"Nương nương vì quá vui mừng nên mới có chút thất thố." Phó Thần tiếp lời, nói thay.
"Đúng, chắc là ta hoa mắt nhìn nhầm thôi, có lẽ là lúc ngọ thiện ăn phải thứ gì đó không vừa miệng." Mặc Họa vội sửa lời. "Ngươi vào xem xem, kể chút chuyện vui cho nương nương."
Phó Thần chợt nghĩ, hình như từ lúc hắn chuyển đến Phúc Hi cung vẫn chưa từng thấy Đức phi thị tẩm.
Nàng là một trong số ít những phi tử đã thuộc hàng "lão nhân", tiến cung từ khi Tấn Thành đế còn là hoàng tử. Có cái gì mới mẻ đều đã hưởng qua, số lần thị tẩm vô cùng ít. Mỗi năm bao nhiêu người vào cung, hoàng thượng cũng chưa bao giờ rảnh rỗi. Đức phi có thể giúp đỡ hoàng hậu quản lý nữ tử hậu cung nên cũng được hoàng đế khoan dung yêu thích, đôi khi tìm đến nhàn thoại chuyện trong nhà, tán gẫu về tam hoàng tử.
Phó Thần bị Mặc Họa đưa đến thiên điện, loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, có chút xấu hổ. "Nương nương đang tắm rửa sao?"
Mỗi phi tử bị phiên bài đều phải tắm rửa thay quần áo, chờ hoàng đế đến lâm hạnh, Đức phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Đúng vậy, nương nương chưa bao giờ không cần chúng ta hầu hạ tắm rửa." Mặc Họa thở dài một hơi, thấy sắc mặt bối rối do dự của Phó Thần, nghĩ cũng đoán được hắn đang lo lắng cái gì, cười cười: "Mau vào đi, thái giám đâu phải nam nhân, chẳng nhẽ ngươi còn sợ nam nữ khác biệt? Đừng quên ngươi không có thứ đó, được nương nương vừa mắt thì càng phải tận tâm hầu hạ mới đúng." Phó Thần nghe mấy lời này, cúi đầu che nét mặt cổ quái.
"Mặc Họa cô nương nói phải, nhưng nô tài chưa từng hầu hạ nương nương tắm rửa, chỉ sợ mình không quen tay."
Vào mùa hè, Đức phi gần như tắm rửa mỗi ngày. Từ Yển triều đến nay, cổ nhân có tập tục ba ngày trạc phát, năm ngày sái thân, lúc này mới xuất hiện cứ năm ngày một lần nghỉ, được gọi là hưu mộc. Hôm nay hoàng thượng và quan viên đều không thượng triều. Nữ tử ở hậu cung ưa sạch sẽ, số lần tắm thường nhiều hơn.
"Không sao, ngươi tới đây đã được một thời gian, chẳng nhẽ không biết tính nương nương, sao người có thể trị tội bừa bãi được." Mặc Họa che miệng cười.
Chính vì trong cung, mỗi năm đều có hai lần nghiệm tra, lại thêm phủ nội vụ quản lý nghiêm ngặt, mới có thể đảm bảo mọi thái giám đều có thể yên tâm để các chủ tử sai phái. Trong mắt mọi người, cung nữ và thái giám không có gì khác biệt. Chẳng qua đa số hậu phi đều quen dùng cung nữ nên các thái giám đều chen nhau vỡ đầu để giành sự yêu thích của chủ tử, cạnh tranh khốc liệt vô cùng.
Còn chưa nói xong, tiếng Đức phi từ trong vọng ra, đương nhiên là đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn bọ: "Phó Thần sao? Vào đi?"
Mặc Họa làm khẩu hình, thúc giục: "Mau lên!"
Phó Thần đợi Mặc Họa rời đi mới bước vào.
Đóng cửa lại, chậm rãi đi vào nội thất. Hơi nước nhàn nhạt tỏa ra sau bình phong, hương hoa hầu lan khắp chốn.
"Bóp vai cho ta."
Phó Thần thong dong lướt qua bình phong, nhìn không chớp mắt.
Sau bình phong là nơi tắm rửa. Nữ tử ngồi trong thùng tắm, những cánh yên hồng nổi bập bềnh trên mặt nước, tô điểm làn da nõn nà.
Phó Thần dùng lực không nặng không nhẹ bóp vai cho nàng, hơi ấm cơ thể từ ngón tay truyền đến da thịt ngâm trong làn nước ấm, cảm xúc càng khắc sâu.
"Đạt được mục đích rồi, ngươi vui chưa?" Đức phi hai tay bưng những cánh hoa, nhìn dòng nước chảy qua kẽ ngón tay.
"Quân Ngưng, đối với nàng mà nói, địa vị hiện tại căn bản không cần đế vương lâm hạnh, ta sao có thể tốn công làm chuyện dư thừa." Hắn thực sự không phải người tốt, vẫn đáp ứng những nhu cầu của nàng, nhưng không nghĩ tới dùng thủ đoạn đối phó với nàng, Nữ tử này luôn suy xét thiệt hơn, thành ra nghĩ quá nhiều. Ở hậu cung mười mấy năm đã khiến sự hồn nhiên của nàng bị bào mòn đến hầu như biến mất, bất kể chuyện gì cũng nghĩ đến thâm sâu. Từ những cuộc nói chuyện trước kia có thể thấy, có lẽ nàng cho rằng hắn giúp nàng làm đẹp để khiến đế vương chú ý, sau đó sẽ bỏ qua hắn.
"Ta thích nhìn nàng đẹp hơn, vậy không tốt sao?"
Tấn Thành đế có thể quay lại lâm hạnh Đức phi, Phó Thần biết thật ra cũng ít nhiều liên quan đến hắn. Hắn quả thật đã khiến vẻ mặt Đức phi ngày càng rạng rỡ, kể từ hình thức đến nội tâm.
Phó Thần nói quá mức thành khẩn, như đốt một đốm lửa vào đám củi khô trong lòng Mục Quân Ngưng. Nàng đứng dậy khỏi mặt nước, không thèm quan tâm thân mình đang trần trụi: "Ta bị đưa vào phủ của hắn, thành một trong những nữ nhân của hắn. Lúc đó ta luôn nghĩ, không biết bao giờ ta mới có thể rời khỏi cái lồng bằng vàng này. Ta đợi một năm, vài năm, cho đến khi Lân nhi ra đời, lớn lên, tim ta cũng héo mòn. Ngươi biết không, mỗi lần hắn chạm vào ta, ta phải buộc mình cười nói, buộc mình yêu hắn. Ở hậu cung này, có ai dám không yêu hắn, không cần biết là thật...hay giả. Thật thành giả mà giả cũng thành thật, ta đã quen lối sinh hoạt như vậy rồi. Ta cảm thấy mình sống thế này cũng chẳng khác gì đã chết."
Một hàng lệ trong lăn xuống khỏi khóe mắt nàng, dọc theo xương gò má, đến cằm, rồi rơi xuống mặt nước. Nàng che mặt, bắt đầu run rẩy khóc.
Mắt Phó Thần không chút dục niệm, nhẹ nhành ôm nàng vào ngực. Với hắn, cái ôm này chỉ là chút động viên cho nữ nhân vừa kiên cường lại vừa yếu ớt trước mặt, không can hệ gì đến tình yêu nam nữ.
"Có lẽ mấy trăm mấy ngàn năm sau, trên thế giới này, sẽ có một triều đại, không còn chế độ quân chủ, không có hoàng đế đứng đầu. Khi ấy, nam nữ đều bình đẳng, sống một vợ một chồng. Mỗi nữ tử đều có quyền yêu cầu nam nhân chung thủy đến cuối cuộc đời."
Thế giới Phó Thần miêu tả quá mức tốt đẹp, đến nỗi nàng không thể tưởng tượng ra: "Sao có thể tồn tại một thế giới như vậy được?"
Có, thế giới ấy thực sự tồn tại.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau, không có tình yêu, chỉ là hai linh hồn cô độc kề cận.
"Nàng cứ xem hắn như món đồ chơi, đến hầu hạ nàng, là dụng cụ khiến nàng thoải mái." Hắn vỗ nhẹ vai nàng, tiếp tục dùng chư linh kỳ cọ lưng nàng. Trong chư linh chứa những hương liệu quý giá, khiến các phi tử tắm xong tỏa ra hương thơm tự nhiên.
"Ngươi ấy à, chỉ ngươi mới có thể nói ra mấy lời thế này. Đây là tội đại bất kính." Có phi tử nào lại so sánh hoàng thượng với đồ chơi tình thú, nhưng nàng lại cực thích cách hình dung này.
"Vì nàng, mắc tội đại bất kính cũng đáng giá." Phó Thần nói lời hay mà lại không hề tạo cảm giác xiểm nịnh.
Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt: "Nếu ngươi thật sự là nam nhân thì tốt biết mấy."
Nàng cho rằng mình đã luyện thành thói quen, dù gì cũng thị tẩm mười mấy năm nay rồi.
Nàng dằn xuống quả tim đang nhảy nhót, chỉ là một trò chơi, chỉ là một trò chơi thôi.
Hết vui thì tàn cuộc.
.
Hoàng đế đến khi dùng xong bữa tối, vừa vào phòng đã nhìn thấy Đức phi mặc một bộ cung trang mềm mại, mỉm cười duyên dáng. Bên ngoài khoác một tầng sa mỏng màu hồng nhạt, eo nhỏ không đầy nắm tay, dung mạo như thiếu nữ đôi tám, ngồi trong ánh nến mơ màng, đẹp đến độ tim đập liên hồi.
Lão thụ nở hoa, hắn trước kia chỉ quen nghĩ Đức phi là người có cá tính độc lập, đại công chính khí, quản lý hậu cung đến ngăn nắp gọn gàng, nhưng hắn không hề ghen tị mà càng thưởng thức nàng hơn chính ở điểm này. Nhưng hắn lại chưa bao giờ để ý, Đức phi vẫn còn phong vận, so với đám tiểu cô nương kém nàng mười mấy tuổi, cái gì cũng không biết, còn có hương vị hơn nhiều.
Đợt tú nữ tiến cung này, từ trước đó đến về sau đã phát sinh đủ thứ chuyện, khiến Tấn Thành đế đau đầu không thôi. Hôm nay lại thêm vụ việc hai nữ tử tranh chấp mà ngã xuống hồ. Tấn Thành đế vốn rất thích nữ tử dùng mọi thủ đoạn tranh nhau giành sự chú ý của hắn, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực, làm quá lại thành không hiểu chuyện, khiến người ta phiền chán.
"Quả nhiên nơi này của nàng vẫn là thanh tĩnh nhất." Tấn Thành đế tán thưởng nói.
Đức phi lúc này vừa có dáng vẻ thẹn thùng e ấp của thiếu nữ, vừa có nét thành thục ý nhị của thiếu phụ, như một thứ trái cây chín mọng ngon lành.
Hoàng đế vội vàng bước đến, ngăn nữ nhân quỳ xuống hành lễ: "Ái phi, không cần đa lễ."
"Tạ hoàng thượng." Đức phi buông mắt, trông xinh đẹp vô cùng, khiến tâm tình hoàng đế càng thoải mái.
"Lui xuống cả đi." Hoàng đế vung tay, bỗng nhiên trông thấy Phó Thần giữa một đám cung nữ thái giám. "Phó Thần."
Vì đã cạo râu cho hoàng đế nhiều lần, Phó Thần đã được hoàng đế nhớ mặt nhớ tên. Vì có ấn tượng khá tốt với tiểu thái giám này, Tấn Thành đế đối với hắn cũng xem như hòa ái, thường nói nhiều thêm vài câu.
"Có nô tài." Những người khác đều im lặng lui xuống, riêng Phó Thần quỳ trên mặt đất đáp lời.
"Quốc sư gửi cho trẫm một phong thư bồ câu, ngươi có biết viết gì bên trong không?"
"Nô tài không biết."
"Trẫm cũng đoán là ngươi không nghĩ tới, quốc sư nói nếu ngươi là người đưa ra cách phối quy linh tập, vậy ngươi nên làm dược nhân, đảm nhận việc thử hiệu dược."
Dược nhân!
Đức phi chợt biến sắc, nàng sao có thể không biết dược nhân là thứ gì, chính là người làm công việc bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Thậm chí ở thái y viện còn có dược nhân vì thử dược mà khi chết toàn thân rữa nát, giống như quái vật.
Đức phi cởi làn sa mỏng, nhẹ nhàng xoay tròn, hai tay ôm cổ Tấn Thành đế: "Hoàng thượng, người không phải không biết, tiểu thái giám này là người của thiếp, thiếp dùng quen tay, người thật sự muốn đưa hắn đi, nhưng thiếp không đồng ý."
Được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, mị nhãn câu hồn kia khiến hoàng đế xương cốt cũng phải mềm. "Trẫm đương nhiên biết, làm dược nhân thì ai mà chẳng được, đã chuẩn bị mấy người rồi, vài ngày nữa đưa đến Quan tinh lâu. Chẳng qua chỉ muốn dọa tiểu thái giám này một chút, không ngờ lại dọa ái phi của trẫm, là trẫm không suy nghĩ thấu đáo."
Tấn Thành đế có chút tâm viên ý mã, không có tâm trạng nói chuyện với Phó Thần, ôm Đức phi vào lòng, không kiên nhẫn mà phất tay: "Lui xuống đi, nếu quốc sư đã nói vậy, trẫm ban cho ngươi lệnh bài, được phép ra vào quan tinh lâu, trợ giúp quốc sư nghiên cứu chế tạo tiên đan, biết chưa?"
"Nô tài tạ chủ long ân, tạ ơn Đức phi nương nương."
Trước khi Phó Thần rời đi, nhìn Đức phi mỉm cười yểu điệu quấn quýt đế vươn một lúc mới ra ngoài.
Đóng cửa lại, nhìn thấy Bánh trôi kêu meo meo bên chân, cả một cục lông tròn cọ cọ ống quần Phó Thần, yếu ớt cực kỳ.
Phó Thần mỉm cười, thật đúng là người nào thì nuôi ra vật đó.
Hắm ôm cái cục lông bọc thịt mềm nho nhỏ này vào lòng, nói: "Còn biết đường về cung, không đi lạc nữa hả?"
Vuốt ve bộ lông ấm áp của Bánh trôi, tâm trạng Phó Thần dần lắng xuống.
Hắn và quốc sư không thù không oán, vì sao y lại cố ý chọn hắn làm dược nhân? Phó Thần hồi tưởng lại lần đầu gặp quốc sư, lúc ấy chỉ vội vàng nhìn lướt. Lần thứ hai, quốc sư nhìn mặt hắn chằm chằm hồi lâu, trên mặt hắn có gì khác lạ sao?
Phó Thần ôm Bánh trôi về phòng ở, gọi đám người Mặc Họa, Thái Minh đến cắt lông cho nó.
Mùa hè đến, lũ mèo sợ nhất là nóng.
Cả phòng đều vang tiếng meo meo thảm thiết, Bánh trôi không muốn bị trụi lông, giãy dụa không ngừng.
Mọi người đều cười ha hả, các cung nhân lại thân cận thêm một chút.
Tối hôm đó, Diêu Tiểu Quang vội vàng đến ngoài cửa Phúc Hi cung, thông báo muốn gặp Phó Thần.
Phó Thần nghĩ, hẳn là chuyện cứu người hồi chiều. Sau chuyện đó, hai vị phi tử đều được thái y chẩn trị, hoàng hậu nương nương cũng hạ lệnh, bắt các nàng chép Nữ giới bách biến, đóng cửa tự kiểm điểm.
Nhưng vụ việc cũng không phải đến đó là xong. Diêu Tiểu Quang quỳ xuống trước mặt Phó Thần: "Phó ca, xin hãy cứu tiểu nhân. Phương đáp ứng nói tiểu nhân xâm phạm nàng ta, muốn đưa tiểu nhân đến Lệ hình xử tội. Tiểu nhân chẳng qua chỉ nghe lệnh ngài."
Phương đáp ứng tuy nói là địa vị thấp, nhưng cũng có quyền xử lý một nô tài.
Chuyện nàng ta tố cáo, chính là việc xoa bóp lồng ngực, hô hấp nhân tạo.
Phó Thần không thể để mình bị truy cứu trách nhiệm vì thấy chết không cứu, nhưng cũng không thể tự mình mạo hiểm, đương nhiên phải kiếm người thay thế.
Mà với hắn, Diêu Tiểu Quang là thái giám phụ trách khu vực hồ Dịch Đình, lại có mặt ngay tại hiện trường, không thể nói là không liên quan. Dù có cứu hai vị phi tử kia lên hay không cũng không thể tránh khỏi việc bị trách phạt. Còn chuyện bị truy cứu sau khi cứu người, hắn cũng không dám đoán trước. Nhưng Diêu Tiểu Quang đổ trách nhiệm lên đầu hắn, giống như thể nếu Phó Thần không cứu thì là kẻ bất nhân bất nghĩa, đổi trắng thay đen.
"Ta không thể giúp đệ, ta chỉ là thái giám từ tứ phẩm, không có quyền xử lý việc này. Diêu Tiểu Quang, ở trong cung không có chuyện ai giúp đỡ ai, mỗi người dều phải có tự giải quyết vấn đề của mình. Đệ phụ trách khu vực hồ Dịch Đình, thấy hai vị cung phi rơi xuống nước mà không cứu, đó cũng là tội chết."
Diêu Tiểu Quang vừa nghĩ đến phải chết, liều mạng dập đầu: "Tiểu nhân nhận mệnh của ngài, ngàu không thể như vậy được!"
"Xin ngài cứu tiểu nhân!"
"Tiểu nhân sung bái ngài như vậy, ngài không thể thấy chết không cứu!"
"Quay về đi, Lệ Hình xử tội sẽ không lấy mạng đệ." Hắn không có khả năng thuyết phục một người khăng khẳng cho rằng hắn có lỗi, vậy thì như mọi người nói, không cần đánh thức một kẻ cố tình giả vờ ngủ.
Chuyện giúp đỡ này, nếu có lần đầu sẽ có lần thứ hai, không bao giờ dừng lại.
Lệ Hình tuy xử phạt tương đối nặng, nhưng Phương đáp ứng cũng phải bảo vệ bản thân, không dám nói tiểu thái giám này hôn nàng, nàng ta đương nhiên sẽ kiếm lý do khác để phạt, như vậy ít ra cũng không mất mạng. Chỉ là một tiểu thái giám mới tiến cung không hiểu quy củ, gặp chuyện là trốn, không quan tâm đến sống chết của chủ tử, cho chịu một ít đau đớn da thị để nhớ kỹ.
Mấy chuyện này Phó Thần không nói ra. Ở trong cung, phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới sống được, nghĩ không được thì người khác nhắc cũng vô ích.
Thấy Phó Thần không chịu giúp, ánh mắt đơn thuần của Diêu Tiểu Quang chợt thay đổi, nhìn chằm chằm Phó Thần.
Nó quỳ thật lâu trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Mấy ngày này, phủ nội vụ bận rộn tuyển cung nhân cho phủ Thất hoàng tử, mọi việc tiến hành thật bí mật. Loại chuyện hoàng tử học vỡ lòng đương nhiên là phải giấu kín, cho nên hôm ấy Lưu Túng chỉ