Trong ấn tượng của hắn, Kỳ quý tần trẻ tuổi mỹ mạo, lại mang chút hương vị kiêu ngạo, ngang bướng, tựa một đóa hồng đỏ rực có gai. Dáng vẻ như vây ở trong cung lại trở thành độc nhất vô nhị, khi ra ngoài luôn trang điểm kỹ lưỡng để khiến đám hoa thơm cỏ lạ ở hậu cung phải đỏ mắt. Nhưng hiện giờ ả ta bị tước hết trang phục hoa quý, đầu tóc rối bù, hai mắt đờ đẫn, chẳng khác những nữ tù nhân bình thường chút nào. Ả cuộn mình thu lu một góc, run rẩy nhìn đám nô tài thi thoảng lại đến bỡn cợt. Những kẻ này như lang như sói, thậm chí còn có mấy thái giám nhìn ả bằng ánh mắt dâm tà.
Có thể ở Phong Ngâm các giúp đỡ ả hành hạ người ta thì có mấy ai là thật thà lương thiện. Giờ trông thấy một phi tử cao cao tại thượng như ả rơi xuống vũng bùn, bọn họ lại càng hưng phấn cực độ. Đúng vậy, bọn họ cũng muốn hưởng thụ nữ nhân của hoàng đế, đàng nào chả phải chết, còn sợ cái gì?
Nhưng ở Lệ Hình xử có quan coi ngục, bọn họ vẫn không có gan làm ra chuyện trắng trợn như thế. Tuy nhiên, trêu chọc, sờ mó một chút cũng chẳng hại gì. Lúc nãy Phó Thần nghe thấy tiếng la thất thanh trong ngục, chính là tiếng hét của ả khi bị kẻ khác dâm loạn.
Kỳ quý tần trông thấy Phó Thần, chút ký ức mờ mịt như chìm trong sương mù lúc ở trong phòng huấn luyện chó bỗng nhiên vụt sáng, người này từng xuất hiện ở đó với ả!
"Ta...ta đã gặp ngươi rồi! Ngươi đã tới đó!" Ả ôm đầu, cố gắng lục lọi ký ức.
Tiểu thái giám từng dẫn Phó Thần vào trong thì vẫn còn nhớ rõ mặt nhắn, run rẩy giơ ngón tay, "Ngươi, ngươi...."
Ánh mắt Phó Thần lóe lên một tia lạnh lẽo, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, còn cần ta nói cho ngươi biết sao?"
Tiểu thái giám kia không hề nghĩ đến, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vị trí của gã và Phó Thần đã hoàn toàn đảo ngược, lại bị một câu đơn giản của Phó Thần làm cho tỉnh mộng.
"Tiểu Lương, ta sẽ không động đến Diệp thứ nhân, nhưng những tiểu thái giám khác, động chạm một chút cũng không việc gì nhỉ. Nghe nói ở Lệ Hình xử có mấy thứ hình cụ chưa từng nghe nói tới." Phó Thần cười cười quay sang hỏi Lương Sách.
Lương Sách hiểu ý Phó Thần, cũng đưa mắt nhìn tiểu thái giám kia, "Đương nhiên, nếu ngươi đã không ưa kẻ nào, ta thay ngươi khiến hắn rã rời xương cốt."
Nghe Phó Thần nói liền nhớ tới cái chết của Trương Kỳ, tiểu thái giám kia trợn mắt kinh hãi. Giờ phút này gã mới hối hận tột độ, vì sao lúc trước lại đi chọc vào tên sát thần này.
Thấy tiểu thái giám kia đã sợ muốn tè ra quần rồi, Phó Thần cũng không thèm để tâm đến gã, hắn không có hứng thú uy hiếp một số kẻ không đáng gây trở ngại để tỏ vẻ tay đây. Không cần Phó Thần nói, Lương Sách cũng thức thời mà lui lại mấy bước, để cho bọn họ không gian nói chuyện.
Chung quanh im lặng hoàn toàn, nụ cười trên mặt Phó Thần càng lộ vẻ âm lãnh, vừa dọa sợ Kỳ quý tần, lại vừa tiến hành ám thị tâm lý: "Diệp thứ nhân, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem đã gặp ta ở đâu?"
Kỳ quý tần trầm tu suy nghĩ, mãi mới tìm được chút ký ức liên quan đến Phó Thần, hắn là tên gian nịnh bên cạnh tiện nhân Đức phi kia.
Vừa nghĩ đến Đức phi, ả bổ nhào về phía trước như muốn xé xác Phó thần, cặp móng vuốt vươn qua song sắt muốn tóm lấy Phó Thần. Phó Thần dùng sức tóm lấy cánh tay ả, ghé sát vào tai, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ý chỉ của hoàng thượng chẳng mấy chốc sẽ ban xuống."
Nghe đến hai chữ hoàng thượng, trạng thái điên dại của Kỳ quý tần bỗng nhiên tĩnh lại.
"Quận Chướng Lỗ, ngươi sẽ bị đưa tới vệ sở ở đó."Quận Chướng Lỗ nằm ở phía nam Tấn triều, là nơi khói bụ mịt mù, nơi văn nhân, cơ thiếp bị lưu đày. Vệ sở là nơi đóng quân, nữ tử tới đó đều sẽ bị sắp xếp làm mấy công việc. Còn cụ thể là việc gì, không cần nói cũng biết. Kỳ quý tần trợn mắt, những dòng lệ tuyệt vọng, thống khổ dâng đầy trong hốc mắt trống rỗng, vô hồn.
Còn về phần Phó Thần làm sao biết được, là do vừa nãy Tấn Thành đế ghé thăm Thiệu Hoa Trì, Phó Thần và An Trung Hải cùng lui ra. Phó Thần "bất cẩn" va phải một nhóm cung nữ, vô ý đánh rơi chiếc hộp đựng một phần thi thể. Tấn Thành đế vẫn còn chưa già đến độ nhìn một lúc còn không nhận ra, chủ nhân khúc chân đầy máu kia chính là tên thái giám đã tố giác lão nhị.
Vốn dĩ mấy ngày trước khi phán quyết lão nhị, hắn đã có chút không đành lòng. Hắn sủng ái lão nhị không phải chuyện ngày một ngày hai, dù có tức giận, có thất vọng cũng sẽ hồi tưởng lại tình nghĩa phụ tử. Triều đình lại vô cùng náo loạn, ai nấy đều buộc tội lão nhị và môn hạ. Hắn nghẹn một cục tức trong lòng, đi mắng lão đại một trận, kêu bọn họ an phận một chút. Lão nhị vừa mới gặp chuyện không may, anh em trong nhà đã cãi nhau ầm ĩ, cả một đám đều cho là hắn sắp chết hay sao?
Lại thêm hoàng hậu, sau khi tỉnh lại liền khóc lóc kêu than, khiến hắn càng thêm hổ thẹn trong lòng.
Nhìn thấy Phó Thần hốt hoảng, vội vàng nhặt mảnh thi thể kia bỏ vào trong hộp định chạy đi, Tấn Thành đế lập tức ngăn lại: "Phó Thần, ngươi đợi đã, đang cầm cái gì, mang lại đây cho trẫm."
Thiệu Hoa Trì biến sắc, trừng mắt nhìn Phó Thần, tựa như đang cảnh cáo tiểu thái giám này.
Nhưng cảnh này lại bị Tấn Thành đế trông thấy cả, hắn cũng đã đoán ra chuyện này do ai làm.
Lão nhị, sao ngươi có thể cay nghiệt đến thế? Lão Thất vẫn còn nằm trên giường bệnh mà. Trẫm không mong các ngươi huynh hữu đệ cung, nhưng tàn hại trung lương, khiến một đệ đệ còn mang bệnh trong người phải chịu kích động, đó là chuyện một hoàng tử nên làm sao?
Ngươi muốn khiến hoàng cung ngày càng suy bại chăng? Trừng phạt một nô tài nói thật như thế, từ nay về sau ai còn dám nói thật?
Tấn Thành đế ý thức được, dù sủng ái lão nhị đến đâu cũng không thể truyền cho y ngôi vị hoàng đế. Hắn không muốn cơ nghiệp to lớn của Tấn triều bị hủy trong tay mình.
Phó Thần có chút do dự, cứ đứng nguyên tại chỗ, tựa như sợ bị Thất hoàng tử trách phạt, cũng vừa sợ trái ý hoàng đế, thật khó xử.
Tấn Thành đế nghĩ tiểu thái giám này thường ngày không phải thông minh lắm sao, sao bây giờ lại vụng về như thế?
"Mang lại đây, có trẫm ở chỗ này, lão Thất còn dám phạt ngươi sao?"
Phó Thần dường như không dám nhìn về phía thất hoàng tử, "run run rẩy rẩy" đi tới, mở nắp hộp theo lệnh hoàng đế.
Một lần nữa thấy rõ vật bên trong, Tấn Thành đế thống khổ nhắm mắt, khẽ lầm bầm ra lệnh: "Đóng lại, lui ra đi."
Tấn Thành đế còn đang chìm đắm trong chán nản, không phát hiện ra tương tác giữa Thiệu Hoa Trì và Phó Thần.
Cũng giống như việc "cứu" Tấn Thành đế lúc trước, bọn họ không hề bàn bạc thống nhất kế hoạch với nhau, tất cả đều là tùy cơ ứng biến. Nhưng dường như chỉ sau một động tác của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lập tức có phản ứng. Loại ăn ý không ai biết được này khiến ánh mặt Thiệu Hòa Trì nhìn Phó Thần càng thêm nhu hòa. Phó Thần, có được ngươi cũng như nắm trong tay thiên binh vạn mã.
Trước khi Phó Thần ra khỏi cửa, giọng Tấn Thành đế nặng nề phát ra từ bên trong: "An táng cái chân đó tử tế."
Đợi tâm tình bình ổn một chút, Tấn Thành đế mới lo lắng ngẩng lên nhìn Thiệu Hoa Trì, khó nén được chút cảm khái trong lòng. Lúc trước hắn từng cho là lão Thất quá mức âm trầm, không biết mở miệng, nhưng giờ mới phát hiện ra đứa trẻ này chẳng qua là thẹn thùng, không biết biểu đạt cảm xúc sao cho phải. "Đứa nhỏ này, trẫm biết ngươi lòng dạ lương thiện, thương yêu huynh đệ, không đành lòng để lão nhị bị trẫm phạt, nhưng chuyện đã tới nước này còn có thể giấu đến khi nào, trẫm vẫn chưa đến mức hồ đồ đâu."
"Phụ hoàng..." Thiệu Hoa Trì hai mắt rung rưng lệ, lời lẽ thiết tha. Y nhẹ nhàng đưa tay vướt ve tóc bên thái dương hoàng đế. Động tác y cẩn thẩn, rụt rè như thể sợ Tấn Thành đế cự tuyệt, nhưng lại bị Tấn Thành đế nắm lấy tay. Thiệu Hoa Trì né tránh ánh mắt, vừa ngượng ngùng, lại vừa như lấy hết dũng khí mà nói: "Thái dương người có tóc bạc, nhi tử không muốn thấy người thượng triều hao tâm, hạ triều tổn sức. Nhị ca chẳng qua cũng chỉ xúc động nhất thời."
"Lão thất, trước kia lão nhị từng làm ra bao chuyện hại ngươi, ngươi chẳng lẽ chưa từng căm hận nó sao?" Đứa bé này có phải quá mức lương thiện rồi không? Hắn cũng không phải không biết chuyện lão nhị thường xuyên khi nhục lão thất. Nếu không xảy ra chuyện của Lệ phi, hắn cũng một mắt nhắm một mắt mở. Thế nhưng giờ, hắn lại hối hận trách mình vì sao hồi đó bàng quan, xem như chẳng biết.
"Chưa từng... Bởi vì nhờ có Nhị ca, con mới được thấy phụ hoàng nhiều hơn."
"Nếu mấy tên nghiệt tử kia cũng được như người, phụ hoàng sẽ...." Đế vương than một tiếng, trong phút chốc bỗng già thêm mấy tuổi.
An Trung Hải chờ ở bên ngoài, hoàng đế hàng ngày bận rộn đủ việc nhưng cũng không hề bỏ bê việc ghé thăm Thất hoàng tử. Mà tại thời điểm như vậy, hắn cũng không muốn bị hạ nhân quấy rầy.
Hải công công trông thấy Phó Thần liền vẫy vẫy tay. Lão rất có hảo cảm với Phó Thần, không phải chỉ thông qua vài lần tiếp xúc. Lão thích tiểu thái giám này ở chỗ kín miệng, làm việc đâu ra đấy, lại thêm việc Phó Thần có thể thăng chức lên từ tam phẩm là do lão vào Lưng Túng cùng nhau tiến cử trước mặt hoàng thượng, cho nên trong mắt lão, Phó Thần cũng có một nửa xem như đệ tử.
Đây là chính là nhân duyên tốt, nếu có thể kết thiện duyên, tuy ngay lúc này có thể chưa cần dùng, nhưng từ những sự kiện gần đây có thể khẳng đinh, về lâu về dài chắc chắn sẽ có ích. Mạng lưới nhân sự đặc sắc chính ở điểm này.
Hai người cùng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Phó Thần cũng giao chiếc hộp trong tay cho An Trung Hải, nhờ sai người xử lý. Sau khi lấy tro cốt, An Trung Hải sẽ giao lại cho Phó Thần. Đối với Phó Thần, An Trung Hải cũng không hề lừa gạt, dù sao chuyên này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra thôi. Lão kể qua chuyện hoàng đế xử lý Diệp gia cùng Kỳ quý tần. Giản quận vương dạy con không nghiêm nên bị giáng cấp.
Có được tin này, Phó Thần lập tức đi Lệ Hình xử một chuyến.
Thấy vẻ mặt còn chưa muốn tin của Kỳ quý tần, Phó Thần lại nói: "Ngươi đã thành cái bộ dạng này rồi, Đức phi nương nương đâu cần phải hại ngươi. Nương nương chúng ta chỉ là không muốn ngươi phải chịu oan khuất vô lý, cho nên mới có lòng tốt phái ta đến nhắc nhở ngươi một câu, không cần trách lầm đối tượng. Ngươi cẩn thận nghĩ mà xem, nếu Diệp gia gặp chuyện không may, ngươi lại rớt đài, ai mới là người được lợi nhiều nhất?"
Nhờ được Phó Thần nhắc nhở, Kỳ quý tần mới nghĩ đến, ngoại trừ chuyện kết thù gần đây nhất, ả và Đức phi cũng không xảy ra xung đột gì. Lại nói, nhi tử của Đức phi là Tam hoàng tử, là quốc sư kế nhiệm, về bản chất thì bọn họ nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết triệt hạ lẫn nhau. Tuy ả không hề muốn thừa nhân nhưng Đức phi thực sự là một nữ tử tương đối rộng lượng, ít ra so với hoàng hậu giả nhân giả nghĩa còn tốt hơn gấp trăm lần. Dù trước đây ả ta gây ra bao nhiêu chuyện cũng chưa từng bị trừng trị. Ngoài chuyện vị huynh đệ đồng tộc bị thiến ra, trong số trăm ngàn mỹ nhân trong cung, ả cũng chỉ vừa mắt một mình Đức phi.
Vậy thì là ai? Việc ả bị lưu đày, Nhị hoàng tử bị quyển cấm, có thể có lợi cho ai?
Đại hoàng tử....Cửu hoàng tử....
Mẫu phi của Đại hoàng tử, Thục phi? Cái con quỷ ốm đổ một núi thuốc vào người mà vẫn không khá lên được ấy hả? Nhưng Đức phi bị giáng làm Cẩn phi, hoàng hậu nằm nhà dưỡng bệnh, mà Triều Phượng lệnh lại bị hoàng thượng giao cho một trong tứ phi là Thục phi cùng Ninh Quý cung cùng nhau quản lý. Cao hơn nữa còn có thái hậu được hoàng thượng mời đến làm chủ. Hiện giờ hậu cung đang vui sống hòa bình, những chuyện ô uế phát sinh lúc trước đã bị thanh tẩy sạch sẽ.
Mẫu phi của Cửu hoàng tử, Lan tu dung? Dù là từ nhị phẩm nhưng lại đứng cuối trong cửu tần. Mẫu thân của Lục hoàng tử, Dung chiêu nghi mới là người đứng đầu cửu tần. Lan tu dung là thứ muội của hoàng hậu. Nữ tử này mấy năm qua đều không thăng được một cấp, hoàng thượng không thể nào cùng lúc ban cho Ngô gia hai nữ tử địa vị cao được, phòng ngừa nhà ngoại lấn át. Nếu đã có hoàng hậu thì không có chỗ cho Lan tu dung.
Dù đều là người của Ngô gia nhưng, nhưng Nhị hoàng tử và cửu hoàng tử chưa bao giờ ở cùng đẳng cấp.
Mà hiện giờ không nên gọi là Lan tu dung nữa, vì hoàng thượng đã đặc biệt thăng cấp, phong nàng làm Lan phi, từ nhị phẩm.
Mấy ngày nay thường có mấy tú nữ cùng phi tần trước kia Kỳ quý tần từng đắc tội tới Lệ Hình xử châm chọc ả vài câu. Bọn thị vệ nhận được hối lộ đầy túi nên cũng sẵn lòng bỏ qua. Những kẻ này đến để kích động Kỳ quý tần, cho nên biến hóa trong cung, ả vẫn nắm tường tận.
"Ha ha ha ha!" Kỳ quý tần bỗng nhiên cười như điên dại! Đây chính là báo ứng!
Ả thế mà lại bị đám tiện nhân này tính kế, liên lụy đến gia tộc, làm hại bản thân mình. Ả hận! Thật sự hận! Nếu cho ả thêm một cơ hội, chính tay ả sẽ đâm chết đám nữ nhân này !
Đám nô tài lúc trước bị Kỳ quý tần coi khinh vẫn ngồi một bên, bị bộ dạng điên dại của ả khiến cho phát run. Giọng nói của Phó Thần nhỏ quá, bọn họ không biết hai người đang trao đổi cái gì.
Phó Thần thấy đã đạt được hiệu quả cần thiết thì dừng tay, không tiếp tục kích động nữ nhân này.
Sau khi hắn đi khỏi, đám nô tài cũng thôi khi nhục Kỳ quý tần, bởi vị bộ dạng ả quá ghê sợ, như thể muốn phát cuồng mà nhào tới.
Không bao lâu sau, An Trung Hải tới tuyên đọc khẩu dụ của hoàng thượng, này tiếp theo, ả cùng mấy cung nữ thái giám này sẽ bị đưa ra khỏi cung, giao cho người của nha môn đem tới quận Chướng Lỗ xung làm quân kỹ. Ả dường như không nghe thấy tiếng kêu khóc thấu trời ở phía sau, thậm chí còn tỉnh táo kỳ lạ, khiến cho Lương Sách cũng phái ngạc nhiên. Lúc trước có bao nhiêu người tìm đến mỉa mai Kỳ quý tần, ả ta đều như phát điên mà muốn lao ra cắn xé, chỉ duy có Phó Thần, không biết đã nói với ả cái gì mà có thể khiến ả ngoan ngoãn nhận mệnh như thế.
.
Thái y viện mấy ngày nay có chút sóng gió. Mười mấy năm trước, hoàng thượng nổi cơn tam bành hạ lệnh xử tử một đám thái ý, nhưng lần này lại không muốn làm lớn chuyện, hắn cũng không muốn về sau sử sách ghi lại Tấn Thành đế là một vị vua bạo tàn. Tấn Thành đế tuổi đã cao, hắn càng lúc càng để ý đến đánh giá của hậu thế, cho nên hắn âm thầm sai ám vệ điều tra mấy chuyện, viện cớ hoàng hậu và Thất hoàng tử bệnh lâu không đỡ để xử mấy người, đám còn lại từ từ giải quyết. Mà những người không có phe cánh chống lưng lại bất ngờ được thăng chức, trong đó có viện phán Lương Thành Văn. Hiện giờ hắn đã giữ chức viện sử, cấp từ nhị phẩm.
Viện sử vừa phải xử lý công vụ ở thái y viện, vừa có tư cách tham gia chế tác tiên đan, ngoài ra còn phân công thái y, ngự y trực ban.... So với chức viện phán trước kia có thể xem là việc nhẹ lương cao hơn hẳn, cho nên lúc đến thăm Lưu Túng, gặp Phó Thần ở Giám Lan viện, mặt hắn rạng rỡ chói ngời cũng chẳng có gì lạ.
"Chúc mừng Lương viện sử! Lương ca, về sau tiểu đệ có trọng bệnh tiểu tai gì, đều nhờ huynh giúp đỡ!" Phó Thần lập tức sửa cách xưng hô, cũng bất giác kéo gần quan hệ giữa hai người.
"Tên tiểu gia hỏa này, thật láu cá! Có gì cần cứ nói với ta một tiếng, chỉ cần không vi phạm quy củ, Lương ca ta nhất định sẽ giúp người." Phó Thần là người của Thiệu Hoa Trì, vốn dĩ cùng hội cùng thuyền, bây giờ hắn được thăng chức, chẳng phải là chiếm được sự chú ý của Thất hoàng tử sao? Thiệu Hoa Trì tương đối tín nhiệm Phó Thần, trong mắt người ngoài như Lưu Túng thì Phó Thần phụ thuộc vào Thiệu Hoa Trì, nhưng hắn thì biết rõ, Thiệu Hoa Trì cần Phó Thần.
Lưu Túng nhìn hai kẻ không đứng đắn kia, cũng không nói chen vào. Lão đã có thể xuống giường được, Cát Khả đứng bên cạnh dìu đỡ, hết sức nhu thuận. Hai người đứng cùng nhau trông như ông với cháu, khiến Lưu Túng cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
Chỉ cần không bận rộn công việc, Phó Thần sẽ lại đến xem tình hình hồi phục của Lưu Túng, mà Lưu Túng cũng thông qua Phó Thần mà biết động tĩnh trong cung.
"Mấy ngày nay Lý Tường Anh có làm khó ngươi không?"
"Con nhận mệnh quốc sư, ở lại chiếu cố Thất hoàng tử, giờ vẫn chưa quay về phủ nội vụ." Bây giờ còn đang thượng sai ở chỗ Thất hoàng tử, Phó Thần hơi sức đâu mà để ý tới lão già Lý Tường Anh kia.
"Hừ, Kỳ quý tần và Nhị hoàng tử rơi đài, đối với hắn cũng là đả