Sau nhiều ngày không có nữ chủ nhân, Phúc Hi cung bỗng nhiên lại náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân đương nhiên là bởi nó đã được ban thưởng cho một vị phi tần. Người đến chúc tụng, tặng lễ nườm nượp không dứt. Nữ chủ nhân mới lại không phải là người mà ai cũng dự đoán, mẫu phi của cửu hoàng tử, Lan phi nương nương. Nhắc đến vị nương nương này, mấy ngày nay nàng ta phong quang vô hạn. Nàng đã chờ ở vị trí thấp nhất trong cửu tần nhiều năm nay, chỉ mong một ngày được nở mày nở mặt, dù Thiệu Tử Du đã nhiều lần nhắc nhở, chính những lúc như thế này mới cần khiêm tốn. nhưng nàng vẫn không giấu được vẻ ngạo mạn.
Sau khi hoàng hậu sinh non, thân thể đã không còn như trước, lại thêm các nhi tử người thì bị cấm túc, người thì bị đưa đến Khương Vu làm con tin. Tuy các phi tần đã quay lại chế độ thỉnh an mỗi ngày nhưng vẫn vắng vẻ hơn trước nhiều. Ngay cả Lan phi nhiều lần công khai chống đối cũng chưa bị trị tội. Một vài người có đầu óc liền hiểu ra ngay, tuy khác biệt trưởng thứ nhưng hoàng hậu với Lan phi vẫn là người một nhà. Hoàng đế ưu ái Ngô gia nhưng lại lạnh nhạt hoàng hậu, phải chăng đang muốn bồi dưỡng một người khác? Lại nói, cửu hoàng tử có danh là thần đồng, nhận được không ít vinh sủng, vị trí hoàng chứ liệu có phải sắp được quyết định hay không?
Nhưng không ai ngờ rằng, ngay sau quốc yến, hoàng thượng một lần nữa phong thưởng cho Cẩn phi vì đã làm bạn lễ Phật, chép kinh thư thể hiện lòng hiếu tâm với thái hậu, như thể đã quên việc hàng phi vị của nàng trước kia. Có người còn cảm thấy kỳ lạ, tiểu thái giám cực kỳ trung thành trong cung của Cẩn phi, chẳng những cứu nha phiến cho thái hậu, lại chẳng đòi ban thưởng gì, khăng khăng cầu xin ân điển cho Cẩn phi. Thế mà hoàng thượng lại chẳng tỏ thái độ, ân sủng trước kia xem như tan thành mây khói.
Chắc không phải đã quên, mà hẳn phải có hậu chiêu nào đấy.
Chiếu thư viết cả hàng dài, cơ bản đều là khen ngợi Cẩn phi, nào tuệ mẫn túc thành, nào khắc nhàn nội tác, nào bỉnh đức ôn cung, nào đản dục danh môn, từ ngữ tốt đẹp nào cũng có. Nhờ ân điển của thái hậu, nay phong làm hoàng quý phi.
Phúc Hi cung vốn được xây dựng cho phi tần nhất phẩm, lúc ấy ban cho Đức phi là thể hiện sự ân sủng đặc biệt của hoàng thượng đối với nàng, nhưng chỉ có hiện giờ mới thật sự danh chính ngôn thuận.
"Nương nương, trà có vừa miệng không?" Tiễn Thục phi đi rồi, tiểu thái giám Mậu Tài cực kỳ ngoan ngoãn chạy tới, rót thêm trà nóng cho Cẩn hoàng quý phi, mặt đầy vẻ cung kính, động tác cũng chuẩn mực, rất đáng ngợi khen.
Mậu Tài chính là một trong những người mà lần trước Mục Quân Ngưng bảo chọn ở Giám Lan viện mấy thái giám có dung mạo đẹp. Khi Phó Thần trở về, gã mở miệng trêu chọc mấy câu, sau đó bị Mục Quân Ngưng đuổi đi. Nhưng bây giờ nàng đã là hoàng quý phi, trong viện đương nhiên sẽ cần thêm người. Mậu Tài là một trong bốn nô tài được hoàng hậu ban thưởng, bởi gã làm việc nhanh nhẹn, không tranh công nên mới được Mục Quân Ngưng gọi đến.
"Không tồi." Mục Quân Ngưng nâng chén trà, nhấp một ngụm, mỉm cười như thể thuận miệng nói tới, "Nghe bảo gần đây ngươi đang học sơn móng tay?"
"Vâng, nô tài thấy hoa trong ngự hoa viên mau tàn nên nghĩ nên để giành lại một chút, phòng khi có việc cần dùng, rồi đi tìm sư phó xin lĩnh giáo một hồi." Gã trả lời, không chút kiêu ngạo, siểm nịnh, tựa như lo lắng mình làm không tốt, còn chu đáo hỏi, "Có phải nô tài làm sai chuyện gì hay không?"
Trầm mặc một lát, Mục Quân ngưng mới nhẹ giọng tán thưởng, nói, "Bản cung rất thích nô tài trung thành lại có tâm."
Ánh mặt Mậu Tài thả lỏng, dù vẻ mặt không hề lo lắng nhưng trong lòng lại thầm nói chết cha, cung của Cẩn hoàng quý phi hơi quá uy nghiêm, đoan trang. Được hoàng quý phi khen ngợi, gã cũng có chút hớn hở, nói mấy lời bùi tai rồi lui xuống.
Bọn họ ra ngoài rồi, Mục Quân Ngưng mới vứt bỏ gương mặt tươi cười, nói với Mặc Họa vẫn im lặng đứng bên cạnh, "Khăn."
Biết Mục Quân Ngưng không thích thái giám, Mặc Họa rút ra một chiếc khăn thêu, sau đó sai người bưng chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào, rửa tay cho Mục Quân Ngưng.
Lau tay xong, đôi môi đỏ mọng diễm lệ khẽ mở, nói một câu không đầu không cuối đầy mỉa mai, "Vẽ hổ không ra, thành vẽ chó."
Mặc Họa đương nhiên biết nàng đang nói đến chuyện gì, lạm bộ như giận dỗi nói, "Nếu không phải người sủng ái vị kia như thế thì gã đâu có bắt chước. Có nhiều khi chính Mặc Họa cũng cảm thấy ghen tị."
Vị kia là ai, không cần nói cũng biết.
"Nha đầu ngươi, nếu muốn được sủng ái như thế thì học theo đi."
"Nào có, nương nương đâu có không sủng ái nô tỳ." Lòng tốt của nương nương đối với Phó Thần là độc nhất vô nhị. Có những lời Phó Thần nói được nhưng các nàng không nói được. Mặc Họa chẳng qua chỉ trêu đùa chút thôi.
Hai người nói giỡn một một hồi, Mục Quân Ngưng mới thở dài, "Nếu không phải là hoàng hậu đưa tới thì bản cung cũng chẳng chu đáo đến thế."
Mặc Họa là tâm phúc của Mục Quân Ngưng, đương nhiên hiểu rõ thái độ hôm nay của nương nương là để che mắt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn có vẻ rộng lượng, lúc thỉnh an cũng không gây khó dễ, nhưng lại rất biết dùng ám chiêu. Biết chỗ Mục Quân Ngưng có tiểu thái giám tên là Phó Thần rất được nàng sủng ái, lại hay tin mấy ngày trước, nàng yêu cầu điều mấy thái giám dung mạo tuấn tú ở Giám Lan viện đến hầu hạ, tiền huấn luyện vài người đưa tới đây, đương nhiên là trên danh nghĩa thái giám của phủ nội vụ.
Trên đời này không có người nào không thể thay thế, đặc biệt là nô tài. Chỉ cần dùng thuận tay thì ai mà chẳng như nhau.
Nếu chỉ nói đến dung mạo, Mậu Tài thậm chí còn cao hơn Phó Thần mấy bậc. Chẳng lý nào cùng là một dạng như nhau mà Mục Quân Ngưng lại nhất định muốn người này chứ không phải người kia.
"Nương nương, sao lại phải thu nhận người này?" Còn nhớ lần trước Mậu Tài đến đây, vẫn còn nguyên bộ dạng giương nanh múa vuốt. Lần thứ hai đến thì suýt nữa nàng còn nhìn nhầm thành Phó Thần, từ cử chỉ đến dáng vẻ đều giống hệt, thật sự khiến người ta nhớ đến nguyên chủ.
"Lần này bản cung không thu thì sẽ có lần sau, lần sau nữa, không biết còn chiêu gì tiếp theo. Cần gì phải làm điều thừa thãi."
Mục Quân Ngưng đi đến thiên điện, không thèm gõ cửa đã thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Thấy người kia mặc một bộ quần áo rộng rãi nằm trên giường. Tất đã đồ đạc ở đây đều là nàng chuẩn bị cho hắn, theo đúng dáng người hắn mà làm.
Nghe tiếng mở cửa, Phó Thần vẫn luôn luôn cảnh giác lại cố tình không ngẩng đầu, cũng không thèm xem là ai tới.
Hắn đang nằm nghiêng trên giường của mình, ánh nắng trắng sáng lọt vào phòng, chiếu lên mái tóc đen láy xõa tung trên vai, chỉ dùng một đoạn trúc xanh búi vội, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thanh thoát, tay cầm cuốn tạp ký, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo Bánh Trôi đang miễn cưỡng nằm trong lòng hắn. (nghĩ đã thấy đẹp, chẹp chẹp)
Nếu không phải miệng vết thương trên tay còn bị quấn mấy vòng băng vải thì nhìn hắn chẳng giống đang dưỡng bệnh chút nào, trái lại còn có dáng vẻ thư thái như thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*.
*Hái hoa cúc dưới rào đông, thấy núi nam mà thích ý.
Chỉ một cái liếc nhìn của hắn, ấm áp như bức họa nhung gấm, không ai bì nổi. Hắn từng nói, "Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn thay thế ta?"
Đúng vậy, chỉ bằng những kẻ đó, sao có thể phong tình vạn chủng như ngươi.
Mục Quân Ngưng đè nén trái tim đang không ngừng dao động, đôi mày thon khẽ nhíu, "Nếu không phải là ta vào phòng thì ngươi định mang bộ dạng này gặp người khác sao?"
"Đã sớm nghe tiếng chân rồi." Người kia vẫy vẫy tay, ánh mắt lại không nâng lên, thả Bánh Trôi đang nhất quyết không chịu rời khỏi mình sang một bên, "Lại đây với ta nào."
Vừa mới tới gần giường đã bị hắn dùng một tay kéo vào lòng.
"Ôi chao !"
Mục Quân Ngưng kêu lên sợ hãi, vững vàng ngồi lên đùi Phó Thần.
"Kêu cái gì mà kêu?" Hắn cảm thấy Mục Quân Ngưng quá mức sợ bóng sợ gió.
Giọng hắn có điểm tà mị, lại có điểm lười biếng, gợi cảm khác thường.
Xem chừng hắn dưỡng thương đã nhiều ngày, trận cảm lạnh cũng mau chóng khỏi. Sau khi từ ngõ Đông Du về, hắn được Đức phi đưa đến Phúc Hi cung quen thuộc, chăm sóc vết thương mà hắn chẳng xem là vấn đề gì to tát.
"Ngươi thật sự càng ngày càng không quy củ." Nàng bất nhã trợn trắng mắt, đang định đứng dậy thì lại bị người đằng sau siết chặt không thể động đậy được, mắng một câu, "Quá đáng!"
Nàng cũng không giãy dụa nữa. Phó Thần vẫn thản nhiên đọc sách. Nàng điều chỉnh vị trí, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Nàng không sao quên được dáng vẻ khi Phó Thần trở lại Phúc Hi cung hôm ấy. Trông hắn vẫn như bình thường, thậm chí còn có vẻ hồng hào hơn mọi khi, cho đến lúc đi vào nội thất, nhìn thấy Phó Thần tẩy đi lớp hóa trang, phát hiện ra gương mặt hắn chẳng còn chút huyết sắc.
Dưỡng mười ngày nửa tháng, vết thương đã đỡ hơn nhiều, nhưng tinh thần lại trở nên lười nhác.
"Nương nương, sao không cùng nô tài lén lút trộm nửa ngày rảnh rỗi trong kiếp phù du này?"
Rõ ràng đã biết bản tính hắn như thế, dù nói vậy mà ánh mắt kia lại không có chút rung động nào.
Đúng vậy, hiện tại ngay cả diễn hắn cũng lười.
Tựa như biết chỉ cần diễn, mối quan hệ của bọn họ đã không thành như ngày hôm nay.
Hai người nằm trên giường một lúc, mới nghe Phó Thần chậm rì rì nói, "Hoàng hậu có hành động?"
"Sao ngươi biết?"
Phó Thần không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt sâu thẳm, "Ả đương nhiên phải rat ay chứ. Nếu nàng đã đến được vị trí hoàng quý phi này mà ả còn không làm gì thì không phải là hoàng hậu."
"Hoàng quý phi...Ha, chẳng qua chỉ là hoàng thượng dựng một tấm bia chắn cho bảo bối bé nhỏ của hắn mà thôi." Bảo bối bé nhỏ này chính là vị Mai uyển nghi vừa mới thượng vị. Hoàng thượng tuy rằng mỗi ngày chỉ đến chơi một lát nhưng ban thưởng thì