Một nhóm người lạ mặt bước vào. Bọn họ ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.
Những người này đều mặc trang phục có bổ tử quy định đặc thù, hoàn toàn không phải là áo xám tầm thường của tiểu thái giám Giám Lan viện bọn họ.
"Các vị là...." Vương Phú Quý lắp ba lắp bắp nói.
Những người này còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, Vương Phú Quý nghẹn họng.
Những người này đều là tùy tùng của Đức phi nương nương, ngày thường ở trong cung cũng không có chút biểu cảm nào trên mặt, dáng vẻ cùng diện mạo đều trầm mặc, không giống với những thái giám thông thường. Bộ dạng này khiến đám tiểu thái giám không dám thở mạnh lấy một hơi.
Người trong phòng đều câm như hến. Nếu chuyện Diệp Tân bị phát hiện, bọn họ sẽ đi đời sao?
Cho đến khi Phó Thần tái nhợt, suy yếu xuất hiện ngoài cửa, mọi người bỗng như thấy ánh sáng phía cuối đường hầm.
Thái giám cầm đầu chính là hai thủ vệ ngoài cửa Phúc Hi cung ban nãy, tên gọi Thái Bình và Thái Hòa. Bọn họ hiện giờ đã hiểu rõ Phó Thần rất được Đức phi nương nương để mắt. Không cần biết người này làm thế nào khiến Đức phi nương nương vốn không gần gũi thái giám lại phá bỏ quy tắc, tóm lại không thể đắc tội hắn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ phải gọi hắn là gia gia.
Thái Bình sai người khiêng Diệp Tân đang nằm trong vũng máu đi, sau đó quay sang nở nụ cười với Vương Phú Quý đang đứng đờ đẫn. Ai bảo người này và Phó Thần nhìn qua quan hệ rất tốt cơ chứ? Không thể đắc tội Phó Thần thì người thân thiết với hắn cũng phải nể chút mặt mũi. "Đừng vội, việc xảy ra ở đây ta đã hiểu nên mới đến xử lý, nói đúng không, Phó tiểu công công?"
Sắc mặt Vương Phú Quý căng thẳng, nhìn thấy Phó Thần gật đầu mới thở phào một hơi.
"Sao sắc mặt ngươi kém như vậy?" Vương Phú Quý phát hiện Phó Thần tái nhợt, tựa như có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
"Không sao, buổi tối mất ngủ thôi." Chỉ là tác dụng phụ sau khi sử dụng thuật thôi miên, Phó Thần lại nói với Vương Phú Quý: "Xử lý xong chuyện này thì theo ta rời khỏi đây."
Vương Phú Quý sửng sốt hỏi: "Đi đâu?"
"Phúc Hi cung."
"!" Vương Phú Quý có chút kinh ngạc, nhưng Phó Thần lại không lại giải thích lý do.
Bộ dạng Phó Thần lạnh lùng nhưng cơ thể hắn thật sự khó chịu, còn phải chống đỡ để không ngã xuống. Nhìn Phó Thần như vậy khiến Vương Phú Quý có cảm giác xa lạ, kéo mạnh góc áo đối phương: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
Thực ra cái hắn muốn hỏi là. Phó Thần rốt cuộc đã vì chuyện này mà trả cái giá khủng khiếp gì? Vì sao hắn quen người của Phúc Hi cung? Nếu vậy thì Phó Thần từ lâu đã thăng quan phát tài, cần gì phải đợi đến bây giờ? Vương Phú Quý không phải con nít miệng còn hôi sữa, ánh mắt như lâm vào đường cùng của Phó Thần lúc rời đi đến giờ vẫn ám ảnh trong tâm trí hắn.
Phó Thần không nói, không có nghĩa là hắn không biết.
"Yên tâm, sẽ ổn thôi." Phó Thần vỗ nhẹ cánh tay Vương Phú Quý.
Những người này động tác cực kì nhanh nhẹn, chắc hẳn đã không ít lần giải quyết những sự vụ không thể đưa ra ánh sáng như thế này, toàn bộ quá trình đều im lặng tuyệt đối, hiệu suất cực cao. Ở một nơi đầy những âm mưu bẩn thỉu, luôn cần có kẻ giữ nó sáng bóng, huy hoàng, không nhiễm hạt bụi.
Sau khi đưa Diệp Tân ra ngoài, bọn họ khiêng mấy thùng nước đến, cọ rửa mặt đất sạch sẽ, sau đó lại dùng chổi quét hỗn hợp máu và nước bẩn, hốt vào thùng. Xử lý xong toàn bộ, nhóm người Thái Bình chuẩn bị rời đi: "Phó tiểu công công, đồ của ngươi lát nữa Phúc Hi cung sẽ sai người đến lấy, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta xin phép đi trước."
"Được, làm phiền Bình công công."
Thái Bình mặt đầy tiếu ý: "Nào có nào có, ngươi chớ khách khí."
Một đám người ngày thường lỗ mũi đều hất lên trời, khinh thường tiểu thái giám lại đối với Phó Thần cực kỳ khách khí, tươi cười rời đi.
Trong phòng, trừ mùi máu tươi còn phiêu tán trong không khí, tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng mọi việc vẫn xoay quanh đầu óc mỗi người.
Phó Thần nhìn từng gương mặt quen thuộc, cười khẽ nói: "Sao lại mang vẻ mặt thảm thiết thế, không chúc mừng ta thăng chức sao?"
"Chuyện này....Bọn ta về sau vẫn có thể gọi ngươi là Thần tử sao? Ngươi vẫn là Thần tử sao?" Triệu Chuyết đứng tại chỗ, luống cuống chân tay. Ai thăng chức, bọn họ đều có thể không thoải mái. Nhưng chỉ có Phó Thần, nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu bảo không có gì kỳ quái, ai có thể tin. Đã ở trong cung một thời gian dài, kẻ đơn thuần đâu có mấy, bọn họ đương nhiên không thể vui mừng được.
Phó Thần vốn định làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng nghe nói vậy cũng không đóng kịch nổi: "Đương nhiên, sau này có chuyện gì thì đến Phúc Hi cung tìm ta."
Thực ra quan hệ hiện tại cùng Đức phi, hắn không muốn khiến nàng phải đắn đo về đối tượng của mình nên muốn giữ khoảng cách với đám thái giám này.
"Hôm nay là ngày cuối cùng ta ở Giám Lan viện, ta sẽ đưa Vương Phú Quý theo."
"Thần tử ca, sau này chúng ta còn gặp được nhau không?" Cát Khả bổ nhào vào lòng Phó Thần.
"Có chứ." Vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, gần như là người trông coi nó lớn lên, Phó Thần cũng có chút không nỡ.
Phó Thần mở ngăn kéo, lấy ra mười mấy lạng bạc Trần Tác Nhân để lại, cùng một chiếc hộp gỗ, là đồ Trần Tác Nhân dùng khi còn sống, thật trang trọng, nâng niu mà bỏ vào ngực áo.
Nhìn thấy động tác của Phó Thần, những người khác thấy sống mũi cay cay. Đừng nó là các quý chủ tử, có đôi khi những thái giám địa vị cao cũng không xem bọn họ là người. Bọn họ thường xuyên bị chà đạp, có đôi khi chính mình còn khinh thường bản thân. Sau khi chết đi, ngay cả nhà cũng không có, cảm giác được người khác tôn trọng khiến bọn họ thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Chiếc hộp kia chính là tro cốt của Trần Tác Nhân. Tro cốt còn được người ta trân trọng đối đãi, là chuyện hiếm thấy ở trong cung.
Khi Phó Thần đưa Vương Phú Quý rời đi, bỗng quay lưng lại nói với mọi người: "Muốn sống thì phải trở thành nô tài hữu dụng, khiến các chủ tử không nỡ giết các ngươi. Ta hy vọng vài năm sau vẫn còn có thể nhìn thấy mỗi người các ngươi.
Mấy tiểu thái dám dùng tay áo lau lấy lau để nước mắt trên mặt. Triệu Chuyết bỗng nhiên bước vài bước về phía trước, bầu không khí im lặng như tờ.
"Phó Thần, chúng ta sẽ không làm vướng chân ngươi!"
"Chúng ta nhất định sẽ đều sống sót, trở thành nô tài hữu dụng!"
"Sẽ không cả đời làm một tiểu thái giám không ai chú ý đến."
Phó Thần quay đầu cười, phong hoa tuyệt đại, "Được, ta chờ các ngươi."
Đây là định ước giữa chúng ta, tỷ lệ sống sót tuy không lớn, nhưng nếu chúng ta cùng nhau?
Phó Thần thực ra không có mấy đồ đạc. Khi hắn trở lại Phúc Hi cung, phòng ở đã được chuẩn bị xong. Một căn phòng trống ở thiên điện dành riêng cho hắn, chính bản thân Phó Thần cũng có chút kinh ngạc. Hắn thế mà lại có một căn phòng riêng trong cùng viện với các thái giám chưởng sự. Cung nữ dọn phòng cho hắn cũng lấy làm thắc mắc, đa số hạ nhân chỉ có thể ở phối phòng ở hậu viện, thường là phòng đối diện hành lang hoặc phòng hông, chỉ có thái giám được sủng ái mới được chỉ định chỗ ở tại thiên điện, có thể gần người hầu hạ.
Đức phi xưa nay chưa từng đối đãi với nô tài nào như thế, Phó Thần thật sự là một kỳ tích.
"Phó tiểu công công, có bí quyết gì có thể truyền cho chúng ta hay không, cho đến giờ chúng ta vẫn chưa biết nương nương thích cái gì." Cung nữ này là tam đẳng cung nữ, chuyên đảm nhận việc quét dọn.
"Chuyên tâm hầu hạ nương nương, nương nương muốn ngươi là gì thì cố gắng làm tốt nhất, nương nương chưa nghĩ đến thì phải thay nương nương nghĩ trước, xem việc làm nương nương cao hứng là nhiệm vụ của mình." Đáp án của Phó Thần chính là chuẩn mực trong sách giáo khoa, thực ra là điều mà ai vào cung cũng phải hiểu.
"Cái miệng này, thật là lợi hại, ta chỉ hỏi thế thôi, nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không cưỡng cầu." Cung nữ kia nghe vậy, suy nghĩ một hồi, dường như đã hiểu ra, lại thay đổi sắc mặt mà cười lạnh, ngúng ngẩy bỏ đi.
Thực ra câu trả lời của Phó Thần cũng chẳng có vấn đề gì, chẳng qua hắn vì được ưu ái, khiến những người này không vừa mắt, tìm lý do gây sự vài câu mà thôi.
Mà điều khiến cho thái giám cung nữ trong viện phẫn nộ nhất là, Đức phi nương nương cư nhiên đem những vật trang trí, đồ dùng mình yêu thích ban cho tiểu thái giám mới ưng ý này.
Mỗi hậu phi đều có nô tài quen dùng, đề bạt mấy người là chuyện thường tình. Nhưng đối với những kẻ mài nhọn cả đầu muốn bò lên trên sẽ hoán hận đầy đầu. Phó Thần cảm nhận rõ rệt, thái giám đến đưa đồ tặng phẩm nói với hắn đủ lời ám chỉ mỉa mai.
Hắn làm như nghe không hiểu, thái giám đến tặng đồ nhìn thấy bộ dạng Phó Thần, quả nhiên là nghe không hiểu, không giống làm bộ, trong lòng còn thầm nghĩ, không ngờ hắn lại là một tên ngốc.
Phó Thần cung kính tiễn người, sau đó mới đưa Vương Phú Quý vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi.
Xuyên qua hành lang, ra khỏi cửa sau, chính là nơi ở của đại bộ phận người hầu ở Phúc Hi cung.
Vương Phú Quý không hỏi một câu, trầm mặc đi sau. Vừa rồi hắn ở Giám Lan viện có thể tập trung tinh thần một chút chính là vì không muốn người khác vì cứu mình mà mất mạng. Hiện giờ nguy hiểm đã qua, hắn lại một lần nữa im lặng, tâm lạnh như tro tàn, không quan tâm Phó Thần đang đưa hắn đi đâu, hắn cũng không muốn hỏi.
Sau khi Phó Thần mở cửa một gian phòng rồi bước vào, hắn đứng ngẩn người tại chỗ, nhìn người trong phòng.
Nữ hài kia đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, chỉ là vết hằn trên cổ cùng những vết thương lộ ra khiến người ta hình dung được nàng đã gặp phải chuyện gì. Mặt nàng không có biểu cảm, ngây ngốc nhìn về phía trước. Vương Phú Quý che miệng, toàn thân run rẩy như trước nay chưa từng có.
"Ta đã nói chuyện này với Đức phi nương nương, ngươi trước tiên hãy cứ ở hậu viện chiếu cố nàng. Theo quy định, cung nữ và thái giám không thể ở cùng nhau, cho nên ta xin phòng cách vách làm phòng ở cho ngươi, những chỉ là để che giấu tai mắt người ngoài. Nhiệm vụ của ngươi là chăm sóc nàng, giúp nàng khôi phục thần trí. Có lẽ ban đầu nàng sẽ không đáp lại ngươi, nhưng ngươi không thể từ bỏ, phải kiên trì bền bỉ lay tỉnh nàng. Chuyện ngoài tiền điện, ngươi tạm thời không cần bận tâm." Phó Thần đã tính toán đầy đủ.
Rối loạn phân ly chỉ cần ân cần chăm sóc, lại có người mình quan tâm nhất ở cạnh, là có tỷ lệ khôi phục nhất định.
Đột nhiên quay đầu, Phó Thần mắt thấy không ổn, liền muốn ngăn lại, nhưng Vương Phú Quý dùng hết sức lực, hai đầu gối quỳ vững trên mặt đất.
Âm thanh khàn khàn như là rống mà ra: "Phó Thần, ngươi cản ta chính là khinh thường ta!"
Hắn hung hăng dập đầu hai mươi cái vang dội, trán lấm đầy máu, là đã hạ quyết tâm.
"Phó Thần, mạng này của ta thuộc về ngươi! Sau này ngươi có việc gì sai bảo, cứ nói cho ta." Quyết tâm trong mắt Vương Phú Quý rực sáng bừng bừng.
"Ta vốn ích kỷ, giúp các ngươi là vì chính mình. Ta không không muốn một mình đơn độc cô quả, chờ các người khá lên lại giúp đỡ ta."
"Thần tử, ngươi lúc nào cũng vậy, nói như thể bản thân mình là kẻ không ra gì, không khiến người ta ghét là không cam tâm. Ngươi thật đúng là một tên dối trá." Vương Phú Quý vừa khóc lại cười, đánh một cú trời giáng lên vai Phó Thần.
"Cảm ơn đã khích lệ." Phó Thần cũng cười mà đánh trả.
Đêm đó giờ hợi, Phó Thần đợi cung đăng sáng hồng bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến hòn giả sơn trong Minh Thân uyển, cũng là nơi hắn từng phát hiện nhị hoàng tử và Kỳ quý tần lén lút hẹn hò. Hiện giờ Trữ Tú cung đã đầy tú nữ, không tiện gặp mặt, mà Minh Thân uyển là nơi không người lui tới, lựa chọn không tồi. Đây cũng là điều Mai cô cô lúc sáng ra hiệu cho Phó Thần ở bên ngoài tây thập nhị sở. Trước kia bọn họ cũng từng ở chỗ này thương lượng làm thế nào dọa Lý Tường Anh, chỉ là cách Giám Lan viện hơi xa nên bọn họ ít khi ghé đến.
"Yên tâm, ta đã đi tìm mấy lần, này phụ cận không có người."
"Mai cô cô, giờ ta đã chuyển tới ở Phúc Hi cung làm nhiệm vụ, ra ngoài sẽ rất bất tiện."
"Phó Thần, chuyện ngươi được điều chuyển, chỗ chúng ta cũng có lời đồn đại. Các nàng nói ngươi vào được cao môn, được nương nương để mắt, nhưng ta không tin. Ta muốn nghe ngươi nói thật."
"Giống như họ nói thôi." Phó Thần ẩn gương mặt trong bóng tối, nhìn không rõ vui buồn.
"Ngay cả với ta ngươi cũng không muốn nói thật hay sao. Ta còn nghĩ, sau chuyện Lý Tường Anh, chúng ta ít nhất cũng xem như cùng một chiến tuyến."
"Mai cô cô, biết nhiều bí mật, cách cái chết cũng không xa."
Mai cô cô là người thông minh, từ lời này liền nghe ra một chút ý nghĩa, mơ hồ suy đoán được. Nàng biết tính tình Phó Thần cẩn thận, không nói ra cô biết được chuyện này có thể dẫn tới họa mất đầu.
"Ta hiểu rồi. Hôm nay gọi ngươi ra vì muốn nói cho ngươi một chuyện. Lý Tường Anh hiện đã mượn sức hai vị tổng quản công công. Hình như hắn nghi ngờ chuyện quỷ nháo trong viện có liên quan đến ngươi. Ngoài ra hắn có vẻ như phát hiện ra trong thuốc lá có độc."
"Hắn mượn sức như thế nào?" Phó Thần hỏi vấn đề thứ nhất. Tổng quản công công cũng không dễ mượn sức như vậy. Mấy công công này thường đều là người của hoàng đế, tuy không đến mức không có hai lòng, nhưng đều chướng mắt Lý Tường Anh, một kẻ dựa vào nịnh nọt mà lên được tam đẳng.
"Chính là nha phiến do Kị Tang quốc đưa tới, thái hậu dùng xong, chỗ cặn thuốc đều do Lý Tường Anh xử lý. Hắn đem mấy thứ này gia công thêm một chút, trộn thêm lá thuốc lá loại tốt, hiếu kính hai vị tổng quản. Bây giờ hai vị kia cũng si mê thứ này.
Phó Thần nghe đến đó, trong lòng lại dâng một nỗi sầu lo. "Không thể khiến thứ này lan tràn."
"A phù dong là thứ gì, thái y nói thứ ấy không nên dùng nhiều, có thể bị nghiện."
"Là thứ có thể làm hoàng triều điên đảo." Hắn còn nhớ rõ Kị Tang Quốc cùng nước láng giềng Khương Vu. Hiện giờ người Khương Vu đã xâm chiếm đông bắc, triều đình phái quân đội đến đối chiến, nhưng trong cung vẫn thanh bình tuyển tú. Đây chính là một đời hoàng đế Tấn triều. Bọn họ cùng tặc tử chiến tranh, sau đó lại hòa thân, dùng một đời của nữ nhân để đổi lấy hòa bình ngắn ngủi. Từ thời Tấn Thái Tông, Khương Vu nhiều lần xâm chiếm, sau đó lại đàm hòa, bị đánh sợ thì chạy về, đến khi hùng mạnh lại đi xâm chiếm, chưa từng dừng lại. Những kẻ này chỉ có thể đánh đến tàn phế. Triều đình bạc nhược, chính là lý do cho kẻ khác xâm lăng.
Một nét tàn nhẫn xẹt qua mắt Phó Thần. Nếu hoàng đế chết bất đắc kỳ tử thì sao?
Hắn có thể lãnh huyết, hắn có thể tư lợi, thậm chí có thể hại người ích ta, nhưng đại nghĩa dân tộc khắc sâu vào cốt nhục con cháu Viêm Hoàng.
Nhưng hiện tại, hắn thậm chí không có chút lực lượng nào để thay đổi lịch sử.
Điều may mắn duy nhất là, hiện nay sản lượng a phù dong còn thấp, còn không có cách mở rộng phạm vi, chỉ có thể cung cấp cho một mình thái hậu.
Mà nguyên lai trên lịch sử, cũng phải trải qua mấy triều đại như thế mới khuếch tán thành ôn dịch.
"Hoàng triều điên đảo?" Mai Giác không hình dung ra, một thứ bé nhỏ như vậy sao có thể tác động đến hoàng triều. Hoàng triều là nơi nào, sao có thể dễ dàng đảo điên như thế?
Phó Thần không muốn nhiều lời, hắn đương nhiên không muốn để lộ ra nhiều tin tức.
Vẫn là cái đạo lý kia, không ở vào hoàn cảnh thì không hiểu. Với địa vị hiện tại của hắn mà nói có thể có tai họa ngầm xuất hiện, thì chỉ bị xem như yêu ngôn hoặc chúng mà chém đầu. Tin tức ở triều đại này, ngay cả bọt sóng cũng không nổi lên được.
"Lý Tường Anh nghi ngờ ta? Vì sao?" Phó Thần hỏi vấn đề thứ hai. Hắn tin chuyện hắn làm sau lưng Lý Tường Anh sẽ kết thúc sạch sẽ. Lý Tường Anh không thể nào hoài nghi hắn.
Ngươi còn nhớ hôm nay, khi Diệp Tân được đưa đi chữa trị, ta lén đến thái y viện, nhân lúc hắn đang thần trí không rõ, hỏi được không ít chuyện. Khi đó, Lý Tường Anh còn chưa lọt vào mắt thái hậu, hắn phát hiện ra thuốc lá mình thường dùng có chút khác lạ. Hắn tìm lại mục quen biết để tra xét, cuối cùng tra ra trong thuốc lá có vấn đề. Ban đầu hắn nghi Diệp Tân, Diệp Tân lại đổ tại ngươi làm. Diệp Tân trước nay luôn nhắm vào ngươi, mà ngươi vừa vặn có động cơ ra tay, Trần Tác Nhân là do Lý Tường Anh hại chết. Diệp Tân nói lý do này, họ Lý liền tin, nên mới tìm mọi cách dồn ngươi vào chỗ chết." Mai Giác vẫn cho rằng Phó Thần đã bỏ độc ô đầu vào thuốc lá, nàng không nghĩ tới Diệp Tân đánh bậy đánh bạ mà có thể đúng.
Phó Thần cuối cùng hiểu ra, vì sao Lý Tường Anh đối đãi với hắn không tính là tệ bỗng nhiên lại đòi đưa hắn đến chỗ Kỳ quý tần.
"Không phải ta, ô đầu ta còn chưa bỏ." Nếu có bỏ, hắn cũng sẽ không để Lý Tường Anh nhận ra điểm khác thường rồi truy ra nguồn gốc. Phó Thần sẽ không để cho kẻ khác nắm thóp dễ dàng, "Độc kia, chắc hẳn là Diệp Tân tự mình hạ."
"Hắn dựa vào Lý Tường Anh mới được thăng chức, vì sao lại hại người lãnh đạo trực tiếp của mình?" Mai Giác nghĩ không ra.
"Khi ấy, chúng ta bày kế khiến lão phát điên, cuối cùng bị tạm ngừng chức vụ, nhốt trong viện của mình. Khi đó Diệp Tân xem chừng cảm thấy Lý Tường Anh đối với hắn không còn tác dụng gì, chỉ cần lão còn tồn tại một ngày, Diệp Tân liền không thể đầu nhập vào phe người khác. Để giải quyết một lần cho mãi mãi, hoặc là dứt khoát không làm, đã làm phải làm đến cùng, làm chết người thực sự. Chỉ là chưa ai nghĩ tới, họ Lý lại có thể được lòng thái hậu." Phó Thần tự hình dung mình với tính cách của Diệp Tân, cơ hồ đoán ra sự thật không mấy chênh lệch.
"Thật tàn nhẫn! Kẻ này, chết chưa hết tội!" Mai Giác không nghĩ tới trên đời còn kẻ độc ác, tâm tư thâm hiểm đến thế.
"Cô cô nhìn nhiều rồi, vẫn chưa quen sao?"
"Loại chuyện này, dù thấy bao lần cũng không quen được, chẳng qua ta cũng không muốn trở thành một kẻ ngoan độc như vậy." Mai Giác tự giễu nói, "Ở trong cung lâu rồi, ai cũng sẽ thay đổi thôi."
"Người có ý gì?"
"Phó Thần, ta hẹn ngươi ra đây gặp cũng có nguyên nhân thứ hai, ta muốn – trở thành sủng phi."
"Vì sao người lại nói cho ta chuyện này?" Phó Thần giương đuôi mắt, nhanh chóng giấu đi sửng sốt.
Hắn biết Mai cô cô từ trước đến nay đều muốn xuất cung, không phải là giả vờ giả vịt, không phải ưỡn ẹo làm màu. Bằng không, với dung mạo của nàng, đã sớm bị hoàng đế để mắt, ngay cả so với đệ nhất mỹ nhân hậu cung như Lệ phi, nàng cũng không hề thua kém.
Mai Giác đang định nói, Phó Thần bỗng nhiên đưa tay bịt miệng nàng, kéo vào nấp trong bóng tối.
Khi hai người đối thoại, Phó Thần vẫn cẩn thận để ý xung quanh.
"Có người không?" Một giọng nữ lo lắng từ truyền đến từ nơi nào đó không xa lắm.
"Yên tâm, lúc này sao có ai được !" Một giọng nam khác cam đoan nói.
Mà hai âm thanh quen thuộc này, Phó Thần lục tìm trí