Ngã bị thương không phải do bản thân sơ suất, nhất là người đi lên từ một tiểu nữ quan như Mai Giác, dù là quy củ hay lễ nghi đều hoàn hảo, không chút sai lầm. Người như thế sao có thể tự nhiên vấp ngã được. Trong cung đôi khi cũng có vài tin vịt, Tấn Thành đế đương nhiên cũng nghĩ đến điều này. Hoàng đế có tra xét vụ việc rốt cuộc do vô tình hay cố ý hay không cũng thế hiện phi tần đó có địa vị ra sao trong lòng bệ hạ.
An Trung Hải liếc mắt, bảo Phó Thần cùng đi. Chỉ cần hoàng thượng không chỉ thị rõ ràng, có cơ hội xuất hiện trước mặt rồng thì nhất định không nên bỏ qua. Đây cũng là chút kỹ xảo của đám tiểu nô tài. Có người đổ tiền đổ bạc vào cũng chẳng kiếm được dịp. Thấy Phó Thần tươi cười cảm kích, tò tò theo sau, An Trung Hải lấy làm vừa ý. Một tên đệ tử học một hiểu mười thế này ai cũng muốn mang theo, chẳng trách lão thất phu Lưu Túng kia lúc nào mặt cũng hơn hớn như vớ được món hời, nhận được một đứa con nuôi lanh lợi.
Lúc bọn họ tới nơi, cả hoàng hậu, hoàng quý phi cùng một đám phi tần khác đã bu chật chính đường Phi vũ các. Đợi lâu không thấy Tấn Thành đế, mấy người có chút vui mừng, không uổng công hôm nay các nàng trang điểm xinh đẹp. Tiếng vấn an liên tiếp vang lên, Tấn Thành đế làm như không nhìn thấy bọn họ, đi thẳng vào trong. Các phi tần liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ phấn khởi.
Phó Thần theo vào cửa, cũng liếc nhìn hoàng quý phi duyên dáng đứng đó, nhưng chỉ trong chốc lát đã rời mắt đi.
Đầu đuôi câu chuyện bị hỏi tường tận. Nhân ngày sắc thu tươi đẹp, hoàng hậu không lộ diện ở hậu cung bấy lâu mời các phi tần cùng nhau đến ngự hoa viên ngắm cảnh, đương nhiên bao gồm cả Mai uyển nghi rất được chú ý gần đây. Vị uyển nghi nương nương chẳng biết từ đâu chui ra thay thế Kỳ quý tần này được các vị phi tần khác nghênh đón nồng nhiệt lắm.
Nhưng không biết ai đó bất cẩn, đụng vào mấy người Dung chiêu nghi. Dung chiêu nghi là mẹ đẻ của Lục hoàng tử, lúc trước dùng bữa ở Phúc Hi cung, được Phó Thần gợi ý có thể đang mang thai. Từ đó về sau, nàng ru rú trong phòng để bảo vệ hài nhi trong bụng, cực kỳ khiêm tốn, trừ những buổi đại lễ ra thì không dám ra ngoài. Suốt mấy tháng nay phong ba không ngừng, nàng lại may mắn tránh thoát, không ai nhận ra nàng có điểm gì khác thường. Hôm nay hoàng hậu tổ chức ngày mùa thu ngắm hoa hội, hiện đã qua ba tháng thai tượng cơ bản ổn định, nàng cũng không tìm lấy cớ chối từ. Lại nào ngờ đến đột nhiên có người đánh tới, như vậy va chạm pháp chính là đã qua ba tháng cũng sẽ gặp chuyện không may, Dung chiêu nghi cơ hồ là bản năng bảo vệ bụng.
Trong tíc tắc, Mai uyển nghi đột nhiên lao tới lấy thân chống đỡ, bảo vệ được Dung chiêu nghi và hài tử.
Nghe đến đó, ai cũng có thể nhìn thất hoàng thượng kích động đến mức nào. Hai tay của hắn cũng phát run, không thể khống chế được tâm tình. Hắn còn nhớ rõ ngày đó, khi nghe tin hoàng hậu mang bầu, hắn vui sướng biết bao. Già rồi còn có con, chứng tỏ tuổi tác lẫn năng lực của hắn vẫn còn tốt lắm, thật đáng để phấn khởi.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện chó dữ khiến đứa bé không thể chào đời, Tấn Thành đế cũng vô cùng đau khổ. Nhưng hắn là hoàng đế, dù có bi thương đi nữa cũng đành nhịn trong lòng.
Nhưng ai ngờ được, hắn vừa nghĩ hài tử kia đã trở lại, thì lại suýt mất đi!
Chuyện như thế, sao có thể không đau lòng, sao có thể không căm hận kẻ đầu sỏ gây ra chuyện ác!
Người vô ý va phải, Tương quý nhân cũng lòng đầy căm phẫn nhìn các phi tử kia tố cáo mình, vội vàng run rẩy quỳ xuống thỉnh tội. Nàng là tú nữ tấn chức nhanh nhất trong đợt tiến cung này. Sau khi Kỳ quý tần không còn hào quang nữa, nàng ta là người được sủng hạnh nhiều nhất, "Hoàng thượng, thiếp phi không cố ý, có người cố tình đẩy thiếp!"
Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, nhưng trong mắt Tấn Thành đế lại nhàm chán cực kỳ, "Vậy sao? còn có người đẩy ngươi? Ai nào?"
"Thiếp cũng không biết, khi đó thiếp không thấy được." Nàng ta hoảng hốt nhìn quanh, nhưng khi trông thấy ánh mắt nhành nhạt của hoàng hậu, đồng tử lại ro rút.
Phó Thần trông thấy sự thay đổi nhỏ này, lại cúi đầu ngẫm nghĩ.
"Có ai khác nhìn thấy không?"
Các phi tần đưa mắt nhìn nhau. Khi ấy bọn họ đều chỉ chăm chăm nhìn vào Mai uyển nghi, ai còn để ý đến Tương quý nhân. Ai cũng hiểu được, khi được sủng ái, Tương quý nhân rất huyên hoang kiêu ngạo, đắc tội không ít người, chẳng ai nói giúp nàng ta hết.
Biếm người vào lãnh cung xong, hoàng đế quay sang khiển trách hoàng hậu thật nặng nề, nói nàng quản lý hậu cung không nghiêm. Hoàng hậu cũng nhận phạt, chủ động yêu cầu tra xét việc này, để bắt kẻ đầu sỏ hãm hại Dung chiêu nghi và Mai uyển nghi ra chịu tội.
Việc ác ý đẩy người này xem như kết thúc ở đó.
Ngay lúc ấy, hoàng đế bỗng nhiên quay đầu nhìn người đang hôn mê nằm trong phòng, tuyên bố Mai uyển nghi có công cứu người, tính tư mẫn tuệ, từ hôm nay thăng thành Mai tu dung, thay thế vị trí của Lan phi nương nương. Chỉ trong thoáng chốc đã thăng ba bậc, đang là từ tứ phẩm thành chính tam phẩm là chuyện trước nay chưa từng có. Nháy mắt đã trở thành phi tử xếp cuối trong cửu tần, ngay cả Kỳ quý tần có Diệp gia làm hậu đài cũng không được như thế.
Hoàng đế khăng khăng lấy cớ nàng có công bảo vệ hoàng tự, cứu một lớn một lớn một nhỏ, khiến bản thân bị thương. Tuy khen ngợi như thế cũng hơi quá, nhưng cũng có lý lẽ có bằng chứng, ai dám chen mồm vào đây. Chuyện này khiến các phi tần vất vả lắm mới kéo được hoàng thượng tới hận tới dậm chân bình bịch.
Nhìn xem, trực giác của nữ nhân quả là chính xác. Mức độ được sủng của Mai uyển nghi có thể sánh với Lệ phi trước kia. Dù là diện mao hay tốc độ thăng cấp đều vô cùng khác thường, hơn nữa còn không có bất cứ sai lầm nào để người khác bới móc. Lần này nàng ta chỉ bị thương chút ít mà đổi lại món hời to.
Đợi mọi người đi rồi, Tần Thành đế đi vào trong phòng. Không khí vẫn nhàn nhạt mùi thuốc, mà người hôn mê trên giường còn chưa tỉnh lại.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thon thả như ngọc của nữ tử, tay kia mê mẩn vuốt ve gò má, miêu tả ngũ quan nàng, còn khẽ run rẩy.
Trên đời này sao lại có nữ nhân như nàng? Nàng rốt cuộc còn có bộ mặt nào ta chưa từng nhìn thấy?
Tấn Thành đế làm thái tử vài chục năm, đương nhiên hiểu rõ chuyện đấu đá giữa nữ nhân chốn hậu cung. Đa số thời điểm hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đám nữ nhân tranh thủ tình cảm chì vì muốn được hắn sủng ái, điều này cũng thỏa mãn tính tự tôn của nam nhân, chỉ cần không quá phận thì hắn cũng hùa theo. Tấn Thành đế đã quen những nữ nhân như vậy, bỗng nhiên lại xuất hiện một người con gái thà rằng mình chịu tổn thương cũng muốn bảo vệ hài nhi của hắn, sao hắn có thể không rung động được.
"Cô nương ngốc... Sao lại khờ như vậy," Hắn che mặt, không muốn để ai thấy cảm xúc đang sôi trào trong tim.
"Hoàng thượng...." Mai Giác yếu ớt mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là cảnh hoàng đế vội vàng đưa tay lau khóe mắt.
Hoàng đế nâng nàng dậy, để nàng tựa lưng vào tấm đệm mềm. Gương mặt Mai Giác trắng nhợt, càng lộ vẻ nhu nhược, "Chiêu nghi tỷ tỷ sao rồi?"
Người vừa mới tỉnh, không quan tâm đến bản thân mà lại đi hỏi thăm người khác. Tấn Thành đế vẫn biết nữ nhân này ngoài lạnh trong nóng, tính tình thuần khiết lại rất kiên cường.
"Sao nàng không để ý đến mình một chút?" Tấn Thành đế thở dài, "Chỉ hoảng sợ thôi, thái y nói chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể sinh hạ một lân nhi khỏe mạnh."
Thấy Mai Giác thở phào nhẹ nhõm, Tấn Thành đế vừa giận vừa buồn cười, "Sao nàng biết Dung chiêu nghi mang thai?"
"Bệ hạ quên rồi sao? Thần thiếp từng là tam phẩm cô cô, chi phí ăn mặc của các nương nương mang thai đều qua tay bọn thần thiếp xử lý, đương nhiên cũng quan sát được nhiều hơn bình thường." Dung chiêu nghi suốt ba tháng chỉ ở trong điện của mình, việc báo cáo nguyệt sự hàng tháng cho kính sự phòng cũng cố ý lùi lại. Nàng vừa tấn chức uyển nghi, không dám quá gây chú ý trong đám phi tần.
Nghe thế, Tấn Thành đế nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng đưa tay ngăn lại, giữa ban ngày ban mặt, làm thế không hợp quy củ, "Hoàng thượng...."
"Chỉ cho ta ôm chút thôi, sẽ không làm gì khác." Cô nương ngốc này, làm sao để ta bớt lo được đây, "Về sau đừng khờ như thế nữa, sao lại dùng thân mình đỡ người ta chứ?"
"Khi đó tình huống cấp bách...."
"Cấp bách cũng không được !" Trẫm không thể để mất nàng.
Mai Giác buông tay thôi chống cự, quay lưng lại với Tấn Thành đế, nở nụ cười quỷ dị.
Đương nhiên là để báo cho Phó Thần biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
......
Khi đám nô tài đưa các vị phi tần rời đi, Phó Thần cũng theo lý đương nhiên mà dìu hoàng quý phi. Tiểu thái giám này bây giờ cực kỳ có tiếng, lòng trung thành của hắn với hoàng quý phi cũng được bàn tán khắp nơi, đôi chủ tớ này là đề tài của nhiều câu chuyện phiếm.
Hai người họ đều rất hiểu cách sinh tồn ở chốn hậu cung, đương nhiên sẽ không trò chuyện quá nhiều trước mắt kẻ khác. Vào Phúc Hi cung, một tiểu thái giám từ bên trong chạy ra đó, chính là chính tứ phẩm Mậu tài. Cách đây vài ngày, lúc Phó Thần còn đang dưỡng thương, gã là người hầu hạ hoàng quý phi. Lúc trông thấy Phó Thần, gã ngẩn người, sau đó lại vội vàng cúi xuống, "Nô tài cung nghênh hoàng quý phi."
"Ừ, hôm nay không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi."
"....Dạ." Đây là lần đầu tiên hoàng quý phi mở miệng nói không cần gã, khiến cho Mậu Tài đã quen được hoàng quý phi đối xử đặc biệt cảm thấy rất khó chịu.
Mậu Tài cắn răng, so với Phó Thần, bộ dạng gã còn đẹp hơn, thậm chí tác phong cũng không thua kém chút nào, vì sao người này vừa mới khỏi bệnh là gã đã mất đi vị trí.
Lúc đi ngang Mậu Tài, Phó Thần còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, tựa như đối phương không hề tồn tại.
Lúc hoàng quý phi đi xa, gã có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Gã dường như cảm thấy được ánh mắt giễu cợt của đám thủ vệ canh cửa Thái Bình, chẳng khác gì nói, ngươi xem dù ngươi bắt chước có giống thế nào cũng chỉ là hàng giả, không bằng một cái ngón tay của bản gốc, đúng là trò hề.
Mậu Tài đưa ánh mắt oán độc nhìn Phó Thần chằm chằm như muốn xuyên thủng.
Hai người Phó Thần vào trong phòng, Mục Quân Ngưng mới hỏi, "Vị Mai uyển nghi này, có quan hệ gì với ngươi?"
Mục Quân Ngưng có thể nói là người suy nhất quan sát Phó Thần vào lúc ấy, lại thêm chuyện Dung chiêu nghi mang thai là do Phó Thần phát hiện ra. Việc Mai uyển nghi bỗng dưng được sủng ái cũng đầy điểm bất thường. Hơn bất cứ ai, Mục Quân Ngưng biết rõ Phó Thần là kẻ không đơn giản, nhưng cũng không đến mức bá đạo như thế. Tuy nàng hỏi vậy vậy chứ không thật sự cho là Phó Thần làm.
"Nương nương cảm thấy thế nào thì là như thế." Phó Thần bỏ đi bộ dạng kính cẩn vâng lời, lạnh nhạt nói.
"Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi chỉ là thái giám từ tam phẩm, còn tưởng là ta làm hoàng quý phi thì nhất định sẽ bảo vệ được ngươi sao?" Mục Quân Ngưng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói. Đối với cái tên rắn mềm đều không chịu như kẻ trước mặt này, nàng chẳng biết phải làm sao.
"Phó Thần rót cho Mục Quân Ngưng một ly trà hoa quế, ngước đôi mắt trầm tĩnh lên, "Chỗ hoàng hậu cũng nên ra tay một chút."
Lần này chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, dụ rắn ra khỏi hang thôi.
"Hiện giờ còn chưa biết tam nhi sống chết thế nào..." Mục Quân Ngưng lúc này lại có chút yếu ớt. Trước mắt còn không có tin tức của nhi tử, nàng làm sao nghĩ được chuyện xa xôi. Vị trí của hoàng hậu sao có thể dễ dàng ra tay được, là chuyện ảnh hưởng tới quốc gia. Nàng càng lúc càng kinh ngạc, không thể tin được sự điên cuồng của Phó Thần, vậy mà chẳng hiểu sao cứ vô thức phối hợp với hắn. Vị trí hoàng quý phi cũng không cách mẫu nghi thiên hạ bao xa, nhưng trước giờ có biết bao nhiêu nữ nhân chỉ vĩnh viễn dùng lại ở bước này.
Mà Phó Thần đã thành công đưa nàng ra khỏi một trong tứ phi, trở thành hoàng quý phi duy nhất.
Phó Thần đứng dậy, ôm lấy đầu nữ nhân, để nàng