Lúc nhận được tin báo đầu tiên, Thẩm Kiêu chỉ nhếch môi cười nhạt. Mọi chuyện đương nhiên đều theo đúng dự tính của y.
Nhưng khi tin thứ hai đến gần như cùng một lúc, bấy giờ y đã nhận ra, âm mưu của y bị Phó Thần nhìn thấy, "Mỗi người đều có đặc thù giống hắn."
Bảy người ở bảy cổng?
Thẩm Kiêu giả vờ say rượu, tìm cớ rời Điểm Giáng đài. Hai người bọn họ đi đến nơi yên tĩnh.
"Thẩm Kiêu, chúng ta đã quá coi thường hắn, nhưng đừng để lật thuyền trong mương." Tưởng Thần thu hồi ý nghĩ khinh thị đối phương. Bản thân hắn cũng không muốn tâm huyết bao năm đều trôi theo dòng nước.
"Giống như ta hiểu rõ hắn, hắn cũng suy đoán được cách nghĩ của ta." Phó Thần tương kế tựu kế, phá tan kế hoạch của y. Nhưng đáng sợ hơn cả là, Phó Thần sao có thể phân tích được âm mưu của y trong thời gian ngắn ngủi như vậy, còn tìm được người hao hao giống mình làm kẻ thế thân.
Cho dù y đã coi Phó Thần ngang hàng với Phi Khanh, nhưng như vậy vẫn là quá xem thường người này.
"Vậy tiếp theo, hắn sẽ làm gì?"
"Có hai khả năng. Thứ nhất, hắn chính là một trong số bảy người này. Nếu làm theo kế hoạch này, chúng ta cũng không có khả năng lấy mạng một lúc cả bảy người mà không gây ra sự chút ý, hắn có thể nhân cơ hội đào thoát ra khỏi cung. Thứ hai, hắn không nằm trong số đó mà chỉ muốn đánh lừa chúng ta. Cả hai khả năng này đều có khả năng đúng, chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai."
"Nửa canh giờ nữa là quốc yến kết thúc, trước đó..." Tưởng Thần cân nhắc thời gian cũng không còn nhiều. "Người của chúng ta có thể thống kê những người ra khỏi quốc yến không?"
"Không thể, quá nhiều người, không ước tính được. Hơn nữa, sứ thần cũng mang theo khá nhiều tùy tùng, hộ vệ." Thẩm Kiêu lắc đầu. Hơn nữa, bây giờ mới bắt đầu tính xem có bao nhiêu người đã biến mất khỏi quốc yến thì quá lãng phí thời gian, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Y trầm tĩnh nói. "Tưởng Thần, hắn có thể khiến mưu đồ của chúng ta diệt vong."
Bất cứ người nào khi đối mặt với một thế lực to lớn, dù có tự phụ đến mấy cũng sẽ chọn cách bo bo giữ mình. Người này lại không thèm để ý, tài nguyên để che giấu quá ít ỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ, còn dám ra tay đối phó với kẻ địch không hề biết mặt, đủ thấy hắn là người quyết liệt, hung ác hiếm có trên đời.
Thẩm Kiêu cảm thấy thật may mắn sao, thế lực của Phó Thần bây giờ vẫn còn yếu ớt. Chỉ có bóp chết từ trong trứng nước mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.
"Con tê tước kia xem ra không về được nữa rồi." Thẩm Kiêu thổi một âm điệu kì quái lên không trung nhưng không thấy bóng dáng tê tước.
Y nhớ tới, lần cuối cùng thấy nó là lúc nó đậu lên vai Phó Thần, sau đó liền mất tích.
Không hổ là Thất Sát, chỉ dựa vào một ít dấu vết để lại mà đoán ra chuyện bất thường.
Sao có thể để cho ngươi lớn mạnh được.
"Ngươi ra khỏi cung một chuyến, nếu có thể liên hệ với Phi Khanh là tốt nhất. Còn nếu không thì đi đến chòi chim cạnh ao ở cửa thành bắc, thả hết tê tước Phi Khanh nuôi ra." Ở đó có tổng cộng mười hai con, là toàn bộ số tê tước bọn họ nuôi ở Tấn Triều. Loài chim này tốc độ cực nhanh, rất khó bắt, việc huấn luyện tương đối gian nan. Hơn nữa, chúng không thích nghi được khí hậu Tấn triều, tỉ lệ sống sót khá thấp, suốt hai mươi năm qua chỉ nuôi sống được mười hai con này.
Mười hai con chim tê tước, mỗi con đều tiêu tốn một lượng lớn nhân lực, vật lực cùng tâm huyết của bọn họ.
"Nhưng đó là bảo bối của Phi Khanh, thả hết chúng ra, lỡ sau này y biết thì..." Phải biết tê tước có bao nhiêu tác dụng trên chiến trường.
"Ngươi cảm thất chim hay Thất Sát quan trọng?"
Chim, tuy rằng quý hiếm, nhưng vẫn có cơ hội tìm về.
Thất Sát lại chỉ có một
Để bắt Phó Thần, Thẩm Kiêu quyết định thả hết ra một lượt.
Hắn có thể bắt một con, chẳng lẽ có thể bắt cả đàn.
Một đàn này tạo ra thiên la địa võng, dù hắn ở đâu cũng truy ra được.
"Ngươi đúng là điên rồi!" Cả một đám người làm việc bằng đầu óc, chẳng ai biết nói lý lẽ !
Thẩm Kiêu không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói, "Tê tước rất mẫn cảm với mùi máu, đặc biệt là người đã trúng dược. Chỉ cần hắn bị thương, chúng sẽ điên cuồng công kích. Chúng sẽ lao vào tróc rỉa vết thương cho càng lớn càng tốt."
Tưởng Tần nghĩ vậy, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng. Hoàng cung có lớn thì đã sao, bọn họ có biện pháp khiến người này tự giác xuất hiện. Tưởng Thần cực kỳ tin tưởng, "Không cần ngươi nhắc, điều này ta đương nhiên rõ, ruồi bọ cũng không thể thoát được."
"Ruồi bọ?" Thẩm Kiêu nhíu mày, "Tưởng Thần, có thời gian thì đọc sách nhiều vào một chút, hình dung bản thân như thế không thỏa đáng đâu."
Tưởng Thần suy nghĩ nửa ngày mới phát hiện ra Thẩm Kiêu đang châm chọc hắn, nhưng muốn chửi thì không kịp, Thẩm Kiêu đã quay lại Điểm Giáng đài.
Thẩm Kiêu thân là phò mã, đương nhiên không thể rời yến tiệc quá lâu.
"Thằng nhóc Thẩm Kiêu, một ngày nào đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của lão tử. Ngươi cho rằng cả thiên hạ chỉ mình ngươi thông minh sao?" Tưởng Thần nghiến răng nghiến lợi. Hắn muốn triệu hồi toàn bộ thuộc hạ ở bảy cửa thành về.
Ở bên kia, An Trung Hải nhận lệnh của hoàng thượng, đưa rượu được tiến cống đến bàn của công chúa và phò mã, lại vô ý làm nghiêng bình rượu, đổ vào áo Thẩm Kiêu. Cả bình tưới đẫm y bào, chảy xuống dưới. Mặt Thẩm Kiêu thoáng tức giận, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của phò mã.
"Là lỗi của nô tài, phò mã ngài có sao không?" Hải công công không ngừng nhận tội.
Vịnh Nhạc công chúa thấy phu quân bị rượu đổ vào người, vội ngừng trò chuyện với bát công chúa, vội vàng bước đến.
"Không sao, công chúa cứ dùng trái cây trước, đợi thần đi một lát rồi quay lại." Ngăn Vịnh Nhạc công chúa đụng tay vào, Thẩm Kiêu cười ôn hòa, "Hải công công không cần tự trách. Có chỗ thay quần áo không, ta phải thay trang phục khác để tránh thất nghi trước điện."
"Có, có, mời phò mã đi theo nô tài." Hải công công gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Cẩn phi đăm đăm theo dõi, biết là hoàng đế rat ay.
Nàng cũng lập tức đứng dậy, đi theo.
Nàng cũng muốn nhìn xem, phò mã còn muốn giả vờ đến khi nào !
Lúc Tưởng Thần chạy đến bảy thành môn khác nhau thì phát hiện, người của bọn họ lẫn người bị nghi ngờ đều không có mặt ở chỗ đã định sẵn, cứ thế biến mất không tăm tích. Lúc này hắn mới hoảng sợ, bằng ấy người, làm sao loáng một cái đã mất tích được.
Tên Thẩm Kiêu đáng chết, không nói cho hắn biết Thất Sát là ai thì sao mà tìm được.
Trong lúc Tưởng Thần đang sứt đầu mẻ trán, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.
Ở cột chống mái hiên cung điện gần đó có một con mèo trắng như tuyết lại béo tròn trùng trục, lúc ngồi cuộn lại thì y như một cục bánh trôi. Nói biếng nhác duỗi eo, bước chân ưu nhã.
Mèo? Nghe đồn Tấn Thành đế sủng ái phi tần nào thì cực kỳ dung túng, giống như chuyện chó điên quấy phá hậu cung trước đó, chính là do một sủng phi yêu chó đến phát cuồng của lão hoàng đế gây ra. Mấy phi tần nuôi dăm ba thứ động vật cũng chẳng phải chuyện lạ.
Nhưng điều khiến hắn chú ý là, dưới chỗ con mèo kia nằm, hình như có thứ gì đó.
Là...mật tín?
Bốn bề vắng lặng, Tưởng Thần nhặt lấy, mở ra.
Vào thời điểm này, nếu là Thẩm Kiêu, y sẽ không đầy lòng hiếu kỳ như thế. Thẩm Kiêu tuy ngạo mạn nhưng không dễ xúc động, khác với Tưởng Thần. Hắn làm võ tướng, chẳng những sát khí