"Ta muốn chân tâm của ngươi, ngươi làm như không hiểu. Ta muốn ngươi trung thành, ngươi cho rằng ta không đủ tư cách. Ta dùng quyền lực dụ dỗ ngươi, ngươi chống cự. Giờ ta nắm mạng của ngươi, ta còn tưởng xương cốt ngươi vẫn có thể tiếp tục cứng rắn. Hóa ra Phó tiểu công công của chúng ta cũng là kẻ ham sống sợ chết, thật sự khiến người ta thất vọng."
Phó Thần nhìn đường nét cuộn sóng trên đôi giày đen thêu giao văn trên mặt đất. Nhân sinh của hắn chưa bao giờ phụ thuộc vào định nghĩa của kẻ khác. "Trên đời có rất nhiều người đều đang cố gắng chỉ để được sống, vì nó mà đưa ra lựa chọn thích hợp, nô tài không cảm thấy xấu hổ."
Sinh mệnh đáng quý ở chỗ, nó là thứ chỉ có thể dùng một lần, cũng là thứ duy nhất Phó Thần còn lại lúc này.
Mà đối với loại người như Thiệu Hoa Trì, chỉ có kẻ ham sống sợ chết mới khiến kẻ tâm cơ sâu nặng mang thứ bệnh đa nghi này yên tâm.
Phó Thần biết, hắn từng cho rằng mình tuyệt đối sẽ không đi đến giới hạn cuối cùng, nhưng giờ hắn đang từng bước lùi về phía sau, không có gì ngăn cản.
"Đúng là lưỡi không xương! Ngươi không lấy đó làm sỉ nhục, lại còn rất tự hào?" Động tác của Thiệu Hoa Trì bỗng ngừng trong giây lát.
Phó Thần áp đầu xuống càng thấp, muốn gán tội chẳng thiếu lý do.
"...Mấy ngày nay ngươi không đem chuyện của bản điện ra nói với người khác, miệng kín như bưng, cũng khiến ta ngoài ý muốn rất vui mừng." Một thái giám sau khi biết nhiều bí mật, nhưng ngay cả người thân cận nhất cũng chưa nói một lời, từ điểm này có thể nhìn ra phẩm tính của Phó Thần.
Phó Thần trán đổ mồ hôi lạnh, không biết do cơ thể hư nhược hay sợ hãi.
Thiệu Hoa Trì vì sao lại biết hắn chưa kể với ai? Chỉ có hai khả năng, bên cạnh hắn hoặc tại chỗ hắn có người của Thiệu Hoa Trì.
Người trước hẳn là đã quan sát hắn từ khi chuyện bại lộ, còn người sau có lẽ đã sớm được sắp xếp vào Giám Lan viện hoặc hậu điện của Đức phi.
Nhưng dù là khả năng nào, đều khiến Phó Thần thấy nhột sống lưng.
Nếu hắn đem chuyện thất hoàng tử giả bệnh nói ra ngoài, có phải hắn đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi hay không? Phó Thần biết bản thân sẽ không đời nào để lộ bí mật, đó là tính cách của hắn, nhưng cảm giác có dao kề trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể cứa một nhát cũng không tốt đẹp gì.
"Cho nên ta đã đem thảo dược quý đến Phúc Hi cung cho tiểu cung nữ kia. Mặt khác, ta sẽ cho ngươi nhiều lợi ích ở chỗ này. Về sau nếu có bệnh nặng bệnh nhẹ gì, có thể đến thái y viện tìm Lương Thành Văn." Đây xem như ban cho Phó Thần một phần thưởng.
Lương Thành Văn, tả viện phán, chính tam phẩm, cùng với hữu viện phán đồng phụ trách công việc ở thái y viện, nhiệm vụ là cùng các y sư phối dược. Chức vụ tuy không cao nhưng lại là đầu mối ràng buộc thái y viện. Với Phó Thần mà nói, điều này cực kỳ có lợi. Cấp bậc của cung nữ, thái giám cũng quyết định việc bọn họ có thể mời được y sư hay không. Không phải trên chính tam phẩm thì một cửu phẩm y nữ cũng không thể mời. Thái y viện là một nơi rất đặc biệt trong nội đình, cấp thấp nhất so với các nơi khác, phẩm chất cũng cao hơn rất nhiều.
Vừa đấm lại vừa xoa, Thiệu Hoa Trì dường như trời sinh đã hiểu được cách cai trị, vừa khiến người ta căm ghét mà vẫn phải cam tâm bán mạng cho hắn.
"Phó Thần, ta cần ngươi làm cho ta ba chuyện, làm tốt ta cũng sẽ không keo kiệt với ngươi, càng cho ngươi nhiều cơ hội."
"Xin điện hạ nói rõ." Phó Thần quỳ rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm nền nhà.
"Thứ nhất, tiếp cận quốc sư, tra xem vì sao hắn hãm hại bản điện, còn nữa, sau lưng hắn có kẻ khác hay không."
Quốc sư đầu tiên là một cao nhân đắc đạo nổi danh trong tôn giáo một quốc gia ở Tây Vực, sau này tiến vào Trung Nguyên. Y theo Yển triều thống nhất phiến loạn các chư quốc, Thủy hoàng dự ngôn khi xưng đế sẽ phong y làm cao tăng quốc sư. Quốc sư cũng không phải chức quan nhưng lại là một danh phận hết sức vinh quang, đại biểu cho sự tôn trọng và tán thành của quốc quân đối với tôn giáo. Quốc sư bình thường xuất thân từ Đạo gia hoặc Phật gia, được chọn từ những cao tăng đắc đạo. Tấn triều quốc sư Phi Khanh cũng không phải người bổn quốc. Khi Tấn Thành đế nam chinh bắc chiến, y từng cứu Tấn Thành đế trúng độc sắp chết trên chiến trường, sau lại hiến kế phá địch. Cũng nhờ quân công lần đó, Tấn Thành đế mới trổ hết tài năng, vượt qua các hoàng tử khác, được phong làm thái tử. Do đó, Phi Khanh được xem như người Tấn Thành đế tín nhiệm nhất.
Ấn tượng của Phó Thần về quốc sư Phi Khanh, là lúc gặp bên ngoài hành lang. Y đứng cạnh Thiệu Hoa Trì, mái tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, nhìn niên kỷ không quá hai lăm. Loại tiên khí này không phải cứ mặc một thân áo trắng vào là có. Trang phục không thể nào ngụy trang được khi chất đạm bạc từ trong ra ngoài.
Nghe nói Phi Khanh là một ẩn sĩ đến từ vọng tộc ở Tây Vực, am hiểu bói toán cùng phong thủy, dự đoán hung cát chuẩn xác vô cùng, được xem như một ngôi sao sáng, uy vọng lừng lẫy trong dân gian. Người có liên hệ mật thiết với y là tam hoàng tử Thiệu An Lân cũng rất được tôn sùng.
"Quốc sư hãm hại ngài?"
"Ngươi cho rằng tờ giấy ta sai người nhét vào phòng ngươi là chuyện bịa đặt sao? Không phải." Mắt Thiệu Hoa Trì thoáng một tia không vui. Vì sao y không vui thì không tỏ rõ, thu liễm tức giận rồi mới nói tiếp. "Ban đầu, lúc hắn trị liệu cho ta, ta cố tình sai người làm bế tắc kinh mạch, khiến y không nghi ngờ. Nhưng mấy ngày nay, ta bất giác phát hiện hắn dùng châm cứu, cố ý làm tắc nghẽn kinh mạch ta, sau đó lại dùng thuốc, từ từ khiến ta mất đi thần trí. Hắn chính là muốn ta thật sự hóa điên."
"Ý người là, quốc sư phát hiện người giả vờ, nhưng không nói cho bệ hạ, ngược lại tương kế tựu kế khiến người thật sự si ngốc?" Quốc sư cùng thất hoàng tử không thù không oán, vì sao phải làm vậy? Huống chi, vị quốc sư này cũng không tham gia tranh giành đế vị, nếu không thất hoàng tử đâu có thoải mái, không màng ngoại vật như thế?
Mà y muốn gian lận khi trị liệu cho Thiệu Hoa Trì quả là một phương thức tốt, không khiến bất cứ ai hoài nghi. Y được hoàng thượng tín nhiệm, được từ các chủ tử đến hạ nhân trong cung tín nhiệm, sẽ không ai tin tưởng lời của một kẻ si ngốc như Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn quốc sư lại một đao không dính máu diệt trừ y. Nếu hôm nay Thiệu Hoa Trì không nói với hắn, chẳng ai có thể nghĩ tới quốc sư ngấm ngầm làm chuyện như vậy.
"Đúng, hiện tại ta không có cách nào khác, trước khi hắn hại chết ta cần phải tìm cơ hội thanh tỉnh! Khiến hắn không thể hạ độc thủ, hắn muốn ta ngốc, ta không thể để hắn được như ý."
"Mục đích của hắn, điện hạ có biết không?"
"Ta nếu biết, còn muốn ngươi đi tiếp cận làm chi?"
"Nô tài đã hiểu."
"Phó Thần, hiện giờ ta không thể đi sai một bước. Ta phải nhanh chóng có được lực lượng trung thành. Dù là những tử sĩ hôm nay tiến cung, hay với ngươi, ta đều là bần cùng bất đắc dĩ." Thiệu Hoa Trì phí sức giải thích nhiều điều với hắn, chính là muốn Phó Thần hiểu y đối với Phó Thần ngày càng hài lòng. Y đương nhiên biết Phó Thần không phải cam tâm tình nguyên quy phục, nhưng hiện giờ hắn không nghĩ được thông suốt. Thời gian có thể chứng minh hết thảy, rằng y mới là quân chủ thích hợp.
"Thất điện hạ, hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để người khôi phục thần trí."
"Đương nhiên ta biết, nhưng Phi Khanh ép ta không thể không làm thế." Tiếu ý trong mắt Thiệu Hoa Trì thoáng ngưng kết, đóng băng ba thước, "Tên khốn Phi Khanh kia, ai cần hắn quản nhiều chuyện như vậy? Nếu không có mưu đồ, hắn hà tất phải làm chuyện không công? Nếu không thể sống qua ba mươi, sao không sớm viên tịch một chút?"
Viên tịch?
Nhìn thấy nét sửng sốt trên mặt Phó Thần, Thiệu Hoa Trì mới nói: "Đây là bí mật hoàng gia, ngươi đương nhiên không biết. Phi Khanh sở dĩ thiếu niên đầu bạc, là vì đã xem trộm thiên cơ quá nhiều, bị phản phệ. Hắn ở trong tộc cũng tương đối thần bí, có thể tiên đoán tương lai. Bằng không, ngươi cho rằng phụ hoàng chỉ đơn giản là vì có ân cứu mạng liền giao việc chế tiên đan cho hắn, chuyện đai sự trong triều cũng để hắn tham gia sao? Phụ hoàng tuy chẳng phải minh quân, nhưng cũng không ngu ngốc."
Phó Thần kiếp trước không tin quỷ thần. Nền khoa học kỹ thuật hiện đại ở thế giới văn minh khiến người ta theo thuyết vô thần, mà bác sĩ học giản là người đi đầu. Nhưng từ khi xuyên việt trùng sinh, Phó Thần không dám tin tưởng chắc chắn như thế nữa. Đối với sự tồn tại của quốc sư Phi Khanh hắn cũng không thể khẳng định. Nhưng có một chuyện hắn có thể xác nhận, môt quốc sơ có thể khiến hoàng thượng thành thật tín nhiệm mười mấy năm, không thể không có chút bản lãnh.
"Quốc sư thân phận cao quý, nô tài làm cách nào tiếp cận?"
"Ngươi quên sao? Khi ở Vị Ương cung, ngươi dâng lên cách phối linh quy tập, được Phi Khanh chứng nhận hữu hiệu. Hiện giờ dược phối còn chưa ra, ngươi lại là người đầu tiên đề cập đến, là kẻ có tư cách tới gần hắn nhất. Chỉ cần ngươi nghĩ ra biện pháp khiến phụ hoàng nhớ tới chuyện này, sai ngươi đến đó là được."
"Nô tài tuân mệnh." Xem ra Thiệu Hoa Trì đã sớm nghĩ xong đối sách.
Phó Thần còn cho rằng khi ở Vị Ương cung, Thiệu Hoa Trì không chú ý đến lời hắn nói, hóa ra vị thất điện hạ này chỉ là ẩn nhẫn không phát, đến thời khác mới bộc lộ ra.
"Việc này tạm thời để sau, ngươi cứ làm hết sức." Đối với Thiệu Hoa Trì mà nói, y không cho rằng Phó Thần có thể thu thập được tin tức gì hữu dụng, chỉ là có chút ít còn hơn không. Hai chuyện phía sau mới thực sự là nhiệm vụ giao cho Phó Thần. "Chuyện thứ hai, ngươi dùng mọi biện pháp hầu hạ Đức phi cho tốt, khiến ả không thể không có ngươi. Ta muốn ngươi được Đức phi tín nhiệm, trở thành thân tín của ả. Nhất cử nhất động của Phúc Hi cung, ngươi phải nắm rõ như lòng bàn tay. Thứ ba, mẫu tử Đức phi có động tĩnh gì, ngươi có thể tìm Thái Bình bên trong viện để báo cáo tình hình cho ta."
Thái Bình chính là thái giám thủ vệ từng giúp Phó Thần đi xử lý chuyện Diệp Tân bị đâm trọng thương. Người này đã theo bên cạnh Đức phi năm năm nhưng rốt cuộc vẫn không vào được bên trong, không được Đức phi tín nhiệm, chỉ có thể đứng gác cổng. Như vậy đủ thấy Phúc Hi cung bị nữ tử này phòng bị hết sức kiên cố, như một thùng sắt vậy.
Không nghi ngờ gì, Phó Thần là lựa chọn thỏa đáng nhất. Vừa có cớ tiếp cận quốc sư, vừa được Đức phi ưa thích, bản thân lại tài trí hơn người, tâm tư kín đáo. Thiệu Hoa Trì thiếu mưu sĩ, vì hắn mà phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng không thể trách, tiếp theo chỉ có từ từ tính mà thôi.
"Xử lý tốt ba chuyện này, sau đó hãy nói ngươi nguyện trung thành với ta."
"Vâng, nô tài nhớ kỹ, thề cùng điện hạ phân ưu."
Thiệu Hoa Trì nhớ đến dáng vẻ ôn nhu của Phó Thần lúc đút điểm tâm cho y ăn, ánh mắt thoáng dịu lại, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bên môi Phó Thần, khẽ nói: "Phó Thần, ngươi có nguyện tin rằng, giả sử hôm nay ngươi vẫn cự tuyệt, ta cũng không đành lòng giết ngươi."
"Nô tài tin." Phó Thần nói thành tâm thành ý.
Điện hạ, khả năng diễn xuất của người đã không thể phân thật giả. Nếu như ta vô dụng, chắc đã sớm chết rồi.
Chút ôn nhu ít ỏi trong lòng Phó Thần từng dành cho Thiệu Hoa Trì, không vì lời giải thích của y mà thoải mái, trái lại càng tiêu tán nhanh hơn.
Lại một cảnh yên bình giả tạo, không cách nào che giấu sự thật.
Rằng về sau, hắn chỉ là con chó bên chân Thiệu Hoa Trì.
Có nỗi khổ tâm sao? Trong cung này ai không có khổ tâm? Khổ tâm, chẳng qua chỉ là lấy cớ cho dục vọng của bản thân.
Nào có ai vì nỗi khổ tâm của ngươi, mà khi bị ép đi vào khuôn khổ còn có thể cam tâm tình nguyện làm con chó cho ngươi?
Khi Phó Thần đưa Thiệu Hoa Trì quay về Trọng Hoa cung thì chạm mặt Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử đến Tự Đao môn chọn thái giám. Họ cũng chính là hai trong số ba kẻ đã đẩy Thiệu Hoa Trì xuống hồ Dịch Đình. Bát hoàng tử là kẻ không sợ trời không sợ đất, là Tiểu bá vương trong cung. Nhìn thấy Thiệu Hoa Trì rụt rè nấp sau Phó Thần, liền mỉa mai nói: "Thất ca, ta bảo này, sao huynh sợ ta như vậy? Đường đường là hoàng tử mà trốn sau lưng một nô tài thì còn gì là hoàng gia uy nghiêm?"
"Ra đây cho ta!"
Bọn họ không ngừng đùa với Thiệu Hoa Trì ngốc nghếch. Bị bắt nạt nhiều lần, dù có là kẻ ngốc cũng nhớ được kẻ khi dễ mình là ai.
Mày rậm của bát hoàng tử khẽ nhướn, nhận lấy cây roi dài từ thái giám đứng bên cạnh, dùng lực thật lớn mà quất thẳng về phía Phó Thần: "Tiểu thái giám này đến từ đâu mà không có mắt, nhìn thấy chúng ta còn không thi lễ? Ta nói chuyện với Thất ca, sao ngươi dám chắn phía trước?"
Bát hoàng tử quyết định hạch tội Phó Thần khi nãy không hành lễ, mà với hắn, lời của y chính là công lý.
Chát!
Một roi kia đánh rách quần áo trước ngực, quất lên thịt da, thấp thoáng nhìn thấy máu đổ.
Nhưng Phó Thần không thể trốn, vẫn nhất định phải đứng vững. Bát hoàng tử chỉ muốn hạ nhục Thiệu Hoa Trì, nếu hắn né, roi sẽ quất vào Thất hoàng tử, còn không né cũng là giáo huấn nô tài, uy hiếp Thiệu Hoa Trì. Dù hắn tránh hay không tránh, Bát hoàng tử cũng chỉ lợi chứ không hại.
Thân làm nô tài, đương nhiên phải che chắn cho chủ tử, không thể bỏ chạy, càng không thể oán giận kêu đau.
Đánh xong một đòn, Bát hoàng tử thu roi lại. Hắn cũng không dám hung hăng phách lối quá mức giữa thanh thiên bạch nhật. Hơn nữa, hắn cũng từng bị mẫu phi Ôn quý phi cảnh cáo nên đã có phần thu liễm, chỉ là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phải phát tiết một trận mới thoải mái được.
Thiệu Hoa Trì nấp sau Phó Thần, không tổn hại lấy một sợi tóc, nhưng đã bị một roi kia dọa sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bát hoàng tử thấy thế liền cười ha hả, nói với Thiệu Hoa Trì: "Thất ca, đừng uất ức như vậy, mau đứng lên đi. Uy nghiêm của hoàng tử chúng ta sắp bị huynh hủy hết rồi."
"Ha ha ha, xem bộ dạng ngu xuẩn của hắn kìa!" Bọn họ cười ra nước mắt.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa hoa sen nở nhiều, buổi tối có tết thả đèn hoa sen, chúng ta cùng đi xem thả đèn, thế nào?"
Tết đèn hoa sen, các nữ tử trong cung sẽ viết nguyện vọng của mình ra đặt lên đầu ngọn đèn, thả vào sông hộ thành, nhìn nó men theo dòng nước trôi ra ngoài. Đây là ngày vui trong cung, các tú nữ cùng phi tử sẽ mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, bởi hoàng đế cũng sẽ giá lâm. Không phân sang hèn, sau khi những người có địa vị cao trong cung rời đi, nô tài cung nữ cũng có thể thả đèn cầu nguyện.
"Ô ô ô ô !" Thiệu Hoa Trì không ngừng lắc đầu.
Bát hoàng tử không cần biết y có đồng ý hay không, vừa nói vừa quay người rời Tự Đao môn cùng Thập nhị hoàng tử: "Vậy ta xem như đã hứa."
Tối hôm đó, khi Lưu Túng quay lại phủ nội vụ, các tiểu thái giám khác đều đã đi về, vẫn còn một phòng sáng nến. Lão mở cửa ra, thấy Phó Thần đang ngồi viết gì đó. Phó Thần không phát hiện có người tới, vẫn chăm chú làm việc. Hắn đang ghi lại văn thu sai phái những tiểu thái giám ngày hôm nay để biết ai tiến vào cung điện nào, còn lại ai sẽ vào Giám Lan viện. Một lần thay đổi nhân sự, phủ nội vụ đều phải ghi chép. Nhưng việc này, Phó Thần không làm cũng không ai trách bởi vốn không phải phận sự của hắn. Đó cũng là nguyên nhân Lưu Túng đặc biệt yêu thích Phó Thần. Tính cẩn thận tỉ mỉ cùng thái độ chuyên tâm như thế, Phó Thần chẳng lẽ không xứng đáng thăng cao? Lão cũng không phải người mắt có vấn đề, sao không thấy Phó Thần âm thầm làm bao nhiêu chuyện?
Qua ánh nến, Lưu Túng nhìn thấy nét viết tinh tế, thở dài: "Đều nói nhan cân cốt liễu, tự như kỳ nhân, chữ của ngươi, ngay cả người ngoài nghề cũng có thể cảm thấy khí khái, so với đại sự thư pháo cũng không kém là bao. Lúc trước ngươi nói đã từng đọc sách, ta còn không có cảm giác gì, giờ ta lại rất hiếu kỳ, không biết ẩn sĩ nào có thể dạy được cho ngươi chữ nghĩa tốt như thế?"
Phó Thần giật mình hạ bút hơi mạnh, giấy nhuộm một vòng đen thẫm.
Xem ra lại phải viết lại.
Phó Thần thở dài một chút, đặt bút lông xuống, quay đầu cười nói: "Lưu