng. Nó không có hiệu lực như bản gốc, nhưng chí ít có thể kích thích sức lực của Thiệu Hoa Trì, đảm bảo y tự mình ra ngoài được.
Khí huyết khôi phục được phần nào. Dù sắc mặt vẫn rất tệ nhưng Thiệu Hoa Trì đã cử động, đi lại được.
Nhưng sau khi có sức trở lại, y không muốn xuống khỏi tay Phó Thần chút nào hết, trái lại còn nghĩ nếu không phải bên ngoài đang tranh thủ từng giây thì y muốn giữ yên thế này càng lâu càng tốt.
Phó Thần dịch dung cho Thiệu Hoa Trì. Thứ mặt nạ này không thể bám quá lâu. Mặt y còn vết đậu mùa đang lên vảy, nếu dán mặt nạ lâu quá sẽ khiến vết thương nát ra.
Ban đầu, Phó Thần dự định cải trang cho y thành hộ vệ ở đây để đạt được xác suất thành công cao nhất, nhưng không có đủ nguyên liệu lẫn người chế tác, hắn chỉ có thể dùng một tấm thông thường.
Nhìn Phó Thần nhẹ nhàng, cẩn thận, dán mặt nạ không hề làm đau những nốt đậu trên mặt mình, Thiệu Hoa Trì nói, "Mỗi người một lần, chúng ta hòa nhau."
Y nói đến lần giúp Phó Thần dịch dung trong hang động đá vôi.
Quả vậy, lần ấy cũng cách đây không lâu lắm, Phó Thần còn nhớ rõ.
"Ta chỉ biết lúc ấy người dịch dung cho ta là Ẩn vương." Hắn thản nhiên đáp.
Ẩn vương chẳng phải ta sao? Ngươi nhắc đến làm cái gì !
Phó Thần cố ý đây mà. Thiệu Hoa Trì nhìn kỹ nét mặt hắn, cảm thấy chẳng có gì thay đổi.
Nhưng suy cho cùng, y cũng hiểu Phó Thần, có thể cảm thấy chút tức giận trong giọng điệu của hắn. Hắn giận mình sao?
Phó Thần mà cũng có cảm xúc này à?
Một việc nhỏ như thế, có nhất thiết phải canh cánh trong lòng cho đến bây giờ? Ta còn tưởng mấy ngày nay ngươi đã quên phứt rồi, hóa ra là ghim từ lâu. Thực ra Phó Thần chính là loại người thù dai vậy đấy.
Thiệu Hoa Trì cũng có chút đuối lý. Phó Thần không thích bị lừa gạt, đối với y như vậy đã là khoan dung lắm rồi. Nghĩ lại cũng thấy có chút ngọt ngào.
Thực ra, Phó Thần luôn đối xử với y rất tốt. Lần này phát hiện ra y là Ẩn vương, tuy ngoài miệng thì bực bội nhưng hắn không hề bỏ đá xuống giếng, còn tìm cách vào đây cứu y.
Phó Thần, nếu ngươi đã đối xử với ta đặc biệt thì sao không cho ta nhiều thêm một chút.
Đừng trách ta lòng tham không đáy. Muốn trách thì hãy trách ngươi vì sao lại xuất hiện bên cạnh ta.
Nếu ngươi không cho, ta sẽ là mấy việc ngươi không vui thích đâu.
Cho nên sao ngươi không hy sinh thêm một chút.
Cứ sau một khoảng thời gian nhất định, thị vệ trong phủ sẽ đổi ám hiệu một lần, người nào cũng biết rõ mặt nhau. Nếu bỗng nhiên có một người lạ xuất hiện bên cạnh Lý Ngộ thì sẽ bị nghi ngờ ngay. Nhưng Lý Ngộ không hề giấu diếm, nói người này là nội ứng của hắn ở trong thành. Thành Bảo Tuyên là nơi có vị trí trọng yếu, Lý hoàng đương nhiên không yên lòng.
Cho nên ắt hẳn Linh Hào cũng không biết đến sự tồn tại của người này.
Lý Biến Thiên là người cẩn thận kín kẽ, có nhiều chuyện tiến hành bí mật, cho nên Lý Ngộ không nói ra cũng hợp lý.
"Việc này là cơ mật, mong các vị giữ kín cho Lý mỗ."
"Đại nhân khách khí. Xin ngài yên tâm, chúng ta sẽ giữ kín như bưng." Lý Ngộ là thân tín của Lý Biến Thiên mà lại giải thích chi tiết với đám thuộc hạ như bọn họ, rõ ràng là đang bày tỏ lòng tín nhiệm. Bọn họ đều mừng thầm.
"Tình nghĩa của các vị, Lý mỗ ghi tạch trong lòng. Lúc này, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực dể bắt người về." Lý Ngộ cảm động nói.
"Lý đại nhân nói phải."
Bọn họ tìm kiếm khắp biệt trang, có đôi lúc phát hiện bóng người lần trốn, nhưng không thể nào bắt được.
Thiệu Hoa Trì giả làm thân tín của Lý Ngộ, nhìn những bóng người kia, gắng kiềm chế cảm xúc kinh ngạc. Y cúi đầu xuống, thầm nghĩ không biết Phó Thần tìm đâu được những người này.
Trong biệt trang bỗng nhiên có vài chỗ bốc khói mù mịt, lửa nổi lên bốn phía.
Phó Thần sát khí bừng bừng, nói với đám thị vệ. "Đối phương đang cố tình gây rối đó. CHúng ta mà đi dập lửa thì người sẽ bị phân tán. Không được dập."
Thị vệ cũng hiểu điều Lý Ngộ nói, nhưng thấy lửa càng lúc càng bén cao, không dám bỏ mặc nữa, "Đại nhân, nếu cứ để yên thì không khống chế được ngọn lửa, cả biệt trang sẽ cháy hết."
Trán Lý Ngộ lấm tấm mồ hôi, dường như cũng hoang mang lo sợ.
Lúc này, mọi quyết sách trong phủ đều do hắn, không thể đưa ra mệnh lệnh sai lầm.
"Các ngươi chia ra một nhóm đi dập lửa, còn lại tiếp tục tìm kiếm. Sao bọn chúng lại phóng hỏa? Chắc chắn muốn chúng ta rối trí. Chúng ta không được sập bẫy chúng."
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt Lý Ngộ, hết sức trang nghiêm.
Nhưng lúc này, tin xấu lại dồn dập đến. Một vài nhà dân cũng bắt đầu bốc lửa. Dân chúng vốn sợ hãi dịch bệnh, đóng cửa ở trong nhà cũng vội vàng chạy ra, cùng nhau dập lửa. Khắp đường xá không yên tĩnh như trước mà náo động hết cả. Như vậy có nghĩ việc tìm tung tích thích khách bắt Thiệu Hoa Trì càng gặp khó khăn.
Cứ dập được một chỗ thì chỗ khác lại bốc lửa. Bảo Tuyên thành từ vắng lặng như thành hoang lại trở nên náo nhiệt. Dân chúng chạy tới chạy lui, múc nước sông để dập lửa.
Có lẽ mục đích của kẻ địch là khiến cho tình hình càng hỗn loạn càng tốt.
Dù bọn họ biết nhưng không có cách nào giải quyết cả. Cục diện lâm vào bế tắc chưa từng thấy.
Đang lúc Lý Ngộ bận đến sứt đầu mẻ trán thì nhận được tin lão Lã đang tranh cãi với Nhã Nhĩ Cáp.
Lý Ngộ thật sự không chịu nổi nữa, quát một tiếng với thị vệ bên cạnh, "Lão thấy ta còn chưa đủ việc à?"
Nhưng rồi dường như lại nhận ra mình có chút mất bình tĩnh, lại quay lại dặn thị vệ đứng đầu trong biệt trang, cũng là người Linh Hào để lại nhằm chỉ huy mọi việc, "Ngươi dẫn người tiếp tục tìm kiếm kẻ khả nghi. Lão Lã này thật sự không khiến cho người ta bớt lo được tí nào."
Thị vệ kia thưa vâng, nhìn Lý Ngộ đầy thông cảm.
Lý đại nhân hẳn là không dễ dàng gì, mấy ngày nay hắn là người mệt nhọc nhất.
Lúc Lý Ngộ đến phủ tướng quân thì thấy hai phe đứng đối đầu nhau, bầu không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm. Hắn vội đến cạnh lão Lã, hỏi nhỏ, "Có chuyện gì thế này?"
Tuy Lý Ngộ không có chức tước gì, nhưng hắn đang là người đại diện của nhị hoàng tử ở trong thành. Lão Lã là người phụ trách do đích thân nhị hoàng tử giao quyền, địa vị ngang hàng với thủ thành tướng quân Nhã Nhĩ Cáp, mà còn cung kính với hắn. Nếu chuyện này đồn ra thì rõ là sỉ nhục với Nhã Nhĩ Cáp.
Phó Thần chẳng là cái thá gì cả, nhưng miễn là lão Lã kính nể hắn thì không ai dám khinh nhờn hắn.
Lão Lã nhìn trừng trừng Nhã Nhĩ Cáp như đang bới móc, không quay đầu sang nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lý Ngộ. "Người của ta phát hiện hình như lão đang điều động người. Ta nghi ngờ việc Thụy vương bị bắt đi có liên quan đến lão."
Lý Ngộ không ủng hộ lão Lã tự nhiên lại dồn hết nghi ngờ vào một người, chẳng khác gì bỏ trứng chung một rổ, "Có nhiều nơi để trốn như vậy, lão ta việc gì phải hành động lộ liễu để bị phát hiện như thế?"
Thiệu Hoa Trì biến mất, người nào sáng suốt đều sẽ nghi ngờ Nhã Nhĩ Cáp. Nhưng nếu lão biết rõ bản thân đang gặp bất lợi mà còn để một nhà cả già lẫn trẻ ở lại đây?
Lão Lã bị thuyết phục một chút, nhưng không muốn từ bỏ. Khắp thành này toàn là người của Nhã Nhĩ Cáp, rõ ràng trốn ở đây là an toàn nhất.
Lý Ngộ còn nói thêm, "Giờ khắp nơi trong thành bốc cháy, có phải lúc để bàn chuyện này không?"
"Ta đã sai người đi dập lửa rồi." Lão Lã quyết tâm được ăn cả ngã về không, "Ta tin rằng Thụy vương đang bị giấu trong phủ của lão ta. Đại nhân, ta phải tra xét mới yên tâm được."
Nhưng muốn xét nhà một võ tướng chính nhị phẩm thì cần có lệnh của hoàng đế, không thể tự ý xông vào.
Nhã Nhĩ Cáp tai rất thính, nghe vậy đương nhiên cảm thấy bị xúc phạm. Lão cười ha hả, "Ta nói ngươi nghe, Lã tặc. Ngươi lo bản tướng cướp Thụy vương, chắc là bởi ngươi đã làm việc gì không thể cho người khác biết, bằng không ngươi việc gì phải nóng vội như thế. Ngươi cho là lão phu cũng giấu đầu lòi đuôi như ngươi sao? Rốt cuộc Thụy vương có ban lệnh kia hay không, ngươi cứ để tay lên ngực tự hỏi bản thân đi. Muốn tra thì cứ việc tra. Ta cũng muốn thử xem ngươi tìm ra được cái gì?"
Có lẽ đây là lời nói dối đầu tiên của Nhã Nhĩ Cáp một đời quang minh chính đại.
Lão Lã đương nhiên mừng húm. Ban nãy, hai người tranh cãi hồi lâu mà không ai chịu nhường ai, sao bây giờ lão ta tự dưng biết điều vậy.
Nhưng lão cũng không thừa hơi nghĩ nhiều. Đối phương đã cho lão tra xét thì quá đúng ý rồi.
Mọi nơi khác trong thành đều đã phái người lục tung rồi. Chỉ có duy nhất nơi này, vô cùng đáng nghi mà không sao vào được. Tên Nhã Nhĩ Cáp rõ là không biết tốt xấu.
Gia quyết trong phủ tướng quân đều sợ hãi, lui vào một góc, hoảng sợ nhìn đám người hùng hùng hổ hổ xông vào nhà mình, khóc cũng không dám khóc. Nhã Nhĩ Cáp lên tiếng trấn an, "Sợ cái gì mà sợ, chẳng lẽ chúng còn dám ăn thịt lão phu? Lão phu tám tuổi tòng quân, lấy mạng bao nhiêu người Mông Hương, ba lần đẩy lui Khương Vu, vượt núi thây sông máu, từng chặt chân móc mắt kẻ khác. Vậy mà giờ, ngay cả một con chó săn cũng dám leo lên đầu lão phu, không nhìn xem thân phận mình ! Nếu tìm không thấy người thì quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão phu."
Tuy Nhã Nhĩ Cáp ra vẻ trấn an, nhưng thực chất là uy hiếp lão Lã. Lão lập được nhiều công tích như giờ lại bị chôn cùng dân chúng trong thành này, đương nhiên cảm thấy phẫn uất.
Nhị hoàng tử giữ lại mạng lão là vì lão còn tác dụng. Nhưng đến lúc diệt cả thành thì tội này ai gánh? Đương nhiên là tướng thủ thành. Mạng lão không quan trọng, nhưng còn một nhà già trẻ lớn bé nữa, nếu không thì lão việc gì phải hợp tác với một thanh niên trẻ.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đó chính là lời nhị hoàng tử đã nói với lão trước khi đi.
"Lão thất phu này!" Tuy nói vậy nhưng lão Lã cũng bị dáng vẻ hung tợn của Nhã Nhĩ Cáp doạ sợ, vội vàng đứng sát lại chỗ Phó Thần để tránh sát khí.
Lục soát khắp phủ tướng quân nhưng chẳng thấy một nhân vật nào khả nghi, lão Lã cũng á khẩu, không nói được câu nào. Phủ tướng quân không lớn. Nhã Nhĩ Cáp không phải tham quan ô lại, đương nhiên không xây nhà lớn xa hoa.
Bi Nhã Nhĩ Cáp chèn ép, lão Lã tuy không dập đầu nhưng cũng biểu hiện thái độ biết lỗi.
Không ai phát hiện ra, lúc Lý Ngộ rời đi thì một thị vệ cũng lặng lẽ lẩn vào đám thân vệ trong phủ tướng quân.
Nhã Nhĩ Cáp bảo những người khác lui xuống, chỉ chừa lại hai thân vệ. Lão tự mình bước đến, đỡ người lão cho là Thiệu Hoa Trì. Y đang dịch