Xung quay bể tắm xanh mướt như ngọc, hơi nước nghi ngút tựa sương mù, cảnh tượng ngỡ như trong mộng.
Bốn phía bể tắm đều có một cái đầu hổ bằng ngọc liên tục đổ nước vào, nhấp nhô từng đợt giữa xung quanh mây mù. Người trong hồ quay lựng lại phía y, mảnh lưng trắng nõn hiện ra trước mắt, nhưng đáy lưng lại chìm trong nước. Thủy châu lóng lánh đọng trên da thị như ngọc, uốn lượn chảy xuôi. Hắn gỡ mái tóc thường ngày búi chặt, những sợi đen như mực đổ xuống như mời mọc vuốt ve, theo từng bước đi của Phó Thần mà gợn sóng nhộn nhạo, độ cong lúc cạn lúc sâu.
Thiệu Hoa Trì hít một hơi kinh ngạc, hô hấp hỗn loạn. Đến khi nhận ra chính mình đang ngây ngốc, liền nhắm mắt lại theo bản năng. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn....
Ngươi đường đường là Tấn triều thất hoàng tử, sao lại đi dòm ngó thân thể của một nô tài, có còn biết luân lý thường cương là thế nào hay không?
Y còn chưa kịp niệm xong mấy lần, sa mạn lại rủ xuống che khuất tầm mắt.
Bây giờ nhìn không thấy nữa, hẳn là bình tâm được rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại càng thấy lo âu.
Y đứng bật dậy, bỗng dưng cảm thấy hai mạch nhâm đốc ở mũi nháy mắt được đả thông, thư thái hơn rất nhiều.
Vừa cúi đầu xuống thì....hả???
Máu!
Đưa tay lau mũi, máu đầy tay áo, y bị chảy máu cam rồi.
Trời nóng thường hay bị vậy, cái thời tiết đáng chết này !
Thiệu Hoa Trì lén lút như trộm vặt mà chạy đi tìm vải sạch lau mũi, lỗ tai vẫn vô thức dựng thẳng lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài. Lúc này, y không khỏi cảm thấy thật may mắn khi mình luyện võ từ nhỏ, ngũ quan so với người thường nhạy bén hơn nhiều. Y có thể cảm giác được đôi tay tinh xảo kia đang kỳ cọ da thịt, sau đó chậm rãi tưới ướt cơ thể, tẩy sạch một thân lấm bẩn....
Máu vừa ngừng chảy đã tuôn ra ào ào, mà mồ hôi Thiệu Hoa Trì càng đổ dữ dội hơn.
Đợi một lát cho ngừng hẳn, y cởi ngoại bào và vải trắng, vo lại thành một cục, nhé xuống dưới ghế. Sau khi xác định không còn vấn đề gì, Thiệu Hoa Trì từng bước đến gần tấm sa mạn, lặng lẽ xốc lên, nhìn vào bên trong. Phó Thần hẳn là vừa mới tắm xong, chỉ thấy hắn dáng vẻ biếng nhác, nửa người tựa vào thành ao, một tay chống đầu, ngắm nhìn phong cảnh quanh bể tắm lộ thiên. Khí tức yên tĩnh nở rộ, mang đến sức hấp dẫn không sao dời mắt được.
Phó Thần vốn đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực cùng hơi thở dốc nặng nề không quá rõ ràng. Vẻ biếng nhác lập tức biến không tăm tích, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Ai?"
"Là ta, ta mang quần áo cho ngươi thay dặt. Đây là áo choàng của từ tam phẩm thái giám lấy ở thượng y cục, ngươi thay trước đi." Thiệu Hoa Trì mặt đầy đứng đắn và vén màn lên, nhìn không chớp mắt vào chồng y phục được cung nữ xếp gọn trên giá cạnh ao.
Phó Thần nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt lạnh lùng, cũng không còn lại vẻ nhàn nhã khi còn ở một mình như ban nãy, có chút "thụ sủng nhược kinh" mà nói: "Không dám phiền điện hạ tự mình mang tới. Nô tài tự ra lấy là được rồi, không thì sai cung nữ cũng được."
Cung nữ? Ngươi còn muốn cho bọn họ thấy bộ dạng này?
Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nói giọng hờ hững, quay lưng lại với Phó Thần, "Phó Thần, còn nhớ lần trước ngươi đã đồng ý với ta, không được nghĩ đến chuyện tìm đối tượng kết đôi?"
"Vâng, nô tài vẫn nhớ, sẽ không quên. Mong điện hạ an lòng, nô tài sẽ không quấy nhiễu đại kế của điện hạ." Tuy không biết vì sao Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên hỏi một vấn đề không liên quan trong hoàn cảnh này, nhưng Phó Thần đã làm gì thì làm cho tốt nhất, chủ tử xảo quyệt đến mấy cũng chiều theo.
"Ừ." Thiệu Hoa Trì ừ khẽ một tiếng, để quẩn áo xuống rồi mà vẫn không nỡ bước đi, bỗng nhiên đầu óc bừng sáng, "Hôm nay ta cũng đổ nhiều mồ hôi, tắm cùng ngươi luôn vậy."
Mí mắt phải của Thiệu Hoa Trì run lên, sao không nghĩ ra sớm nhỉ !
Y là chủ tử, bể tắm này của y, y muốn tắm thì làm sao nào?
Chẳng lẽ còn có người dám cản?
Phó Thần buộc chặt dây lưng, đi đến bên cạnh ao, "Nô tài tắm xong rồi, để nô tài thỉnh cung nữ đến thu xếp lại."
Rào rào, Phó Thần đột nhiên ra khỏi bể tắm, bọt nước văng khắp nơi, rơi xuống mặt hồ.
"Không cần, vừa lúc ngươi có thể giúp ta cọ....lưng." Thiệu Hoa Trì quay ngoắt đầu, chữ cuối cùng lí nha lí nhí. Phó Thần vừa mới ra khỏi nước, đứng cách đó không xa, chỉ mặc một cái quần dài. Thân y hắn rất gầy nhưng lại hoàn toàn không yếu ớt như người ta tưởng tượng. Một lớp cơ thịt mỏng phân bố trên ngực, đây cung là Phó Thần âm thầm rèn luyện, bởi làm thái giám không tránh được những công việc yêu cầu thể lực. Từng giọt nước lăng từ cổ xuống bờ ngực, vòng qua hai điểm nhạt màu, trượt mất dấu sau đường cong của vòng eo thon.
Thiệu Hoa Trì có chút miệng khô lưỡi đắng. Y chưa từng thấy thân thể của nô tài khác bao giờ. Y không bị bệnh, đi nhìn thân thể người khác làm cái gì. Nhưng dù chưa nhìn thấy, y cũng có thể khẳng định thân thể Phó Thần đẹp cực kỳ. Người ta thường nói tên nô tài này có khuôn mặt xinh đẹp, chẳng thể ngờ thân hình cũng dễ coi như thế, vậy đám nô tài khác biết sống làm sao? May là chỉ có mình y nhìn thấy.
Có ai lúc tắm lại mặc quần?
Thấy ánh mắt Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm cơ thể mình, lại có ý soi một lượt từ trên xuống dưới quần dài, lòng Phó Thần phát lạnh. Chẳng nhẽ y đã phát hiện ra cơ thể mình có gì khác thường?
Chính là lo lắng xảy ra tình huống bất ngờ thế này, Phó Thần mới nhờ riêng các cô cô may cho hắn loại quần chống nước tương đối tốt, cũng không dễ bị biến đổi hình dàng. Nếu sờ trực tiếp thì đương nhiên sẽ phát hiện hắn có thứ không nên có, nhưng mà chỉ nhìn bằng mắt sẽ không thấy gì khác thường. Cũng may tuổi hắn còn nhỏ, đặc thù trên phương diện này không quá rõ ràng.
Phó Thần dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, che đi chỗ cần che.
"Điện hạ, nô tài..." Đang nghĩ cách từ chối, bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy tiếng Bích Thanh.
"Điện hạ, hoàng hậu nương nương truyền triệu."
Đang đứng đắn cởi quần cởi áo, chuẩn bị sai Phó Thần giúp mình chà lưng bóp vai, nghe thấy vậy, nét mặt y cứng đờ, đành che giấu đi tâm trạng sục sôi: "Biết rồi, ta sẽ tới ngay."
"Nô tài sẽ ra ngoài chuẩn bị." Phó Thần không đợi Thiệu Hoa Trì nói đã đi xuyên qua lớp sa mạn, chẳng lưu luyến gì.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm về phía Phó Thần rời đi, hai mắt ngây ngẩn, thì thào tự nói: "Biểu hiện vừa rồi của ta có phải như thằng ngốc không?"
Y cúi người, hung hăng táp nước lên mặt, cả mặt ao nước văng tung tóe.
Vừa rồi không dám mạnh miệng !
Cứ thẳng tay ra lệnh cho hắn có phải xong rồi không !
Chẳng lẽ hắn còn dám cự tuyệt? Không đúng, dựa vào tính cách của Phó Thần, hắn nhìn có vẻ như rất mềm mại, nghe lời, nhưng thật ra thuộc loại cứng đầu cứng cổ. Nếu hắn thực sự không muốn thì nhất định sẽ từ chối ! Có đôi khi, y có cảm giác, nếu thật sự không quan tâm Phó Thần có nguyện ý hay không, Phó Thần có thể thà rằng cá chết lưới rách, thậm chí không tiếc bỏ mạng.
Có lẽ ý thức được điều này nên đôi khi y tình nguyện quanh co một chút, đôi khi có thể cư xử hòa ái hơn, ai bảo Phó Thần chỉ chịu ăn mềm không ăn cứng.
Lúc Bích Thanh tới, thấy chủ tử còn đang đang ngồi bên bờ áo, để nước chảy qua đầu ngón tay, chẳng biết đang nghĩ vơ vẩn cái gì.
Bà hầu hạ vị tiểu chủ từ này từ tấm bé, đương nhiên có thể nhận ra y có tắm rửa hay không. Nước bể kia hẳn là đã được người sử dụng, bà liền nhớ đến Phó Thần vừa bước ra ban nãy, tóc vẫn còn hơi ẩm.
Bà khó có thể hình dung điện hạ sẽ đối xử với hạ nhân đến mức này. Suy bụng ta ra bụng người, ít nhất bà cũng không tưởng tượng được điện hạ lại để cho nô tài dùng chỗ tắm rửa của mình. Ngay cả cung nữ động vào nước tắm cũng phạm phải tội dĩ hạ phạm thượng mà chịu xử phạt, nếu chủ tử cảm thấy nghiêm trọng thì có khi phải trùng kiến lại cả bể tắm ô uế này.
"Điện hạ, ngài sao vậy, thân thể không khỏe sao?" Trong mắt bà, thất điện hạ là người rất có quy củ, rất ít khi xuất hiện trạng thái bất động, thất thần như thế.
Ví dụ như chuyện Lệ phi bị oan, mọi người bị đưa đến lãnh cung. Trước lúc bọn họ gói đồ rời đi, điện hạ đã bình tĩnh nói chắc như đinh đóng cột: "Ta sẽ đưa các người ra, đường đường chính chính trở lại bên cạnh ta."
Ánh mắt điện hạ lúc ấy mới chói lọi làm sao, đầy vẻ tự tin, kiên cường. Có lẽ không ít người cho rằng điện hạ hỉ nộ thất thường, không nói đạo lý, nhưng y chỉ có thể ngang ngược, chỉ có thể khiến người khiếp sợ như thế.
Đó cũng là một thứ vũ khí bảo bộ. Chỉ với tính cách ấy, mới khiến hoàng thượng và các hoàng tử khác yên tâm.
Điện hạ từ bé đến lớn không dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào tính cách quật cường này để những kẻ khi dễ có lòng kiêng kị, sợ y bất chợt nổi điên.
Dần dần, thật thành giả mà giả cũng thành thật, cách cư xử ấy cũng trở thành một phần trong tính cách của y.
Nhưng bà biết, điện hạ, đã từng không như thế.
Qua nhiều năm như vậy, điện hạ đối với bất cứ chuyện gì cũng âm thầm lên kế hoạch, lúc này lại yếu ớt, khiến bà nhói đau trong lòng.
"Rốt cuộc ta bị làm sao vậy...." Thiệu Hoa Trì lặng nhìn mặt nước.
.
Phó Thần xử lý xong xuôi mới ra khỏi chủ điện, sau đó bất chợt bị một cung nữ cản đường. Hắn có chút ấn tượng với người này, đối phương cũng hành đại lễ.
Đó là Làm Hinh, cung nữ của điền thị. Cung nữ này cũng là do Phó Thần chọn ra từ phủ nội vụ mà đưa đến. Bởi thị an phận thủ thường, đơn thuần lương thiện nên Phó Thần mới cho làm thủ hạ của Điền thị. Điền thị trước nay không quá khắt khe với thị, cho nên thị vẫn âm thầm cảm kích Phó Thần.
Nàng thường qua lại với Thiện Thực phòng nên quan hệ với Chỉ Diên cũng khá tốt. Thị thường nghe Chỉ Diên nói, trong số thái giám có chức cao trong cung, Phó Thần là người biết suy nghĩ cho hạ nhân nhất, có thể giúp được thì liền ra tay giúp, không vì bản thân thăng tiến nhanh từ tầng chót mà khinh thường kẻ có địa vị thấp, cũng không lợi dụng chức vụ mà ngược đãi người ta. Hắn có thể nhớ rõ sở thích cùng mong muốn của người khác. Ví dụ như lão đầu bếp ở nội thiện phòng trong nhà có tang, mẫu thân lão qua đời. Cho dù lượng người ở nội thiện phòng cũng không phải lúc nào cũng đủ dùng nhưng hắn vẫn cho lão nghỉ mấy ngày để lão về nhà chịu tang, sau đó lại điều người từ phủ nội vụ đến thay cho lão.
Hắn không cố ý đối tốt với ai, nhưng sẽ nhớ rõ thứ từng người cần. Người như vậy, sao có thể không khiến người ta có thiện cảm cho được.
Đã ở trong cung được một thời gian, Lam Hinh có cảm giác, người tốt như Phó công công, chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ khác làm hại thôi.
Nhưng hôm nay một lần nữa nhìn thấy Phó công công bằng da bằng thịt, ánh mắt hắn lại khiến thi giật thót cả mình, bất giác cung kính hơn hẳn: "Phó công công, phu nhân nhờ ta hỏi ngài, có thể nói chuyện đôi câu được không?"
Phó Thần làm vẻ mặt nhu hòa. Ban nãy trong đầu hắn còn mãi nghĩ đến cách cư xử lạ lùng của Thiệu Hoa Trì, lần lượt xác định xem mình có để lộ dấu vết gì hay không, cho nên lúc chạm mặt Lam Hinh, hắn không chú ý, để lộ cảm xúc thật.
Hắn còn tưởng Điền thị sẽ bỏ cuộc ngay sau khi hắn khéo léo từ chối. Trong mấy nữ tử hồi đó, thị là kẻ không tranh không đoạt, ít nhất bề ngoài là thế. Tuy dung mạo tương đối nhạt nhòa như Thiệu Hoa Trì vẫn đồng ý với lựa chọn này của hắn. Là trong cung biến thị thành như vậy, hay là bản chất thị vốn thế?
Xem ra nhất định phải đi một chuyến rồi. Điền thị sai Lam Hinh tới, chính là không có ý định để hắn cự tuyệt.
Đi tới thiện điện nơi Điền thị ở, vừa vào trong phòng, Điền thị đã lập tức quỳ xuống: "Công công, cầu xin ngài giúp ta!"
"Phu nhân, vạn vạn không thể, nô tài chỉ là hạ nhân!"
Phó Thần nhanh tay ngăn thị lại, ngay lúc đầu thị chỉ còn cách mặt đất vài phân.
Phó Thần quay đầu nói với Lam Hinh vẫn còn đang sững sờ khi thấy chủ tử như vậy: "Ngươi lui xuống trước đi."
Cánh cửa đóng lại, Phó Thần mới dùng sức nâng thị đứng lên. Hắn là nô tài, mà nữ tử trước mặt lại có khẳng năng thăng đến vị trí cao, Phó Thần sẽ không để lại bất cứ mầm mống tai họa ngầm nào. "Phu nhân, người làm gì vậy? Người hẳn phải biết, nô tài theo hầu Cẩn phi nương nương, chỉ đến phục vụ thất điện hạ theo lệnh của quốc sư. Chuyện của người, nô tài muốn cũng không giúp được, người thật sự không nên nhờ nô tài."
"Phó Thần, ngài là người rất biết cách hầu hạ người khác. Dù là với chủ tử nào, ngay cả thất điện hạ cũng phải đối xử với ngài bằng thái độ khác, điều này trong cung không chỉ có một mình ta nói. Hơn nữa, điện hạ đối với ngài xem như ôn hòa. Bây giờ ta chỉ muốn cầu xin ngài, giúp ta nói tốt vài câu, để điện hạ chạm vào ta."
"Vì sao người bỗng dưng yêu cầu như thế, thật không giống người chút nào." Kể cả chuyện muốn đến hầu hạ Thiệu Hoa Trì tắm rửa hôm nay cũng vậy, khác hẳn bộ dạng an phận thường ngày của thị.
Điền thị có chút sụp đổ, bưng ta che mặt, "Có một số chuyện ngài không biết, ta đành cho ngươi biết. Sau khi điện hạ lựa chọn ta, Thánh thượng sai Hải công công ban cho ta một viên dược, lệnh cho ta ăn. Sau này ta mới biết đó là thuốc thụ thai, chỉ cần điện hạ chạm vào ta là có thể mang thai.... Nhưng đã một thời gian dài như thế mà ta không có động tĩnh gì, chỗ thánh thượng bắt đầu nghi ngời. Ma ma giáo dưỡng cũng từng đến xem, bị ta tìm cớ nói tránh. Nhưng giấy không gói được lửa, nếu sự thật bị phát hiện, mạng của ta cũng không an toàn."
Phó Thần nghe xong, lại nhớ đến những đánh giá của các hoàng tử khác về thiệu hoa trì: một thứ công cụ để nối dõi tông đường.
Dù bọn họ đôi bên không tình nguyện, thì có liên quan gì?
Hoàng thượng cần một người thừa kế, để mau chóng mượn sức Bàn Nhạc tộc.
Thấy Phó Thần tin, Điền thị mới nói tiếp: "Hôm yến hội tới đây, công chúa Bàn Nhạc tộc cũng sẽ tới."
Phó Thần nghe vậy, gật gật đầu: "Việc này ta sẽ thử xem, nhưng suy nghĩ của điện hạ không phải thứ ta có thể can thiệp."
"Cảm ơn, cảm ơn !" Điền thị hết sức kích động, vừa định cầm lấy tay Phó Thần đã bị né tránh.
Nhớ ra Phó Thần là người coi trọng quy củ, dù là điểm nhỏ nhặt như cũng không chịu để lạc khỏi đề tài chính, Điền thị cũng không cảm thấy mất mặt.
Sau khi Phó Thần ra ngoài, trông thấy Thiệu Hoa Trì đứng cách đó không xa, đã thay trang phục để đi tới Trường Ninh cung. Có vẻ y đã ở đó khá lâu, giống như đang đợi Phó Thần.
Phó Thần trông thấy ánh mắt đối phương nhìn mình chằm chằm, liền đi tới: "Điện hạ."
"Ngươi biết cả rồi à?"
"Vâng, điện hạ định tiếp theo làm như thế nào?" Cái hoàng thượng muốn không phải ngươi, mà là đứa con có mang huyết mạch của ngươi.
"Ngươi nghĩ ta nên làm gì?"
"Chuyện này, bô tài mong ngài có thể suy xét. Không nói đến nỗi băn khoăn của thánh thượng, một tử tự đối với ngài cũng rất quan trọng, có thể tăng thêm lợi thế. Đợi khi công chúa Bàn Nhạc tộc tới đây, ngài nhân cơ hội chiếm lấy trái tim đối phương, một mũi tên trúng hai đích. Thê tộc và tử tự, ngài không thể bỏ phí được.
Thực ra điều Phó Thần muốn nói là, lợi thế của ngươi là ít nhất trong các hoàng tử, nếu cả chuyện này còn làm không xong thì đừng mong hoàng đế để mắt.
Phó Thần nói không sai, Thiệu Hoa Trì cũng biết, nhưng mấy lần cứ định mở miệng nói lại bị nghẹ trong yết hầu. Một lúc lâu sau, y mới lên tiếng: "Ngươi mong....ta có con sao?"
"Vì tiền đồ của ngài, đúng vậy." Đứa trẻ đó sẽ ràng buộc tương lai hai tộc.
Cho dù hắn biết Thiệu Hoa Trì rất bài xích phụ nữ, lại có chút chán ghét chuyện kia.
Thấy vẻ mặt Thiệu Hoa Trì lạnh như tàn tro, Phó Thần cũng hơi khó chịu. Ai sẽ để ý tới một thứ công cụ như ngươi có tình nguyện hay không?
"Điện hạ, ngài có muốn không?" Phó Thần phá lệ hỏi lại Thiệu Hoa Trì.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì u ám, nhìn Phó Thần, cười khổ nói: "Nếu ta nói ta không muốn thì sao?"
Lần này, y không cố tình tỏ ra mềm yếu. Y thật sự muốn ép buộc bản thân mình, chẳng phải chỉ nhắm mắt mở mắt một cái là qua hay sao?
Điện hạ, không có con là một phần của tội bất hiếu." Nhìn cặp mắt như phủ một tầng hơi nước kia, Phó Thần có chút nghẹn lời. Đây là chuyện ngươi nhất định phải vượt qua. Phó Thần vốn định nói, rồi chúng ta sẽ nghĩ cách, nhưng lại nhớ đến thân phận, địa vị và vị trí Thiệu Hoa Trì hướng tới, hắn nói không ra lời. Bởi vì Phó Thần hiểu rõ hơn ai hết, mong muốn đó ngây thơ và thiếu thực tế đến mức nào, "Nô tài, sẽ cùng ngài."
Đoạn đường này, ta đi cùng ngươi.
"Được, nhớ kỹ lời ngươi nói." Bởi ta sợ, chỉ có mình ta ghi tạc trong lòng.
Lời Thiệu Hoa Trì nói rất mơ hồ, Phó Thần không nghe rõ âm thanh. Có lẽ ngay cả bản thân Thiệu Hoa Trì cũng không biết, vì sao mình lại tới đây hỏi Phó Thần. Nếu Phó Thần bảo y đừng làm, liệu y có đưa ra quyết định kinh thiên động địa nào hay không?
Thiệu Hoa Trì đến Trường Ninh cung của hoàng hậu, Phó Thần cũng về Giám Lan viện báo cáo tình hình.
Giờ hắn cũng không phải đi đổ bô nữa. Do được thái hậu yêu thích, mỗi ngày Phó Thần phải đi học cách hầu thuốc khoảng một canh giờ. Đương nhiên thường ngày cũng không đến lượt hắn làm, công việc này luôn có cả đám người tranh nhau. Cho Phó Thần đi học chỉ là một hình thức ban thưởng của thái hậu, tặng hắn chút thể diện, bảo lúc cần đến sẽ gọi hắn tới hầu hạ. Bây giờ hắn đã vững vàng đứng đầu trong đám thái giám từ tam phẩm. Thậm chí, trong giới còn đồn đại, dưới tam phẩm thì hắn là đệ nhất, cũng xem như gián tiếp tán thành việc Phó Thần được sủng ái.
Khi Phó Thần quay về Giám Lan viện, bên trong đang náo nhiệt cực kỳ. Chuyện xảy ra hỏa hoạn lúc trước đã đốt sạch nha phiến trong Tiến Lặc phòng nhất định phải có kẻ phải gánh trách nhiệm. Nhưng không hiểu sao, Lý Tường Anh chuẩn bị bị giáng tội, bỗng nhiên lại được gian thần Tân Di ở Trăn quốc để mắt, gọi sang hầu hạ. Hoàng thượng đương nhiên không muốn hạ trọng tội cho lão ngay trước mặt sứ thần nước khác, chuyện này đành bị dừng ở đó.
Phó Thần cũng không lấy làm lạ, cho nên thái độ lức gặp Lý Tường Anh cũng không thay đổi gì.
Thấy hắn bước vào, đám thái giám đang vây quanh Lý Tường Anh bỗng nhiên biến sắc, tự động kiếm cớ rời đi.
Tuy trước mắt, chức vụ của Phó Thần thua kém Lý Tường Anh, nhưng lại có thể nói chuyện với những người ở đẳng cấp cao nhất mấy câu, chỉ một điểm khác biệt ấy thôi có thể thấy rõ được tình thế. Dù không thể kết giao nhưng chí ý cũng không nên đắc tội. Lý Tường Anh chứng kiến hoàn cảnh thay đổi liên tục, lão rất lấy làm lạ, tại sao mỗi lần xảy ra sự việc gì, đều có liên quan đến tiểu thái giám này? Chẳng lẽ hắn là yêu ma quỷ quái?
"Phó Thần, ngươi thấy đó, chúng ta cũng không có chuyện gì mà phải tranh đấu đến chết, xem như lão Lý ta bồi tội với ngươi tại đây." Lý Tường Anh cũng là kẻ cầm lên được bỏ xuống được, làm vẻ mặt tươi cười.
Người khác có lẽ không hiểu vì sao thái độ của Lý Tường Anh lại thay đổi chóng mặt như thế, nhưng Phó Thần đã đến tiểu quan quán ngày hôm đó bên biết rõ nguyên do.
Lão còn cố tình để lại vài tiểu thái giám, lấy cớ làm việc để chứng kiến chuyện này, sau đó nói lại, Lý gia là người có thể bỏ qua mâu thuẫn lúc trước.
Phó Thần ghé sát vào tai Lý Tường Anh, "Lý công công, đi Trăn quốc có cảm giác thế nào?"
"Ngươi !?" Làm sao ngươi biết?
Lý Tường Anh kinh hãi, nhìn Phó Thần đầy nghi hoặc.
"Muốn người khác không biết, trừ khi đừng làm. Cấu kết với ngoại quốc là trọng tội, đủ để đầu lìa khỏi cổ."
Lý Tường Anh nghe Phó Thần nói mà chết đứng tại trận. Lão không ngờ Phó Thần thường ngày tính tình mềm mỏng, bây giờ lại có thể gọn gàng dứt khoát như thế, hơn nữa, hắn moi thông tin từ đâu ra?
Chuyện này không phải có thể đoán ra được, chỉ có thể là hắn đã biết chuyện sau khi yến tiệc kết thúc, lão sẽ theo Tân Di đi Trăn quốc.
Phó Thần thấy Lý Tường Anh đã bị dọa chết khiếp. Đầu tiên phải khiến đối phương trở tay không kịp, sau đó làm nhiễu loạn tâm trí, vào thời khắc quan trọng cuối cùng lại giáng thêm một đòn chí tử, sẽ đạt được kết quả không ngờ.
"Việc này ta đã bẩm báo với thánh thượng."
"Cái gì !" Lý Tường Anh tái nhợt, vung tay lên muốn vả miệng Phó Thần.
Thái giám chức vị cao muốn giáo huấn người dưới, cần gì có lý do.
Dù ra tay đánh cũng chẳng có chỗ giải oan.
Bị một cái tát kia của Thiệu Hoa Trì là nằm ngoài dự tính, không hề phòng bị, nhưng lần này, Phó Thần không có ý định ăn tát nữa.
Đúng lúc ấy, một bàn tay cứng cáp vươn ra, tóm lấy cổ tay đang chuẩn bị giáng xuống của Lý Tường Anh.
Phó Thần vừa nhìn lên, vui mừng nói: "Lưu gia!"
Lúc ở ngoài, Phó Thần vẫn gọi lão là Lưu gia, không gọi là cha nuôi như lúc chỉ có hai người.
Lưu Túng cũng làm bộ như không quen thân Phó Thần, ừ một tiếng, "Lý gia, đánh người của ta, đã hỏi ý ta chưa?"
Mấy ngày trước, Cẩn phi nương nương đã đến Giám Lan viện thăm lão, xác định lão đã thật sự khá hơn, lại ban thêm hàng hà sa số dược liệu thuốc bổ. Lưu Túng cũng có thể cảm giác rõ ràng, mình đã quay về từ quỷ môn quan."Sao ngươi còn sống được !" Lý Tường Anh kinh ngạc nói.
Ai cũng biết Lưu Túng bị viêm ruột thừa, là bệnh nan y không thể chữa, sau khi đưa đến Giám Lan viện thì chỉ có thể nằm đó tự sinh tự diệt mà thôi.
Sao có thể khỏe mạnh đi ra được?
Mấy thái giám khác đã theo phe Lý Tường Anh trong khoảng thời gian này cũng làm bộ mặt như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Lưu Túng xem sau lưng lão có bóng hay không.
Nói lời này với một người sống là rất kiêng kị, nhưng Lưu Túng cũng không nổi giận. Lão vừa về từ Quỷ môn quan, cái nhìn cũng có nhiều thay đổi.
"Ta không chết, khiến Lý gia thất vọng rồi." Lưu Túng nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng Lý Tường Anh càng nhìn càng căm giận.
Lý Tường Anh cảm thấy hơi ấm trên tay Lưu Túng mới thật sự tin kẻ trước mặt mình là người sống.
Dù kinh hãi chưa thôi, nhưng vẫn phải miễn cưỡng vẽ mặt cười, "Lưu gia nói gì vậy, ta rõ ràng rất vui mừng, không phải sao?"
Phó Thần ra hiệu, Lưu Túng đến thật đúng lúc. Cứ như vậy mà tiến dần dần, giờ đây, Lý Tường Anh đã không thể ngo ngoe thêm gì nữa.
Đến bước này rồi, phải giáng thêm một cú thật mạnh nữa mới được.
Hiểu ý Phó Thần, Lưu Túng chào hỏi mấy tiểu thái giám khác, "Không nhận ra ta nữa sao? Lâu ngày không gặp, sao không lại đây ôn chuyện cũ?"
Mấy tiểu thái giám bị dọa sợ vỡ mật. Làm sao đây, Lưu gia nhất định là đang muốn tính sổ bọn họ.
Bọn họ cũng tưởng Lưu Túng đã không còn khả năng quay về, bằng không ai ngu gì mà rời bỏ chủ tử, theo kẻ tân nhiệm.
Lúc này họ mới hối hận không thôi, sao mình lại thiển cận như thế. Dù sao Lý Tường Anh cũng chỉ là tạm thời thay thế, sao không để trần ai lạc định hãy đổi phe?
Thành ra bây giờ, lại vô duyên vô cớ đắc tội người khác, tiền đồ xem như đi tong rồi còn gì.
Cả một đám không muốn cười cũng phải cười, lủi thủi theo Lưu Túng ra ngoài.
Người vui vẻ nhất chính là mấy thái giám trước kia nghe Phó Thần, nhất quyết không chịu theo phe Lý Tường Anh. Trước lúc ra ngoài, bọn họ quay sang với Phó Thần vui sướng ra hiệu, ý nói : cuối cùng chúng ta có thể ngẩng cao đầu rồi.
Phó Thần cũng cười cười đáp lại, có thể thấy mấy ngày nay bọn họ phải chịu bao nhiêu áp lực. Vừa bị Lý Tường Anh chèn ép, vừa bị các thái giám khác bắt nạt. Trong số bọn họ có hai người đã chết, một số người khác bị điều ra ngoài làm công việc dễ mất mạng, một số khác lại bị tìm đủ cách hành hạ. Chuyện Phó Thần bị bắt đi đổ bô cho thái hậu cũng là một trong số đó.
Chịu đựng qua bằng ấy gian nan, sao có thể không vui sướng được.
Lưu Túng dẫn cả đám người ra ngoài.
Phó Thần nhìn Lý Tường Anh đã kinh hoảng cực độ, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Tiểu nhân trung quân ái quốc, đương nhiên sẽ không che giấu việc này. Hiện giờ thánh thượng đã biết kế hoạch của ngài, nhưng vẫn tạm thời không giáng tội, vì giáng tội sẽ làm phật lòng sứ giả Trăn quốc. Nhưng chuyện ngài muốn đi Trăn quốc, sợ là không được rồi."
Chỉ cần người Trăn quốc vừa đi, ngươi cũng xong đời.
Đây là điều Phó Thần muốn truyền đạt.
Lý Tường Anh làm bộ như không nghe hiểu gì hết.
Đối với chuyện Lý Tường Anh làm, một nô tài nho nhỏ mà dám cấu kết với triều thần ngoại quốc, Tấn Thành đế mà biết được sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Lý Tường Anh bị Phó Thần làm cho hoang mang lo sợ đến chết đứng.
Lúc này Phó Thần mới làm như có lòng tốt mà đưa ra ý kiến: "Có lẽ bây giờ này đi thỉnh tội với hoàng thượng vẫn còn kịp."
Nghe Phó Thần nhắc, Lý Tường Anh mới bỗng nhiên sáng ra: "Đúng, ngươi nói đúng, bây giờ ta phải đi ngay, có khi còn chưa đến nỗi phạm tội chết."
Lão nào còn dám nghĩ đến thăng quan tiến chức, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi.
Phó Thần nhìn lão lẳng lặng rời đi.
Buổi tối, lúc gặp Mai Giác ở hòn giả sơn như mọi khi, hắn cũng kể chuyện này cho nàng.
Mai Giác mặt đầy phấn khởi, nhảy nhót tại chỗ, không còn chút hình tượng nào, "Thật khiến lòng người thoải mái !! Làm tốt lắm !!"
Nàng vui sướng chạy tới chạy lui, Phó Thần nhìn nàng cũng thấy buồn cười.
"Phó Thần, cuối cùng ngươi cũng đã báo thù cho Nhân Tử và Tiểu Quang !" Nàng biết từng bước mưu đồ của Phó Thần, chờ đợi thời cơ, tung đòn chí mạng, suy nghĩ đủ mọi biện pháp, chậm rãi xoay chuyển càn khôn. Không một ai có được sự kiên nhẫn như Phó Thần.
Phó Thần vẫn còn nhỡ rõ những người đó chết ra sao, kẻ đầu sỏ gây ra là kẻ nào.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói tới, chỉ im lặng ghi tạc trong lòng.
Mai Giác nhìn thấy trên người hắn bóng dáng của một nam tử trưởng thành cực kỳ ẩn nhẫn, trầm mặc, kiên cường, chỉ làm, không nói.
Khí chất này không liên quan đến tuổi tác. Ít nhất, trong lòng nàng lúc này, Tấn Thành đế so với Phó Thần còn kém xa.
Phó Thần lau đi lệ nhòa trên mắt nàng, "Cô cô, đừng khóc."
"Ta mừng quá đó thôi." Nàng lau mặt. Nàng vừa đi gặp Tiểu Ương, so với trước kia đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, nghe hiểu mệnh lệnh, cũng bắt đầu có phản ứng với người ngoài. Nhưng vừa nghĩ đến lúc Tiểu Ương tỉnh táo lại là phải đối mặt với quá khứ tàn khốc, Mai Giác lại thấy xót xa. Có khi, nàng thậm chí hy vọng rằng Tiểu Ương cứ ngây ngô như vậy cả đời.
Ai nói kẻ ngốc không hạnh phúc, vô tri chính là phúc phận.
"Người không quên bọn họ, ta sao có thể quên."
Mai Giác lắc đầu, "Sao quên được chứ. Trước lúc chết, Tiểu Quang còn