Sắc mặt Lưu Túng trắng bệch, xanh lét, cắn chặt môi dưới, ôm bụng cuộn mình trên giường, không thể cử động.
Trên chiếc bàn bên cạnh là bát thuốc uống cạn chỉ còn lại cặn bã. Lưu Túng làm tổng quản thái giám đã đứng vững nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Phó Thần đoán thái y viện hẳn là đã cử người đến thăm khám, nếu không phải thúc thủ vô sách thì cũng sẽ không mặc kệ lão nằm đó chờ chết.
Nhưng nhìn mảnh sân lạnh lẽo từ lúc đến đây, lại thể hiện rõ ràng lúc Lưu Túng sắp chết, những kẻ thường ngày nịnh nọt lấy lòng chỉ hận không thể tránh cho xa. Cảnh người đi trà lạnh không khỏi khiến người ta thổn thức. May là trước khi đi Giám Lan viện, Phó Thần đã sai người đi gọi Lương Thành Văn. Tuy chỉ là một tả viện phán chính tam phẩm, không phải thái y thực sự, nhưng không có nghĩa hắn không có tay nghề. Lương Thành Văn tuổi còn trẻ nhưng y thuật tương đối cao.
Lưu Túng đau không nói nên lời, cũng không nghe tiếng Phó Thần gọi to.
Mùi tanh tưởi trên giường là mùi chất bài tiết cùng chất nôn hòa trộn mà bốc lên. Phó Thần nhanh chóng lấy chổi quét sạch, lại đến đầu giường sờ trán lão.
Sốt cao quá !
Phó Thần đến đây, thứ nhất vì không muốn Lưu Túng chết đi mà ngay cả người nhặt xác cũng không có. Bọn họ quen biết nhau cũng chưa lâu, nhưng Lưu Túng lại hết lòng chiếu cố hắn. Lần thăng chức này cũng là nhờ lão và Hải công công ra sức nói đỡ cho. Hai là hắn có cảm giác không ổn, một người rõ ràng lúc trước còn khỏe mạnh, sao có thể đột ngột qua đời, ít nhất hắn cũng muốn biết lão mắc bệnh gì.
Bác sỹ tâm lý, xét cho cùng cũng không phải thầy thuốc thực sự, nhưng hắn dù sao cũng tốt nghiệp đại học y chính quy, cũng phải học một số môn có liên quan trực tiếp, cho nên kiến thức y học cơ bản cũng có biết sơ sơ, ngay cả quan sát giải phẫu trong phòng mổ hay tại hiện trường cũng đã từ làm.
Hắn xem tình trạng Lưu Túng rồi ước tính vài loại khả năng, suy đi nghĩ lại rồi bỏ bớt vài trường hợp.
Trong lúc chờ Lương Thành Văn tới, Phó Thần cũng không ngại dơ bẩn, dọn dẹp chất bài tiết trên giường, lại nhìn quanh nhà cửa một phen, cũng không thấy ai tới thăm. Ngay cả sư phó của hắn Mộ Duệ Đạt, người từng là đồ đệ của Lưu Túng cũng không gặp. Thật ra cũng có thể hiểu, người ta đều muốn hướng đến chỗ cao. Lưu Túng giờ như mặt trời xế bóng, còn Lý Tường Anh lại vươn lên không ngừng. Đến đây thăm Lưu Túng đương nhiên sẽ khiến Lý Tường Anh khó chịu, ai cũng không muốn mạo hiểm gây cản trở cho tiền đồ của mình.
Nhưng hiểu là một chuyện, lạnh lòng là chuyện khác. Phó Thần cũng thấy có cảm giác thỏ tử hồ bi, nghĩ đến lúc hắn sinh bệnh hay sắp lìa đời, có phải cũng rơi vào hoàn cảnh không người nhặt xác như thế này hay không.
Khi Phó Thần thu dọn đã tương đối sạch sẽ, Lương Thành Văn cũng chạy đến nơi.
Lương Thành Văn nhận được mật lệnh của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần là người của mình, khi cần thiết có thể một mình đến thăm khám cho Phó Thần.
Hắn đoán chắc hẳn Phó Thần là thân tín của Thiệu Hoa Trì, cho nên không dám chậm trễ một giây. Khi chạy được đến nơi, thấy người nằm trên giường là Lưu Túng vốn đã được chẩn đoán là chẳng còn sống được bao lâu nữa, hắn không nói lời nào, đến bắt mạch cho lão.
Thấy Lương Thành Văn lắc đầu, Phó Thần hỏi: "Lương viện phán, Lưu gia bị bệnh gì?"
"Là thị tràng ung, còn là bệnh cấp tính, giống như đau bụng khan." Lương Thành Văn cầm lấy bát thuốc uống cạn trên bàn, ngửi ngửi thành phần thuốc. "Dùng canh đại hoàng mẫu đơn, khi bị thị tràng ung đều sẽ được kê đơn này, nếu đã không có tác dụng thì xem như hết cách rồi."
Canh đạo hoàng mẫu đơn vẫn được sử dụng trong các phương thuốc trung y cho đến thời hiện đại.
Thị tràng ung ngày nay gọi là bệnh viêm ruột thừa. Trong y thuật cổ đại cũng có ghi chép về loại bệnh này, ăn uống không tiêu cũng có thể là một trong số nguyên nhân. Hiện giờ Lưu Túng đã sốt cao, châm cứu uống thuốc cũng không có tác dụng. Điều này cũng cho thấy ruột có khả năng đã bị thủng hoặc viêm màng bụng, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật. Thời gian phát bệnh từ 12 đến 48 tiếng. Từ hôm Phó Thần và Lưu Túng cùng tuyển người đến Trọng Hoa cung, khi đó sắc mặt Lưu Túng rất tệ, nhưng cũng chựa phải viêm ruột thừa cấp tính. Từ lúc Lưu Túng nằm liệt giường đến giờ vẫn chưa quá mười hai canh giờ, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu.
Viêm ruột thừa cấp tính là bệnh thường gặp, ở hiện đại chỉ xem như một ca tiểu phẫu, nhưng cổ đại lại không như thế. Nó được quy vào giống bệnh nan y, mắc phải đều hầu như mất mạng.
Phẫu thuật, hắn không làm dược. Hắn chỉ có thể tường thuật lại quá trình phẫu thuật, nhưng ở đây lại không có thuốc mê, cũng không có dao mổ, không có trang thiết bị, ngoài một thái y không biết giải phẫu thì chẳng có gì.
"Lương viện phán, ngài đã từng nghe qua thuật mổ bụng chữa bệnh bao giờ chưa?" Thực ra, trên lịch sử thế giới nguyên gốc, Hoa Đà đã từng khai đao trị liệu, là danh y tinh thâm nhất. Tuy nhiên, kỹ thuật thời cổ đại quá lạc hậu, mổ xong dễ bị nhiễm trùng. Ở đây không có kháng sinh hay aspirin, vì vậy thuật này nhanh chóng thất truyền.
Nếu Hoa Đà đã từng tồn tại, thì không chừng trong lịch sử thế giới này cũng có người tương tự.
Nghe Phó Thần nói, Lương Thành Văn sửng sốt nhìn tiểu thái giám trước mặt, trầm ngâm thật lâu mới đáp: "Đúng là có chuyện này, ta đã từng đọc trong sách, nhưng đã thất truyền từ lâu. Không lẽ ngươi muốn mổ bụng Lưu Túng?"
Lương Thành Văn nhìn thấy sự to gan lớn mật của Phó Thần cũng không hoảng mà còn thầm thán phục.
Tấn Triều quan điểm tóc da thân thể là cha mẹ ban cho, đó cũng là lý do vì sao thuật khai đao không có người thừa kế.
"Ta biết chút ít thôi, ta chỉ dẫn, ngài làm, ngài có muốn thử một lần không?"
Lương Thành Văn thấy xung quanh không có ai, thêm nữa Phó Thần còn là người của thất hoàng tử nên không lập tức từ chối. Trước kia hắn đã từng nghiên cứu các sách y học, cực kỳ tò mò về thuật mổ bụng trị liệu, chỉ tiếc là không có cơ hội thực hiện. Giờ có sẵn một bệnh nhân, hắn cũng mong thử một lần.
Lần trước ở Trọng Hoa Cung, Lương Thành Văn bất ngờ bị Thất hoàng tử ném một cái chén khiến máu chảy đầy mặt mà còn có tâm tình đùa giỡn với lão cung nữ Bích Thành, khi ấy Phó Thần đã nghĩ vị thái y này tính tình chắc không cổ hủ nên mới đề ra ý kiến. Nếu đối phương cự tuyệt, hắn cũng không cưỡng cầu.
Thấy trên mặt Lương Thành Văn có chút ý động, Phó Thần mới hỏi: "Ngài có cách nào đánh thức Lưu gia không? Mổ bụng không phải việc nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng."
Thời hiện đại còn có người nhà ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, đương nhiên ở thời cổ đại cũng không thể muốn làm thế nào thì làm.
"Ta...mệnh này vốn dĩ chẳng còn, các người muốn thử thì cứ thử đi. Dù kết quả ra sao, cùng lắm chỉ là một từ chết."
Hai người quay đầu lại, thấy Lưu Túng sắc mặt trắng bệch như giấy, nói với bọn họ.
Lão bị đau nên tỉnh lại, khi biết mình bị thị tràng ung cũng hiểu được mạng mình đến đây là tận.
Giờ nghe thấy vẫn còn một tia hy vọng được chữa khỏi bệnh, đương nhiên lão đồng ý đặt cược. Dù sao cũng là chết, lão sống đến chừng này tuổi cũng chẳng vương vấn gì.
Sau khi chuẩn bị dao, kéo, kim khâu, Phó Thần đun nước sôi để làm sạch toàn bộ dụng cụ. Thời cổ đại không có cồn hay cồn I ốt nhưng vẫn có nhiều phương pháp khử trùng. Đối với dụng cụ thì dùng nước muối, nước sôi, hoa tiêu, đối với miệng vết thương thì dùng các loại thảo dược hoặc rượu.
Thấy Lương Thành Văn chuẩn bị ra tay, Phó Thần ngăn lại nói: "Ngài không dùng ma phi tán sao?"
"Ma phí tán là thứ gì?" Lương Thành Văn chưa từng nghe qua phương thuốc này bao giờ.
Thuốc mê không phải thứ độc quyền của y học phương tây. Trước đó rất lâu, Hoa Đà đã phát minh ra một loại thuốc mê gọi là ma phí tán, hơn nữa còn hết sức an toàn hữu hiệu, không có tác dụng phụ, có thể khiến toàn thân tê liệt. Các phối tương truyền có hai loại, Phó Thần kể ra loại được lưu truyền rộng rãi nhất.
Lương Thành Văn nghe xong mà cả người run rẩy vù hưng phấn, siết lấy tay Phó Thần: "Nếu ma phí tán mà ngươi nói thật sự có công hiệu, đây là chuyện lợi nước lợi dân đến mức nào!"
Lương Thành Văn từng tòng quân, thấy rằng trên chiến trường, đôi khi chết đi còn là chuyện tốt, thảm nhất là đứt tay đứt chân. Lúc cứu chữa cho những binh lính kia, tiếng hét thảm thiết của bọn họ vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn như ký ức mới ngày hôm qua.
Hắn hung hăng ôm lấy Phó Thần, không biết làm sao biểu đạt sự kích động của bản thân: "Phó Thần, ta thay bách tính cùng binh lính Tấn triều, cảm ơn ngươi. Phương thuốc này có thể được lưu truyền rộng rãi không?"
"Đương nhiên là được, nhưng ngài không được nói đến tên nô tài." Phó Thần không có lý do gì mà từ chối, với hắn mà nói đây chỉ là một phương thuốc, nhưng với người khác thì nó có thể là cả tính mạng. Hắn là một tiểu thái giám, không có cách nào lưu truyền thứ này, thân phận của Lương Thành Văn là phù hợp nhất.
"Làm vậy sao được!" Lương Thành Văn không đồng ý.
Trong lòng hắn có một chấp niệm người khác không thể hiểu được. Hắn sinh ra từ thế gia trong ngành y, lao tâm khổ tứ miệt mài theo đuổi y thuật. Từ nhỏ đã đi qua không biết bao nhiêu nơi trên khắp Đại Tấn, chứng kiến nhiều người cực khổ. Hắn tận lực đi ngao du thiên hạ, trị bệnh cho bách tính, nhưng phụ thân lại bất ngờ qua đời, khiến hắn không thể tiếp tục rong chơi như mong muốn mà phải dấn thân vào thái y viện làm việc.
Phụ thân hắn từng là nhất phẩm thái y đứng đầu Thái y viện, cũng chính là người đã bức độc tố cho Thất hoàng tử, hắn cũng vì lý do này mà có chút liên hệ với Thất điện hạ.
Sau này, mẫu phi của Tấn Thành đế, là người hiện tại được phong làm Trân Ý hoàng quý phi mắc bệnh nguy kịch, toàn bộ thái y ở Thái y viện đều tìm đủ cách xoay sở. Tấn Thành đế liền nói một câu: "Một đám phế vật, các người không chữa khỏi được mẫu phi của trẫm thì tất cả đều bị xử trảm!"
Hôm hoàng quý phi hoăng thệ, Tấn Thành đế tức giận sử trảm toàn bộ thái y để an ủi linh hồn hoàng quý phi trên trời.
Sau ngày đó, Lương Thành Văn tiến cung.
"Ngài cứ nói là ngẫu nhiên phát hiện ra đi." Phó Thần nói, với thân phận hiện tại, hắn không thể làm chuyện khác người được, có danh tiếng tất có hệ lụy.
"Phó Thần, vì sao ngươi lại vào cung làm thái giám, liệu có ẩn tình gì khó nói hay không?" Với tài năng của Phó Thần, có khi nào là xuất thân từ một đại gia quý tộc đã quy ẩn hay không? Trước lời nói của Phó Thần, ngay cả một truyền nhân y học như hắn cũng thấy kinh sợ, sao có thể chỉ đơn thuần là một tiểu thái giám?
Phó Thần cũng không phủ nhận, lại không giải thích nhiều để phức tạp hóa vấn đề: "Một lời khó nói hết."
Lương Thành Văn gật đầu hiểu ý, chính hắn cũng có mục đích riêng mới tiến cung. Những kẻ có năng lực trong cung đều mang bí mật riêng, không thể để người ngoài biết,
"Chúng ta nên nhanh chóng tiến hành trị liệu đi thôi, nếu không Lưu gia sẽ không qua khỏi mất."
Lương Thành Văn đến phòng dược liệu lấy những loại thuốc mà Phó Thần nói để chế ma phi tán thành dạng canh, có thể uống được.
Phó Thần đỡ Lưu Túng dậy, giúp lão uống thuốc.
Trước khi thuốc mê phát huy tác dụng, Lưu Túng bỗng nhiên nói: "Tiểu Phó, ta nhớ kỹ ân tình của ngươi."
Ban nãy trên người lão đầy chất bài tiết, tanh hôi vô cùng nhưng giờ thân mình lại sạch sẽ, lão biết đều do Phó Thần làm.
Lúc vừa quen biết, lão luôn có cảm giác Phó Thần là người khéo léo đưa đẩy, có thủ đoạn, tâm tư sâu sắc. Nhưng gặp hoạn nạn mới thấy được nhân tâm, đứa nhỏ này như có gương soi trong lòng, chiếu ra yêu ma quỷ quái trong thế đạo, làm một thái giám thật sự đáng tiếc.
"Lưu gia nói gì vậy, cách làm này của tiểu nhân có khi càng khiến ngài mau..."
"Lão Lưu ta đã sống trong cung được vài thập niên, chưa có gì chưa từng chứng kiến. Lúc ta sắp chết cũng chỉ có các người nguyện ý ghé thăm. Có được tấm lòng này của các ngươi, dù xuống địa ngục gặp Diêm la cũng có thể tự hào." Khóe mắt Lưu Túng có chút ướt át, không còn dùng chữ gia để xưng hô với Phó Thần: "Nếu như ta có thể tỉnh lại, Tiểu Phó, ngươi có muốn làm con nuôi ta không?"
Thái giám có tập tục nhận sư phó làm cha nuôi, chuyện như vậy thường có hai kiểu. Thứ nhất là giống như Lý Tường Anh, nhận rất nhiều con nuôi, mà bọn họ sẽ trở thành nô tài hầu hạ hắn. Loại thứ hai là giống như Lưu Túng, khi nhận con nuôi sẽ thật sự coi như con đẻ của mình, không thể tùy tiện.
"Cha nuôi." Phó Thần nở nụ cười, trực tiếp gọi. Nếu đây là lần gặp cuối cùng khi bọn họ còn sống, hắn cũng không muốn để cho lão nhân này có tiếc nuối gì.
"Ừ!" Lưu Túng thân thiết đáp, cười đến mắt cũng híp lại. Lão muốn chạm vào Phó Thần, toàn thân bắt đầu tê liệt, nhưng tim lại ấm áp.
Lưu Túng chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, không phải phải đau thương mà là vui vẻ.
Đầu óc lão vẫn còn tỉnh táo, nhưng tinh thần không tốt lắm, như thể không còn chút sức lực nào.
Đây là lần động dao đầu tiên của Lương Thành Văn, hắn rất căng thẳng, toàn bộ quá trình đều hết sức chăm chú nghe theo Phó Thần chỉ đẫn từng điểm đáng lưu ý.
"Sau khi gây tê, bước tiếp theo là tìm chỗ mổ." Phó Thần chỉ xuống nơi đau nhất trên bụng Lưu Túng: "Ở chỗ này, nhớ là phải cắt chéo, dọc theo vân da. Đúng thế, đúng là như vậy." Như thế có khả năng tránh cho chỗ mổ bị sán.
Thấy máu chảy, tay Lương Thành Văn cũng run lên.
"Bình tĩnh, đừng lo lắng! Ngươi phải bình tĩnh chúng ta mới có hy vọng thành công!" Giọng Phó Thần đầy sức mạnh chấn định nhân tâm.
Lương Thành Văn hít một hơi sâu, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Lưu Túng là mấy, làm bước nào cũng phải đặc biệt cẩn thận, lại càng chăm chú nghe Phó Thần chỉ dẫn.
Phó Thần không ngừng trấn an hắn: "Tốt lắm, rất xuất sắc!"
"Không cần vội, từ từ thôi."
"Cắt như vậy sẽ không chảy nhiều máu, cũng sẽ hạ mức độ thương tổn cho cơ thể đến mức thấp nhất."
Hắn cũng không quên bỏ đi những từ như động mạch, mạch máu, dây thần kinh gì đó, thay bằng những từ phù hợp với thời đại.
Mở ổ bụng ra, lại thấy một đống nội tạng chảy