Thân làm hoàng đế, hắn đương nhiêu hiểu rõ điều lệ chế độ trong hoàng cung. Một thái giám không được tịnh thân sạch sẽ thì ảnh hưởng lớn đến bình an chốn hậu cung, tuyệt đối không thể qua loa được.
Một nơi có nội cung sâm nghiêm như Tấn quốc thì mỗi một trình tự đều phải tiến hành chặt chẽ, không thể có cá lọt lưới được.
Lý Biến Thiên tư duy sâu kín, trực giác sắc bén vô cùng. Nhờ thế hắn mới lần lượt tránh khỏi tai họa, hiểm tử hoàn sinh.
Một khi hắn đã hoài nghi trong lòng, thì dù kẻ khác có cho đấy là điều vô lý đến đêu, khó xảy ra đến đâu, hắn đều có thể tìm ra sơ hở.
Lần này, hắn lại nghĩ lầm rồi. Thiếu niên này cùng lắm chỉ là bị quan binh phái tới chịu tội thay, chẳng liên quan đến Thẩm Kiêu hay Thất Sát, thậm chí còn chẳng dính dáng tới nội cung.
Tuy phán đoán sai lầm nhưng tâm tình Lý Biến Thiên chẳng hề bị ảnh hưởng. Đó là tính nết của những kẻ đã thành cáo già, bọn họ không đời nào vì chút được mất nhất thời mà mất đi khả năng suy nghĩ tỉnh táo, trái lại sẽ tìm một cái cớ rất xuôi tai để hai bên hòa nhau.
Nhìn những tấm vải nát nửa che nửa hở trên người thiếu niên kia cùng thân dưới lồ lộ, nhìn qua càng có dáng vẻ dụ hoặc khác thường. Nếu tứ ca nhà hắn mà thấy cảnh tượng này thì chắc sẽ nhào tới như sói đói. Tứ ca hắn luôn yêu thích thiếu niên tầm tuổi này, trước là Thẩm Kiêu, giờ là Thẩm Bân.
Thiếu niên phẫn nộ, hai mắt đỏ thẫm, so với bộ dạng giương nanh múa vuốt ban nãy thì càng hấp dẫn hơn, tựa như một ngọn lửa đỏ, hừng hực chói mắt. Lý Biến Thiên khom người, như cười như không, nói: "Ánh mắt rất đẹp. Ta nghe ở buổi đấu giá tại Lan Ninh phòng từng rao bán một đôi con ngươi có giá rất cao, do người của tộc Taine xa xôi móc ra từ người sống. Tơ máu giăng kín cả lòng trắng sáng bóng, trong mắt, tựa như trời đêm phủ đầy mây máu. Nhưng điều đặc biệt nhất là nó có thể chiếu sáng trong bóng tối, tựa như động vật săn đêm. Ngươi có biết, thứ gì đẹp đẽ đến mấy mà không có khả năng bảo vệ cái đẹp, thì cũng chỉ có thể chịu kiếp để mặc cho kẻ khác xâm chiếm mà thôi."
Lời nói này ám chỉ điều gì? Quy tắc là do kẻ mạnh quyết định, kẻ yếu chỉ có thể tuân thủ, chấp hành.
Nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời, Lý Biến Thiên cũng không cần giữ mạng hắn.
Đây là các sinh tồn của những kẻ đi theo Lý Biến Thiên.
Thiếu niên nhắm mắt lại, che đi đôi đồng tử mị hoặc tới đoạt hồn nhiếp phác. Da thịt trắng đến lóa mắt lộ ra sau những lớp vải rách rưới, những run rẩy rất nhỏ bán đứng tâm tình hắn.
"Không cam tâm sao? Phẫn nộ sao? Chỉ có thể thôi thì làm gì được? Phẫn nộ chỉ có thể chứng minh ngươi ngay cả bản thân mình còn không khống chế tốt. Không thể khống chế hành vi sẽ dễ phạm sai lầm. Nhưng tính kiến nhẫn của ta chẳng có là bao, không thích những đứa trẻ hai làm sai chuyện. Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất. Chỗ ta còn thiếu một sủng vật, ngươi có nhận lời không?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giống như đã quyết định.
Có lẽ từ ngày trông thấy bên sông hộ thành, hắn đã muốn thu nạp tiểu quỷ thông minh này về dưới trướng.
Trước mắt, thiếu niên này cần phải học cách ngoan ngoãn vâng lời, thu hồi hết mọi tính nết kiêu ngạo phản nghịch trước kia.
Thiếu niên dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn Lý Biến Thiên, chẳng còn cừu hận ngập trời nữa, bởi hắn biết rõ ràng, cãi lời nam nhân này chẳng hề có lợi cho mình.
Lý Biến Thiên thoáng thấy hài lòng khi thấy thiếu niên có thể nhanh chóng khống chế được cảm xúc, "Ngươi đã lựa chọn đúng rồi đấy."
Giữ mạng cho ngươi thì ngươi phải biểu hiện ra giá trị đáng để ta lưu lại.
"Có thể cho ta một bộ quần áo không." Thiếu niên đưa ra yêu cầu, cũng không nói ngay mình có đồng ý hay không. Bị xem như sủng vật, chẳng lẽ hắn còn phải thấy cảm động rớt nước mắt.
Dư quang thoáng liếc qua hai người thị vệ không hề đi tới, vẫn đứng nghiêm ngoài cửa canh giữ chặt chẽ, phòng ngừa xảy ra tình huống bất ngờ.
Thôi miên có một điều kiện hết sức tai hại, phải đối mặt nhau.
Hơn nữa, nam nhân trước mắt này, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy, nếu sử dụng thuật thôi miên, hắn có khả năng sẽ thất bại.
Cho dù người này hiện sơn không lộ thủy, nhưng lại mang tới cảm giác áp bách rất lớn, tựa như đứng dưới một ngọn núi cao, bị đè ép tới không thở nổi.
"Xấu hổ à?" Lý Biến Thiên vừa cười nói, vừa sai người chuẩn bị quần áo cho hắn.
"Người nên cảm thấy xấu hổ không phải ta, mà là người biến ta thành bộ dạng này." Ngươi còn chưa xấu hổ vì hành vi của mình thì ta việc gì phải xấu hổ.
Ngụ ý của thiếu niên thật dễ hiểu, cũng thể hiện tính cách ngạo kiệt của hắn.
Đây không phải một con mèo, mà là một con sử tử sẽ ăn thịt ngươi nếu ngươi chọc giận nó, cho dù lúc này vẫn còn là sư tử con.
Lý Biến Thiên nghe vậy, môi lại thoáng chút nét cười. Từ khi đăng cơ xưng đế đến nay đã hai mươi năm, chưa từng có một người nào ăn nói lỗ mãng ngay trước mặt hắn mà lại hoàn toàn không gây phản cảm. Giờ đây hắn có chút hứng thú với thiếu niên mồm méo linh hoạt này, tựa như trông thấy bản thân mình hồi trẻ.
Phó Thần nhận bộ quần áo từ tay A Nhất, mắt thoáng liếc ra ngoài cửa sổ rồi lập tức thu về.
Hắn muốn mặc xong quần áo, nhưng xung quanh chẳng ai thèm quay đi. Ánh mắt nóng rực của Lý Biến Thiên vẫn chằm chằm dõi vào tấm lưng thiếu niên, tỉ mỉ sắc bén, bỏng cháy da thịt.
Cái hắn nhìn là những vết thương trên xuất hiện sau hôm quốc yến. Mấy vết sẹo đó thoạt nhìn cũng không giống bị mổ.
Phó Thần cảm thấy ánh mắt kia, khẽ cau mày, dứt khoát kéo mấy mảnh vải rách nát lên che người.
May sao có thuốc mỡ của Thiệu Hoa Trì cho, mấy vết sẹo kia nhạt đi rất nhiều.
Bỗng nhiên, một vật gì đó bay vào qua của sổ, lăn lông lốc trên mặt đất. Khói mù lập tức lan khắp phòng.
"Đóng cửa sổ !" Lý Biến Thiên ra lệnh nhưng hơi chậm.
Đã có hai quả pháo khói bay vào. Nếu không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ càng nhiều hơn.
"Là pháo khói !" A Nhất cách cửa sổ gần nhất, chỉ vài bước đã khép lại chấn song. Sương khói cuồn cuộn lan tỏa, khiến đôi mắt bọn họ cay xè đâu đớn. Đây là loại pháo khói đã được cải tiến thêm.
"A Nhất, ngươi canh giữ cửa sổ !" Lý Biến Thiên ra mệnh lệnh thứ hai.
Phó Thần mặc quần áo vào, tâm tư trầm xuống. Hắn biết đối phương đã chặn mất đường thoát ra duy nhất của hắn.
Phòng này có hai cửa, cả hai đều đã bị người của Lý Biến Thiên chắn kín, tạo thành hoàn cảnh mà một mình Phó Thần khó có thể rời đi.
Lúc này, lối thoát hiểm duy nhất cũng đã có người gác, khó mà bình tĩnh được. Mà đám người Lý Biến Thiên lúc này càng phẫn nộ hơn.
Không một ai nghĩ tới, pháo khói do chính bọn họ làm ra lại bị dùng để đối phó với mình, thật nực cười làm sao. Không những thế, trong đó còn bị bỏ thêm thứ gì khác, khiến bọn họ chỉ cần mở mắt ra là đau rát không chịu nổi.
Sương mù ngày càng dày đặc, che khuất tầm mắt mọi người.
Lý Biến Thiên hô một tiếng, bên ngoài không có động tĩnh. Hắn đoán nhóm người kia không phải đột nhiên biến mất. Có lẽ ngay từ lúc bọn họ bắt đầu đi ra ngoài đã bị kẻ khác bắt giữ, muốn vây bọn họ chết ở bên trong. Bây giờ mà xông ra càng có khả năng rơi vào cái bẫy khác.
Tính toán được lắm. Hắn quả là đã coi thường người trong kinh thành, quả là ngọa hổ tàng long.
Lỗ tai Lý Biến Thiên giật giật. Hắn có thể cảm thấy thiếu niên kia đang di chuyển, nhưng di chuyển rất loạn, không hề có kết cấu, giống như cố tình làm xáo trộn.
"Ngươi muốn đi đâu?" Muốn thừa lúc hỗn loạn bỏ trốn sao?
"Đương nhiên là rời đi, chờ ở đây để bị bắt chung với các ngươi à?" Dựa vào vị trí các dụng cụ trong phòng ghi nhớ ban nãy, thiếu niên đi rất thuận lợi.
"Ngươi không đi được đâu." Lý Biến Thiên nhắm mắt, thong dong nói.
"Giờ nói hãy còn quá sớm." Trong sương khói mờ mịt, bọn họ đều không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán vị trí. Cho nên sau khi Phó Thần nói xong câu này thì không mở miệng thêm nữa.
"Vậy thì đánh cuộc một ván đi." Những lời này có chút chấn động.
Tựa như bất cứ lúc nào, nam nhân này chẳng có chuyện gì không làm được.
Mà thái độ của Phó Thần lại khơi dậy ham muốn khống chế của Lý Biến Thiên. Hắn không thích chuyện gì ngoài vòng kiểm soát. Nếu điều đó xảy ra, hắn sẽ không thể kiềm chế mong muốn phá hủy nó.
Phó Thần đứng tại chỗ. Hắn không trốn. Thủ thuật che mắt khiến cho người ta xuất hiện ảo giác về mặt tâm lý. Thật ra, hắn đang đợi.
Đợi cái gì ?
Là âm thanh ấy, đến rồi !
Lúc này, tiếng kêu la ồn ào mới vang lên bên ngoài. Là các vị khách khác ở trong quán trọ phát hiện ra khói mù, ào ào lao ra ngoài.
Thời gian tính toán vừa vặn, từ việc ném khói mù cho đến gây hỗn loạn.
Chỉ trừ....
Phó Thần thầm nghĩ đến hành vi khác người của Lý Biến Thiên, còn những lời đầy thâm ý ban nãy nữa, cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Tiếng hỗn loạn, xô đẩy, la hét bên ngoài vang lên. Phó Thần lúc này mới chính thức hành động. Muốn thoát ra khỏi một trong hai cảnh cửa của căn phòng trong tình cảnh bị ngăn chặn, hắn không được để lộ sơ hở nào.
Không ai phát hiện, ở ngay trên trần nhà có một ván gỗ yên lặng mở ra, để lộ một lỗ đen đã được cắt sẵn. Một đoạn dây thừng thò ra từ lỗ đen, đầu dây phía trên có người khác giữ. Phó Thần nhớ vị trí của đồ đạc trong phòng, nhảy lên nắm lấy sợi dây. Hắn cố gắng giấu tiếng bước chân trong những ấm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài.
Hắn bám vào trần gỗ, dùng lực leo lên.
Tới khi chui vào trong căn gác xép chật hẹp phía trên mới dám thở ra một hơi. Trong gác xép đó đều là thức ăn quá hạn được sửa sang lại, chất thành đống.
Đây là hành vi cực kỳ thiếu đạo đức. Để đảm bảo cung ứng được thức ăn ngon khắp các vùng, mỗi lần Túy Tiên Lâu đặt hàng qua đường thủy đều nhờ thương đội vận chuyển đến thật nhiều hàng hóa, nhờ thế mà có được đặc sản của bốn mùa ăn quanh năm. Đây cũng chính là nơi chứa những thứ đồ ăn quá hạn. Đồ này đương nhiên không thể để ở nhà kho của phòng bếp. Vì thì, lão bản của tửu lâu nghĩ ra một cách, đó là chất những nguyên liệu, thực phẩm không mấy giá trị lên gác xép, mở một ô nhỏ để người lên xuống lấy hàng.
Mà vị trí của cái ô nhỏ kia còn cách nhã phòng của Lý Biến Thiên một đoạn dài nữa. Bọn họ nhất định phải đi lên gác xép này mới tới đó được.
Phó Thần lợi dụng chính tính hám lợi của vị chủ tiệm này.
Hắn nhìn sang Thanh Nhiễm, ban nãy nàng là người ném dây thừng cho hắn.
Để không ai nhận ra, nàng đã sống trong gác xép này hơn một tháng, chỉ để làm kế hoạch dự bị cho Phó Thần phòng ngừa vạn nhất.
Nếu Phó Thần có thể thoát ra ngoài thông qua một trong hai cửa khi pháo phát huy tác dụng thì kế hoạch dự phòng này xem như bỏ đi, mọi công tác chuẩn bị của nàng cũng chẳng có chỗ dùng.
Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có gì thiệt thòi. Ban nãy nàng không nhìn thấy tình hình bên dưới, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán biết sự việc, đương nhiên cũng chẳng thấy Phó Thần lõa thể. Nàng chỉ có thể căn cứ vào tiếng A Nhất kêu to để xác nhận pháo khói đã được ném vào. Đợi khi khói mù đã vây kín, nàng mới mở tấm ván trên trần nhà ra.
[ Làm tốt lắm. ]" Phó Thần giơ ngón cái, làm động tác khen ngợi.
Đây cũng là lần đầu tiên Thanh Nhiễm hợp tác với Phó Thần sau khi Túc Ngọc rời đi, thành công ngoài sức tưởng tượng.
Nhận được lời khen ngợi của Phó Thần, Thanh Nhiễm cảm thấy mai phục suốt một tháng, sinh sống trong gác xép bẩn thỉu như chuột cũng không uổng.
Thanh Nhiễm là cánh tay đắc lực nhất của Túc Ngọc, là người dyt nhất có võ công trong