Kỳ quý tần vừa kêu lên một câu như vậy, phi tử cùng hoàng tử xung quanh đều tức khắc sững sờ.
Người hành hình cũng dừng ngay động tác, phi tử có thai là chuyện đại sự trong cung, bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm, lập tức buông Kỳ quý tần ra. Kỳ quý tần thấy quả nhiên có cơ hội, thành bại chỉ ở một khắc này, liền lảo đảo bò đến bên chân Tấn Thành đế, thậm chí để chứng minh mình có thai, ả một ta che bụng, dáng vẻ vừa xinh đẹp, vừa điềm đạm đáng yêu.
An Trung Hải cũng rất có chừng mực, không nói mình tận mắt nhìn thấy cảnh gian díu tại Minh Thân uyển, như vậy chẳng phải là tát thẳng một cú trời giáng vào mặt hoàng đế sao? Hoàng đế đương nhiên không mong muốn chuyện xấu xa của phi tử mình bị công khai cho toàn thiên hạ, lại càng không muốn người ta chỉ chỏ mình tuổi đã cao, không còn sung mãn. Thân là thái giám hầu hạ bên người hoàng đế, mấy suy nghĩ cong cong nhiễu nhiễu này, lão đương nhiên hiểu được. Lão chỉ đề cập đến chuyện Tưởng thái y và Kỳ quý tần có động tác hỗ trợ lẫn nhau. Điều này, thứ nhất là để thể hiện rõ lập trường: lão chỉ trung thành với một mình hoàng đế. Thứ hai là giúp hoàng đế che giấu, đối với Tấn Thành đế, sĩ diện mới là thứ trọng yếu nhất.
Bị phi tần lừa gạt, lại có bị bày mưu tính kế ngay trước mặt mọi người, mặt rồng biết để đi đâu?
Tấn Thành đế làm như không nghe thấy Kỳ quý tần kêu kêu khóc khóc, nghiêm nghị nói với người hành hình: "Trong cung ả có những ai, gọi hết lên đây. Không khuyên can được chủ tử, ngược lại còn giúp ả ta lén lút làm bậy, đều không phải hạng tốt đẹp!"
Người hành hình cũng là lão thủ, chuyện trừng phạt Kỳ quý tần bây giờ chưa thể kết luận, nhưng hoàng đế đích xác là muốn giết gà dọa khỉ, cho nên mới gọi một đám nô tài đến chịu trượng hình. Lúc Ngạc Hồng Phong đưa Kỳ quý tần đế cũng đã bắt toàn bộ cung nữ thái giám theo. Đây là yếu tố cần thiết để làm hạ nhân, chủ tử bảo sao thì phải làm cho đạt hiệu quả cao nhất. Chủ tử không nói cũng phải nghĩ đến, mà từng người ở địa vị cao lại có những yêu cầu độc đáo riêng.
Đang không biết chọn ai, người hành hình còn tính bắt đại một người, bỗng nhiên Ngạc Hồng Phong dùng tay ra hiệu, đầu ngón ra hiệu, chỉ về một thái giám xấu xí, gầy đến độ da bọc xương, mắt hình tam giác ngược, tên gọi Trương Kỳ. Trương, Lý, Triệu....là những họ của cung nữ thái giám thường gặp nhất trong cung. Có rất nhiều người trước khi vào cung không có tên chính thức nên các chưởng sự thái giám, cô cô sẽ đặt cho họ một cái tên tương xưng với người. Trương Kỳ bị nhiều người gọi là Trương lột da, bởi người này lúc trước từng ở cung Thục phi, đã ở cấp từ nhị phẩm thủ lĩnh thái giám, sau này vì phạm tội, bị nội vụ phủ triệu hồi. Đáng lẽ bị đưa đến lãnh cung nhưng không biết gã dùng cách gì mà lại được điều đến Phong Ngâm các của Kỳ quý tần. Có thể nói, Lý Tường Anh có thể ra nhiều trò tra tấn, hành hạ đối với cung nữ như vậy, đều là nhờ vị Trương Kỳ này đứng giữa môi giới, hỗ trợ không ít. Mà trong cung, người có sở thích bạo ngược cung nữ, cô cô không chỉ một mình Lý Tường Anh, cho nên muốn kẻ này có cả đám mạng lưới quan hệ chồng chất, gần như không thể rớt đài.
Gã cũng là kẻ những cung nữ, thái giám chức vị thấp căm hận tận xương, hận không thể ăn thị uống máu gã. Biết bao người ban đêm nằm ngủ đều nguyền rủa gã mau chóng bị trời xanh xử phạt. Nhiều đồng nghiệp của bọn họ đã bị thái giám này hoặc là lừa đi, hoặc là bắt đi giao cho người khác, sau khi chà đạp xong thì bị ném tới bãi tha ma, xác cũng không nhặt về được.
Khi nhìn thấy Ngạc Hồng Phong đẩy Trương Kỳ ra phía trước, mấy cung nữ thái giám đều không giấu được vẻ mặt thỏa mãn.
Thực ra, Ngạc Hồng Phong vốn dĩ không quen biết Trương Kỳ, hắn chỉ là một đô đốc chỉ huy sứ, tuy rằng thường xuyên giao tiếp với thái giám, nhưng thái giám trong cung có đến mấy ngàn người, sao có thể quen biết hết được. Chỉ là ban nãy, hắn vừa gặp được tiểu thái giám mặt mũi ôn hòa, còn cho hắn điểm tâm, tên gọi Phó Thần kia. Hắn nghĩ nếu có cơ hội thì vẫn nên nhờ thủ hạ thị vệ chiếu cố một phen để trả món nợ đồ ăn, hắn không muốn thiếu nợ người khác.
Không ngờ tiểu thái giám lại ra dấu cho hắn nhìn về một hướng, sau đó lại làm ra một con số.
Vừa lúc người hành hình đi ra chọn người, một đám cung nữ thái giám bị thị vệ giữ chặt, liều mạng lắc đầu, ánh mắt xin tha, đặc biệt là Trương Kỳ kia đã khó đến nước mắt giàn dụa. Ngạc Hồng Phong có cảm giác thuận nước giong thuyền, tội gì không làm. Cho nên hắn nghĩ nếu Phó Thần không đối phó nổi tiểu thái giám Trương Kỳ này, muốn nhân dịp thuận tay trừ bỏ gã, cũng theo ý hắn mà ra hiệu cho người hành hình.
Thực ra Phó Thần cũng không biết Trương Kỳ, hắn chỉ thông qua nhân mạch của Thất hoàng tử mà tra ra được, Trương Kỳ này hại chết không ít hạ nhân trong cung. Những cũng nữ thái giám bị tra tấn đến không thành hình người kia, Phó Thần đã từng thấy ở nhà xác. Mọi người đều là nô tài, không ai cao quý hơn ai. Nếu có thể thuận tay trừ bỏ một súc sinh mất hết nhân tính như vậy cũng xem là khiến lòng người hả hê.
Đây chính là điều hắn từng nói với Đức phi, tận dụng triệt để.
Hắn sẽ không có ý làm gì, thậm chí việc quen biết Ngạc Hồng Phong cũng là trùng hợp, nhưng nếu từng việc từng việc xảy ra trong nhân sinh đều có nhân có quả. Có thể thuận tay làm thì tội gì không đẩy một phen, được việc hay không cũng không quan trọng. Đời trước, hắn có thể chỉnh đốn đám nhân sự hỗn loạn trong công ty cũng là dùng phương pháp như vậy mà phát triển.
Thấy người hành hình đã lôi Trương Kỳ miệng không ngừng la hét tới, đáy lòng Phó Thần buông lỏng, một lần nữa phủ phục trên mặt đất, hết sức an ổn.
Người hành hình sợ Trương Kỳ làm ồn, nhét miếng giẻ vào miệng gã, bắt đầu thi hành lê anh lạc.
Đầu tiên là dùng ro róc thịt, từng mảnh thịt bắn lên không trung, khiến đám người chứng kến đều lông tóc dựng ngược, không ít cung phi cung nữ sợ đến không chịu nổi mà ngất đi. Hành vi như vậy là thất lễ trước mặt thánh thượng, lập tức bị lôi xuống.
Chỉ có Ngạc Hồng Phong ngạc nhiên thấy một nhóm lớn cung nữ thái giám đang khóc nức nở, liều mạng lau má, không dám để nước mắt rơi, tràn đầy cảm kích mà hướng về phía hắn lễ bái.
Tấn Thành đế đương nhiên không biết việc này, chỉ cho là mấy hạ nhân bị uy hiếp, đang quỳ lạy chính mình: "Các ngươi thấy rõ chưa, đây chính là kết cục của việc dung túng chủ tử. Chủ tử muốn làm càn, nô tài phải ngăn cản, chứ không phải thông đồng làm bậy! Hắn chính là ví dụ cho các ngươi!"
Một đám người dập đầu hô vâng, chỉ có Ngạc Hồng Phong phát hiện mấy người kia cảm động rơi nước mắt là đối với hắn, cảm xúc cường liệt trong đáy mắt kia khiến hắn nhớ mãi không thôi.
Bọn họ đang cảm tạ hắn sao?
Hắn cũng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đoán sơ sơ, có thể do thái giám mà hắn đưa ra hành hình là một kẻ khiến thiên nhân oán nộ mới có thể khiến nhiều người vui mừng đến thế.
Không nghĩ thuận tay làm mà lại thành người tốt, hắn chỉ biết cười khổ.
Các người muốn tạ ơn thì hẳn nên tại ơn Phó Thần, hắn mới là người giúp các ngươi trừ họa.
Ngạc Hồng Phong nào ngờ chỉ thuận tay trả chút nhân tình, lại nhận được nhân tình lớn hơn từ Phó Thần. Tiểu thái giám này bất động thanh sắc mà lại có công lực phi thường, quả là một nhân vật đáng chú ý.
Trượng hình lê anh lạc đã qua vài giai đoạn, Trương Kỳ nằm trên hình bản đã thở ra nhiều mà hít vào thì ít, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra, gã còn sống.
Dưới đất, máu thịt lẫn lộn một mảng, người hành hình lại bắt đầu tiến hành đập nát xương cốt.
Xương nát vụn trên máu đỏ tươi, đưa tầm mắt nhìn xa, quả là giống hoa rơi trên mặt đất.
Cảnh tượng không rét mà run. Một nửa số người đứng ngoài Trường Ninh cung không phải là bị dọa ngất nữa, mà là sợ đến tè ra quần. Nhưng Tấn Thành đế muốn chính là hiệu quả này.
Hắn hôm nay không chỉ cảnh cáo nô tài, mà có muốn nhắn đến đám hậu phi, từng cho rằng được trẫm sủng ái, các ngươi liền không kiêng nể gì. Sủng là trẫm ban, lúc trẫm không ban, các người không là thứ gì hết.
Đặc biệt là một đám tú nữ vừa tiến cung chưa được bao lâu, sợ hãi không dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn nô tài nằm trên hình bản kia.
Các nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng khốc liệt như vậy, đương nhiên là sợ đến choáng váng.
Trong đó còn có một tú nữa chưa được Tấn Thành đế sủng hạnh, là Diệp đáp ứng, thứ muội của Kỳ quý tần. Nàng ta khác với vẻ diễm lệ xinh đẹp của tỷ tỷ, nhìn lịch sự tao nhã, trong trắng thuần khiến, thậm chí còn quá mức khiêm nhường cho nên chưa từng được Tấn Thành đế lật bài tử.
Sau đó, Tấn Thành đế mới như nhớ ra Kỳ quý tần còn đang quỳ bên chân: "Ồ, ngươi vừa nói gì?"
"Thần thiếp...đã có thai." Kỳ quý tần nói thêm một lần, thực ra lúc này ả đã hoảng đến mơ hồ. Không phải vì bị cảnh tượng máu me trước mắt dọa sợ, dù sao ả cũng không biết kẻ bị tra tấn, chỉ là không ngờ Tấn Thành đế có thể tàn nhẫn như vậy, nếu không phải ả nói mình mang thai, kia chẳng phải là cách đối đãi ả sẽ nhận được hay sao?
Ả vào cung chưa bao lâu, trước nay đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của Tấn Thành đế, lúc nàng cũng sủng ái ả đến tận mây xanh, lại không biết đế vương nào cũng có hai bộ mặt.
Ả còn nhớ rõ, Tấn Thành đế từng nói, ả là nữ nhân hắn yêu thương nhất.
Sao lại thành thế này....
Ánh mắt Tần Thành đế tối đen đầy nghi hoặc nhưng Kỳ quý tần tuyệt nhiên không nhận ra. Tấn Thành đế giận dữ bật cười, nói: "Hài tử, lúc nào?"
"Đúng vậy, thần thiếp vốn muốn tặng cho hoàng thượng một niềm vui bất ngờ, không biết vì sao chó trong viện lại bị thả ra ngoài. Nhưng hắc khuyển kia, thần thiếp không hề biết!" Kỳ quý tần cái khó ló cái khôn, không phải hoàng thượng vẫn mong chờ hài tử sao, đứa bé trong bụng hoàng hậu đã mất, ngươi chắc sẽ không đụng đến ta, đúng không?
Mấy con chó bị thả ra ngoài, ả không có cách nào chối tội, nhưng hắc khuyển thì không ai thấy bao giờ, dù thể nào ả cũng không thừa nhận.
"Không biết, thật không biết?!" Trẫm coi như không biết, là do trẫm khoan dung, nhưng không phải để ngươi không coi trẫm ra gì!
Tấn Thành đế cười lạnh: "Ngạc Hồng Phong, ngươi dẫn người đến phòng huấn luyện chó của ả, ta muốn nhìn xem có phải ả thật sự không biết gì hay không."
Ngạc Hồng Phong lĩnh mệnh, dẫn một đám thị vệ rời đi.
Kỳ quý tần không giấu được vẻ kinh ngạc, ả căn bản không nghĩ đến Tấn Thành đế lại thẳng tay như vậy, ả thậm chí còn đang đợi hắn đỡ mình dậy, nhẹ nhàng an ủi, nhưng cái gì cũng không có.
"Người đâu, bắt mạch cho Kỳ quý tần."
Đa số thái y lúc này đều đã đến Dưỡng Tâm điện chữa trị cho Thất hoàng tử, không mấy người lưu lại. Vị thái y họ Tưởng kia là người đầu tiên bước lên bắt mạch cho Kỳ quý tần.
Sau khi ước đoán thật lâu, gã mới quay sang Tấn Thành đế, nói: "Y thần phán đoán, thời gian còn quá ngắn, mạch tượng của Kỳ quý tần không hiện rõ, nhưng rất có khả năng đã có thai."
Thái y cũng không nói rõ thật hay giả, nhưng lời này lại khiến người ta có cảm giác Kỳ quý tần thật sự mang thai.
"Mang thai? Ha ha, thật là biết cách mang thai!" Ngươi quả nhiên là nữ nhi của Diệp gia, từng bước từng bước đều lên kế hoạch tỉ mỉ, xem trẫm là cái gì? Ngay cả mang thai cũng có thể đúng dịp như vậy sao?
Thấn Thành đế cười to, nhưng lại không có một chút vui vẻ nào.
Tưởng thái y kia cũng tung hoành chốn hậu cung nhiều năm, nhận ra điểm đáng ngờ, lúc này đã vã mồ hôi như tắm, cũng bắt đầu có cảm giác không nên nhận lệnh của Nhị hoàng tử mà vội vã chạy tới như vậy.
Trước kia gã cũng từng nhiều lần bắt mạch cho hậu phi, mà Thấn Thành đế đối với Kỳ quý tần trước nay đều một mắt nhắm một mắt mở, thế nhưng hôm nay lại không chừa cho ả chút mặt mũi nào.
"Lôi Tưởng thái y xuống, thái y viện này cũng nên gột rửa một lần!" Hoàng đế ra lệnh.
Lúc An Trung Hải nói thái y kia có vấn đề, lén lút truyền tin tức cho Kỳ quý tần, cái Tấn Thành đế thấy không phải một thái y mà là toàn thể thái y. Kỳ quý tần chỉ là một quý tần nho nhỏ, dù sau lưng có Diệp gia chống đỡ đi nữa thì liệu có bao nhiêu năng lực. Thế mà hôm nay, ả làm khuynh đảo một nửa hoàng cung, thậm chí còn tìm được thái y giúp mình thoát tội. Nếu bảo chuyện này không có ai đứng giữa tiếp tay, hắn nhất định không tin. Sự việc lần này chứng tỏ, hậu cung cần phải thanh lý một chút, hoàng hậu quản lý cung vụ không xong. Xem xem nàng ta đã quản thành cái bộ dạng gì, ngay cả thái y viện mà còn có thể cài người vào.
Hoàng đến vừa nghĩ đến, nếu mấy vị thái y kia chữa trị cho mình mà bị ai ngầm chỉ thị, có phải là còn dám hành thích vua hay không?
Lúc này, cả đám người bỗng nhiên rối loạn một chút. Đoan Từ thái hậu Công Tôn thị dẫn một nhóm hạ nhân tiến vào, ngay cả binh lính cũng không dám cản lối nữ nhân có địa vị cao nhất hoàng cung này.
"Hoàng đế, chuyện gì thế này, sao lại hỗn loạn như thế?" Thái hậu mặc một thân áo váy bảo bình thêu hoa văn tường vân, gần đây kinh thành lưu hành kiểu tóc búi cao, đỉnh tóc cao ngất cực kỳ trang trọng, tay mang một vòng tay niệm phật bằng ngọc bích, trong mắt đầy vẻ ôn hòa, nhưng khi trông thấy vết thương trên tay Tấn Thành đế lại trừng lên giận dữ: "Ôi, tay người sao vây? Đám nô tài các ngươi, chết hết rồi hay sao? Không ai thấy hoàng thượng bị thương à!"
Đoan Từ thái hậu lúc này mới nhìn thấy kẻ bị dùng lê anh lạc nằm trên bản thượng kia, bà cũng đã trải qua việc đời, đương nhiên sẽ không hoảng sợ, chỉ là bị mùi máu tươi xông vào mũi cũng hơi nhăn mày.
Phó Thần cũng làm vẻ mặt quy củ như tất cả những người đang quỳ ở đây, yên lặng quan sát vị thái hậu lúc nào cũng ru rú trong viện này. Nhìn vào niên kỷ của Tấn Thành đế, thái hậu chắc hăen phải trên bảy mươi. Nhưng Phó Thần nhìn thấy bà ta không già đến vậy, tuy khóe mắt có nếp nhăn nhưng lại tương đối hiền hòa. Tấn Thành đế lấy thân phận thứ tử kế vị, mẹ đẻ lại mất sớm nên tôn đích mẫu làm hoàng thái hậu.
Vị thái hậu này chính là hoàng hậu của Tấn Thái tông, nghe nói thời trẻ Tấn Thái tông đánh hạ giang sơn, bà rơi vào tay địch, bị tra tấn hành hạ, thậm chí có mấy hài tử cũng chết trong tay giặc. Cho nên dựa vào sự tôn trọng của Tấn thái tông đối với người vợ cả, Tấn Thành đế đương nhiên cũng phải tận lực nể mặt vị đích mẫu này.
"Mẫu hậu, trẫm không sao, là trẫm không cho bọn họ xử lý. Nơi này đầy mùi máu tanh, sợ làm ảnh hưởng đến mẫu hậu, người vẫn nên về Duyên Thọ cung trước, đợi lát nữa trẫm sẽ đến thỉnh an." Thái hậu là người thông minh, sau khi Tấn Thành đế kế vị, bà trao toàn quyền cho hoàng hậu, chỉ ở trong Duyên Thọ cung lễ phật, thỉnh thoảng thì đến Phật Sơn tu hành, chỉ làm duy nhất một chuyện khác người là mê thuốc lá.
"Chỗ hoàng hậu sao rồi, có giữ được không?" Thái hậu tỏ vẻ lo lắng. Hoàng đế không phải nhi tử của bà, cho nên đối với cô con dâu tiện nghi này cũng chẳng có mấy quan tâm. Hoàng hậu nhìn thì khôn khéo nhưng quản hậu cung đến rối tinh rối mù. Bà cũng nhìn thấy vậy, nhưng thường ngày đối xử với nàng xem như tôn trọng, đương nhiên phải hỏi han vài câu.
Thấy Tấn Thành đế thở dài, bà hiểu rõ ý tứ. Thái hậu vỗ về bàn tay, an ủi Tấn Thành đế: "Mẫu hậu chờ ngươi ở Duyên Thọ cung."
Thái hậu không thích động vật, lúc trước khi rời đi đã liếc mắt nhìn thấy hắc khuyển chết trên mặt đất và Kỳ quý tần khóc lóc om sòm, chẳng nói lời nào đã quay lưng. Người sáng mắt đều thấy được, thái hậu dù không biểu hiện rõ yêu ghét nhưng cực kỳ không ưa Kỳ quý tần, cũng thể hiện rõ thái độ của hoàng thất đối với Diệp gia.
Sau khi thái hậu rời đi, Tấn Thành đế mới quay sang đám cung nữ thái giám của Phong Ngâm các vừa bị cái chết thê thảm của Trương Kỳ dọa đến phát điên.
"Kỳ quý tần nói ả