Đó là chuyện rất lâu về sau, khi Thiệu Hoa Trì đã trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng mới bẻ cong được người ta, ấy không, là cưa đổ mới đúng. Đương nhiên, y luôn có cảm giác Phó Thần không thực lòng yêu y. Một người dù thế nào cũng chỉ thích nữ tử, chịu chấp nhận mình đã là khó khăn lắm rồi. Quá trình truy đuổi nhắc đến mà rớt lệ, có vài lần y suýt nữa đã bỏ cuộc.
Nhưng dù sao đi nữa, với sự kiên trì nỗ lực của y, Phó Thần đã miễn cưỡng chịu cùng y ở chung một chỗ.
Nhưng sao y vẫn cảm thấy, hắn như thể khó trái lệnh vua.
Dù chẳng muốn nói ra đâu, nhưng y vừa phải giả vờ tội nghiệp, vừa uy hiếp dụ dỗ, dùng mọi biện pháp từ cứng tới mềm, cắt mọi đường lui, bạn bè hỗ trợ... Chính bởi thế, y luôn có cảm giác Phó Thần ở lại không hoàn toàn vì y.
Rốt cuộc hắn có để ý đến trẫm hay không vậy? Nếu thích trẫm, tại sao lúc làm mấy chuyện kia đều có vẻ thiếu hứng thú, chẳng lẽ không ham muốn sao?
Chuyện phòng the không hòa hợp chính là vấn đề lớn.
Ngẫm lại, tối qua trẫm.....trẫm đã chủ động như vậy, thế mà hắn dám xoa đầu trẫm, ôm vào lòng như dỗ dành đứa con nít quậy phá, "Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi. Ngày mai ta còn phải đi đến điểm thị sát nông nghiệp xem sản lượng lúa."
Thị sát, thị sát, lại là thị sát !
Việc này quan trọng hơn trẫm sao? Tại sao mấy cái hạt thóc còn được xếp trên trẫm, quốc gia này của trẫm hay của ngươi hả?
Đừng tưởng trẫm không biết, mỗi lần ngươi đi thị sát, đám thôn nữ kia lại ăn mặc trang điểm đẹp, nhìn ngươi như lang như sói, qua mắt sao được trẫm. Còn cả mấy thiên kim thế gia nữa, có biết xấu hổ không, có đọc tứ thư ngũ kinh không, dù hắn có là quận vương cũng vẫn là thái giám !
Biết hắn là thái giám mà các người còn dám dính lấy ! Nhưng dù thế nào các người cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn !
Lúc này Thiệu Hoa Trì mới thấy may mắn sao khi đó không công bố thân phận nam nhân của Phó Thần ! Bằng không y làm sao mà ngăn nổi đám ong bướm này !
Thái giám thì thế nào, Phó Thần không phải thái giám, trẫm làm sao có cớ giữ hắn lại trong cung?
Thấy sắc mắt Thiệu Hoa Trì âm trầm kì bí, Phó Thần cũng cố nhắc mình tỉnh táo một chút.
Hắn quen biết nam nhân nay đã rất nhiều năm cho nên chuyện nên hiểu không nên hiểu cũng đã biết rất nhiều, sẽ không cho rằng y đang tính toán mưu đồ gì như trước. Vẻ mặt này chắc chắn là lại đang suy nghĩ lung tung rồi. Thiệu Hoa Trì tâm tư đơn thuần, trong chuyện tình cảm lại cực kỳ cố chấp. Có lẽ bởi y quá mức để ý nên đôi khi sẽ hỏi mấy câu trên trời dưới biển.
Tỷ như có lần y hỏi hắn: "Phó Thần, nếu ta và Muc Quân Ngưng cùng rơi xuống hồ nước, ngươi cứu ai trước?"
"Ngươi." Có một lần nói chuyện phiếm với Mai Giác cũng từng nhắc đến chuyện này, chỉ xem như đùa vui chút thôi, ai ngờ Thiệu Hoa Trì còn nhớ kỹ.
"Ta và mẹ ngươi thì sao?"
"......"
"Cứu ai?" Y rất cố chấp với vấn đề này.
"Ta cũng nhảy xuống, được không?"
Dù cả hai đều là nam nhân nhưng Phó Thần đôi khi cũng không hiểu tâm tính hay làm loạn người yêu cho lắm. Những chuyện hắn không hề cho là quan trọng, Thiệu Hoa Trì lại cực kỳ để ý, "Đừng nghĩ vớ vẩn, thị sát xong ta về ngay."
"Khi nào?"
"Ừ thì....ta sẽ cố gắng về trước bữa tối." Phó Thần kiên nhẫn trả lời, không hề vì đối phương cố ý gây sự mà nổi nóng, dù bây giờ hắn đang rất mệt.
Hắn kéo chăn đắp kín cho người trong lòng, điều chỉnh tư thế cánh tay một chút để đế vương nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi tốt hơn.
Cảm nhận được động tác săn sóc của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì thoáng đỏ mặt, thở dài một tiếng, ngươi đúng là kiếp nạn của ta.
"Không làm được thì đêm mai ngươi cứ ra Ngự Thư Phòng mà ngủ !" Nói xong, Thiệu Hoa Trì mới chột dạ, chết cha rồi !
Sao y lại nhanh mồm nhanh miệng thế cơ chứ, nói vậy chẳng phải đúng ý Phó Thần sao?
Gần đây Phó Thần vốn đã rất ít khi đụng vào y, giờ còn đẩy người đi chỗ khác. Y chỉ hận không thể đảo ngược thời gian, nuốt mấy lời vừa nói vào bụng.
Thiệu Hoa Trì cuộn tròn như đà điểu, nằm không nhúc nhích.
Phó thần nhìn Thiệu Hoa Trì vùi mặt đầy hối hận, khẽ cười một tiếng. "Ta biết rồi, ngủ đi, mai còn lâm triều."
Ngươi biết cái con khỉ !
Quả nhiên ngươi đã sớm muốn chia giường ngủ với trẫm đúng không? Ngươi chờ ngày này đã lâu rồi phải không?
Không được, trẫm nhất quyết không cho ngươi cơ hội ! Không có cửa đâu !
Thiệu Hoa Trì lạnh mặt, chôn đầu vào ngực hắn, giả vờ ngủ.
Y không ngốc đến độ tranh cãi với Phó Thần về vấn đề này.
Đầu y dán vào ngưc Phó Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến. Sau khi trưởng thành, Phó Thần có thân thể nam tử mạnh mẽ cường tráng, da thịt săn chắc, vóc dáng cao lớn, sau khi tắm rửa xong còn mang hương vị thanh nhã lẫn cùng huân hương, chắc hẳn vừa rồi hắn ở Ngự Thư phòng phúc đáp công văn.
Y mới có vấn đề ! Mới được Phó Thần ôm ấp nói chuyện như vậy mà đã đỏ mặt tim đập, tự nhiên thấy nam nhân này sao mà tốt như thế, được hắn ôm lấy...thật khiến người ta muốn xé mở quần áo trên người hắn.
Nhìn mà xem, cơ thịt đó, cảm giác sờ lên thật sự là....
Khụ khụ.
Thiệu Hoa Trì sặc một tiếng, lúc này tâm trí y lại bay bổng đến chuyện tối hôm qua, quên mất mình đang uống trà.
Vương Ninh Đức ở bên cạnh vội vàng vỗ lưng giúp hoàng thượng thông khí. Vương Ninh Đức là tên sau này Thiệu Hoa Trì sửa, lúc ở phủ nội vụ vốn được gọi là Cát Khả.
Nhắc đến chuyện sửa tên, Phó Thần cũng từng hỏi, vì sao lại là cái tên này.
Thiệu Hoa Trì sống chết cũng không chịu nói. Y đương nhiên không thể cho Phó Thần biết, Ninh và Ngưng đồng âm, Đức từng là phi vị của nữ nhân kia. Trẫm muốn dùng tên này đặt cho một thái giám, trẫm vui, ừ đấy !
Đủ thấy Thiệu Hoa Trì có oán niệm sâu đậm với Đức phi Mục Quân Ngưng đến chừng nào !
"Hoàng thượng, có chuyện gì phiền não sao?" Vương Ninh Đức lo lắng hỏi. Hôm nay Bảo Tuyên vương hạ triều xong lại rời đi ngay. Kể từ lúc bấy đến giờ, hoàng thượng cứ chốc chốc lại cau mày, chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại ngẩn ngơ. Kể từ sau khi đăng cơ, hoàng thượng cần cù nghiêm khắc, đề bạt người hiền, ngự giá thân chinh, miễn giảm thuế má.... Từng chuyện được nói tới, không chuyện nào là không ích nước lợi nhà. Đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng rất ít khi lại mang bộ dạng này lúc phê tấu chương.
"Ngươi nói xem, một nam nhân thích một người, dù thế nào cũng sẽ muốn dụ đối phương lên...ừm...." Lên giường? Thiệu Hoa Trì có cảm giác, gần đây Phó Thần chẳng hề có cảm xúc với mấy chuyện kia, mà chuyện như vậy y không thể đi tâm sự với ai khác. Y chỉ nói ra trong lúc đăm chiêu, mới giật mình nhìn giữa hai chân Vương Ninh Đức. Ối giời ạ, sao y lại bàn chuyện này với một thái giám cơ chứ? "Thôi dẹp đi, ngươi là thái giám thì biết cái gì?"
Vương Ninh Đức khóc không ra nước mắt, hoàng thượng, nô tài vẫn luôn là hoạn quan mà !
Thiệu Hoa Trì nghĩ, Phó Thần vẫn là nam nhân bình thường, điểm ấy y rõ hơn ai hết. Vấn đề kia, nam nhân bình thường đối với phu nhân, phỉ phui cái mồm, sao có thể so sánh trẫm với nữ nhân được !
Thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này !
Bây giờ phải giải quyết một vấn đề, đã nhiều ngày nay hắn không đụng vào trẫm lần nào !
Tên gia hỏa đáng chết, trừ việc là nam, trẫm có gì không tốt?
Nhất định phải nghĩ cách khiến hắn có hứng thú với trẫm !
"Bảo Tuyên vương còn chưa về sao?" Trẫm phê tấu chương suốt một ngày, trời sắp tối mịt, hắn còn chưa tới? Nếu không có trẫm nắm giữ, người này chắc chắn sẽ thành diều đứt dây.
Bảo Tuyên vương Phó Thần. Đa số lúc đặt phong hào đều dựa theo tên vùng đất được phong châu quận, cũng có những chữ cát tường để biểu thị hàm ý tốt đẹp. Ngoài ra, vương gia thường đều là huynh đệ của hoàng đế hoặc là hoàng tử sau khi thành niên được sở phong. Vương gia khác họ giống như Phó Thần chỉ có thể phong cho những người có công tích thật lớn, tỷ như có biểu hiện đặc biệt xuất sắc trong chiến dịch nào đó, hoặc có cống hiến khổng lồ cho xã tắc muôn dân...
Thiệu Hoa Trì cũng xem như khai sáng tiền lệ. Những người khác thì không nói, tự cổ chí kim chưa từng có thái giám nào được phong vương. Phó Thần dù làm được nhiều việc lớn nhưng phong vương thì có phải quá mức hay không? Chuyện này đã gặp rất nhiều trở ngại, nhưng Thiệu Hoa Trì không nghe bất cứ thần tử nào khuyên can, dù có bao nhiêu tấu chương buộc tội, y đều bỏ mặc không nhìn, cố ý biến Phó Thần thành thái giám đầu tiên kể từ khi khai triều được phong vương gia khác họ.
"Vâng, hoàng thượng có muốn truyền lệnh không?" Lúc này đã đến giờ hoàng đế dùng bữa.
"Không cần." Trẫm đợi !
Thiệu Hoa Trì nhớ đến ước định tối qua của y và Phó Thần, nếu không thể về trước bữa tối thì chia giường !
Ha ha, Phó Thần, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi trẫm dễ dàng như thế sao?
Thật quá ngây thơ !
Trẫm không thể lùi thời gian dùng bữa tối được chắc?
Núi không chuyển động, ta chuyển động.
Nửa canh giờ sau, Phó Thần vẫn chưa về. Thiệu Hoa Trì đi qua đi lại trong đại điện.
Vương Ninh Đức cũng nhìn chằm chằm bên ngoài. Phó ca, mau về đi. Mỗi lần huynh đi ra ngoài thì hoàng thượng như thể có kim dưới mông vậy đó !
Hắn không nhịn được mà cảm ơn trời đất, may sao có đến vài vị thái giám tổng quản, có thể thay phiên nhau thật tốt !
A, có người tới !
Thần kinh Vương Ninh Đức căng thẳng, người kia sau khi được thông báo thì đi đến chính điện Dưỡng Tâm điện, cũng cảm thấy áp lực cùng khí tức không giận mà uy của đế vương phóng đầy đại điện.
Vừa thấy không phải Phó Thần, Thiệu Hoa Trì hừ một tiếng: Phó Thần rốt cuộc có còn nhớ trẫm đang đợi hắn hay không? Với tính tình của hắn, chắc chắn là đang vùi đầu trong....cái gì mà canh tác ngũ cốc, bàn bạc mấy chuyện trẫm nghe chẳng hiểu mô tê gì với đám người ở Công bộ.
Người đến là cấp dưới của Phó Thần, vừa thấy sắc mặt hoàng thượng, giọng đã run như cầy sấy. Bảo Tuyên vương, ngài rốt cuộc làm thế nào để gặp gỡ hoàng thượng mỗi ngày mà mặt không biến sắc. Chỉ một ánh mắt của hoàng thượng đã khiến thuộc hạ phát hoảng.
"Hoàng thương....Bảo Tuyên vương nói, thời tiết lạnh dần, mong hoàng thượng sớm dùng bữa."
Thiệu Hoa Trì cười lạnh, hắn biết !
Phó Thần, ngươi có giỏi thì đừng về nữa !
Thiệu Hoa Trì mặt đen như đáy nồi, không thèm nhìn tấu chương.
Cung nữ thái giám ở Dưỡng Tâm điện vừa thấy hoàng thượng nhăn nhó, thở cũng không dám thở mạnh, cả đám căng như dây đàn,
"Lui xuống cả đi, Tiểu Đức Tử ở lại."
Thoát rồi, được đại xá rồi.
Thiệu Hoa Trì nhìn cung đình xa xa, giống như nhìn xuyên bao lớp tường thành hướng về phía Phó Thần, "Tiểu Đức Tử."
Vương Ninh Đức tiến lên, "Có tiểu nhân."
"Ngươi nói xem, thuốc, rượu, cái nào tốt?"
Vương Ninh Đức kinh hoàng, nhìn quanh một lượt, thở ra một hơi, may mà cung nhân đều đã bị hoàng thượng đuổi xuống hết rồi.
Hắn vẫn có chút không quen với chuyện hoàng thượng bất chợt hỏi chuyện như thế. Hắn cũng xem như một trong số ít người biết chuyện của hoàng thượng và Phó ca.
Hắn khóc không ra nước mắt, hoàng thượng, cái nào cũng không tốt.
Phó ca mà ngài cũng dám dùng thuốc, ngài còn muốn xuống giường hay không? Đừng hỏi hắn hoàng thượng dùng thuốc gì, hắn không biết gì hết !!!
"Nô tài... cảm thấy, rượu, vẫn tốt