Sau một ngày ồn ào náo động, Trường Ninh cũng mới khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Trong chủ điện, múi đàn hương cùng hương hoa thanh nhã nhẹ nhành phiêu tán, khiến nhân tâm bình lặng. Thế nhân đều nói hoàng hậu Ngô thị là người đoan trang rộng lượng bậc nhất. Sau khi nhóm phi tần cuối cùng quay về điện của mình, hoàng hầu ngồi trên ghế, để một cung nữ bóp vai, một bưng trà. Chưa được bao lâu, hoàng hậu Ngô Dận Nhã đùng đùng ném văng tách trà ra ngoài: "Nóng như vậy, ngươi muốn bỏng chết bản cung hay sao?"
Cung nữ quỳ sụp xuống xin tha. Lương ma ma vừa vào phòng trông thấy cảnh này, vội thay cung nữ còn lại xoa bóp vai hoàng hậu. Lương ma ma là nhũ mẫu của hoàng hậu, tình cảm đương nhiên không phải tầm thường. "Lui xuống cả đi."
Lại hạ giọng ôn tồn: "Hoàng hậu, người đang có thai. Chớ vì một đám nô tài vô dụng mà tổn hại thân mình. Là ai đã chọc giận người?"
Ngô Dận Nhã nhìn thấy nhũ mẫu mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn không nguôi cơn giận lôi đình. "Còn ai ngoài con hồ ly mị tử Kỳ quý tần kia! Ta còn tưởng tống được Lệ phi vào lãnh cung là có thể vô tư, không ngờ tiện nhân kia liền chui vào chỗ trống, thấy bản cung mang thay liền không để bản cung vào mắt!"
"Nương nương, người trăm ngàn lần đừng vì ả nữ nhân kia mà lo nghĩ hại thân. Hiện giờ tiểu hoàng tử trong bụng người mới là quan trọng nhất!" Lương ma ma nhẹ nhàng bóp vai vừa trấn an Ngô Dận Nhã.
"Hoàng thượng đang muốn noi theo Tề Tương vương hay sao?" Ngô Dận Nhã vò tấm khăn trong tay.
Tề Tương vương từng vì sủng ái phi tần mà trở thành vong quốc chi quân.
"Nương nương!" Lương ma ma kêu to một tiếng, chạy ra cửa nhìn quanh, thấy đám nô tài đã lui xuống từ lâu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, quay sang khuyên nhủ hoàng hậu: "Nương nương, mấy nữ nhân thấp kém kia cộng lại thân phận đều không bằng người, người là mẫu nghi thiên hạ, cần gì hạ thấp bản thân để so đo với các ả. Đợi người sinh được tiểu hoàng tử, trong cung còn ai có thể uy hiếp được người?"
"Đạo lý ma ma nói ta biết, nhưng ta nuốt không trôi cơn giận này. Tiện nhân Lệ phi kia ta căm ghét đã nhiều năm, giờ lại thêm một Kỳ quý tần nữa !" Ngô Dận Nhã hung hăng nói, hất ấm trà bên cạnh xuống đất, thở hổn hển.
"Nương nương, xin người bớt giận. Sắp tới lại đến kỳ đại tuyển ba năm một lần, trong cung lại có người mới đến. Kỳ quý tần này nhảy nhót cũng chẳng được bao lâu."
"Đúng, đại tuyển! Lại một đám càng trẻ tuổi tiến cung!"
"Vừa rồi nô tỳ mới nghe tin tức, nói thất hoàng tử sắp không xong rồi." Lương ma ma ghé tai hoàng hậu, nhỏ giọng nói.
"Cái gì ?! Việc này có thật sao? Tên nửa người nửa quỷ kia cuối cùng cũng bị Diêm vương đưa đi rồi?"
"Nghe nói hôm nay y cùng nhị hoàng tử ra ngoài du hồ, vô ý rơi xuống nước, sau khi về liền sốt cao không đỡ."
"Cái gì, Dương nhi xảy ra chuyện?" Nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương chính là vận mệnh của nàng. Hai hoàng tử trước kia nàng sinh đều chết non, chỉ còn Thiệu Hoa Dương và thập ngũ hoàng tử.
"Sao có thể gặp chuyện gì được, người an tâm, hoàng thượng chỉ phạt nhị điện hạ chép kinh trăm lần để cầu phúc cho thất điện hạ." Thực ra Lương ma ma là người ngoài cũng cảm thấy hoàng đế quá mức thiện vị.
"Dương nhi không sao là được." Ngô Dận Nhã vỗ ngực, lập tức lại cười nói với Lương ma ma: "Ngươi nói, hiện giờ trong cung thiếu đi một hai người, ai nhận ra được chứ?"
"Nương nương, ý người là....." Lương ma ma kinh hãi nhìn hoàng hậu.
Nàng có thể vì hài tử còn đang nằm trong bụng của mình mà hạ sát kẻ thù.
Hoàng hậu cười đến đoan trang dịu hiền, ngữ khí mềm mại: "Ngươi nói xem, ta cùng Lệ phi tỷ muội tình thâm, giúp muội muội nuôi nấng hài tử cũng là nghĩa vụ."
----------------
Qua giờ tý, Phó Thần nhìn Trần Tác Nhân nhắm mắt xuôi tay. Khi hắn về đến Giám Lan viện, đã qua thời gian đi ngủ từ lâu.
Hắn không ngờ lại gặp Mộ Duệ Đạt đứng chờ ngoài cửa. Hôm nay trong Giám Lan viện mất đi mười mấy tiểu thái giám chỉ sau một đêm mà các quản sự đến lúc này vẫn im lặng không lên tiếng.
Phó Thần lên tiếng trước: "Sư phó, hôm nay con không thể đi hầu hạ ngài, xin ngài trách phạt."
"Đợi qua mấy ngày nữa đi." Ánh mắt khắc nghiệt của Mộ Duệ Đạt quét qua Phó Thần một lượt, thấy không có gì khác thường mới nói: "Chuyện hôm nay, ta...thật có lỗi với Tác Nhân."
Tên của Trần Tác Nhân là do Một Duệ Đạt sửa, nhưng chỉ qua vài năm đã cảnh còn người mất.
Phó Thần nghe vậy, nhớ đến lời cầu xin cuối cùng của Trần Tác Nhân, tâm can như bị dao cùn cắt đi từng khối.
"Sư phó, hắn chết rồi." Chết rồi, giải thích nữa cũng vô dụng.
Có thể khiến Mộ Duệ Đạt xưa nay nghiêm nghị, kiệm lời nói ra câu xin là chuyện vô cùng hiếm gặp.
Đáng lẽ ra Phó Thần nên nhân cơ hội này mà nói vài câu an ủi lấy lòng, nhưng hắn lại hoàn toàn không mở miệng.
Về đến căn phòng u ám, các tiểu thái giám đã ngủ gần hết, chỉ có một âm thanh nhỏ bé cất lên: "Thần tử ca..."
Phó Thần cũng không thay quần áo, đưa mắt nhìn giường của Trần Tác Nhân, sau đó đến Cát Khả nằm bên cạnh đó: "Sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được... đệ sợ lắm, nhắm mắt lại là thấy hình ảnh của Nhân tử ca..." Cát Khả run cầm cập, sờ soạng tìm vị trí của Phó Thần trong bóng tối.
"Mau ngủ đi, ngày mai không làm được việc sĩ bị mắng đấy."
"Ca, tay huynh lạnh quá." Cát Khả không dám hỏi Trần Tác Nhân giờ ra sao.
"Đệ giúp ta xoa xoa một chút sẽ ấm lên." Phó Thần cười khẽ nói.
Tiểu hài tử hết sức nghe lời, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, không giống đám trẻ con lật trời phá đất hắn hay gặp ở hiện đại. Cát Khả rúc cả người vào lòng Phó Thần, như thể làm thế sẽ ngăn được nỗi sợ, lại cầm lấy bàn tay giá như băng của Phó Thần ủ vào lòng, miệng than thở: "Không lạnh, chúng ta không lạnh."
Phó Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Cát Khả, cơ thể run rẩy của nó thả lỏng dần.
"Thần tử ca, huynh đừng đau lòng." Giọng Phó Thần vốn rất bình thường nhưng Cát Khả nghe lại thấy như sắp khóc.
"Ta không đau lòng, ngủ đi." Phó Thần nhẹ giọng trả lời.
Giống như khi dỗ con trai