Lần đầu tiên, Mục Quân Ngưng quay lại, đôi đồng tử tựa hồ nước lặng kia dường như trống rỗng, nhìn Mai Giác.
Nàng đứng bật dậy, chạy như gió.
"Nương nương!"
"Nương nương, người muốn đi đâu?"
Mai phi mới đi vào được một lúc, Mặc Họa đứng đằng xa chuẩn bị hầu hạ, thấy nương nương nhà họ bỗng nhiên lao ra khỏi phật đường, một câu cũng không nói.
Những ký ức khi hai người còn ở chung tụ lại từng điểm, nở rộ trong đầu, Mục Quân Ngưng chỉ muốn chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Ngoài trời, tuyết lớn như một trận mưa lông ngỗng, phủ lên mặt đất một màu trắng bạc. Mặc Họa Mặc Trúc vội vàng chạy theo.
Các hoàng tử và hậu cung phi tần đều sống tại đông cung nhưng vị trí lại cách nhau rất xa, xem như hai khu vực riêng biệt, không xâm phạm lẫn nhau.
Thời tiết này, ai mà chẳng ở trong phòng có địa long sưởi ấm. Ngoài một vài hạ nhân đi đi lại lại, chẳng có chủ tử nào lại muốn ra ngoài lúc này.
Ngoài trời tuyết lớn, hôm nay khóa học tạm ngừng, thượng thư phòng hiếm có ngày cho các hoàng tử nghỉ ngơi.
"Chủ tử, hoàng quý phi nương nương đến Trọng Hoa cung đòi gặp ngài." Quỷ Tứ đến bên chủ tử nhà mình, nhẹ giọng báo cáo.
Thiệu Hoa Trì siết chặt nắm tay, nhìn hoàng cung bao trùm trong tuyết lớn. Đôi môi lạnh lẽo nhếch lên nhưng nét cười chẳng hề có hơi ấm, "Bản điện trăm việc quấn thân, không thể gặp. Bảo ả cứ ra nghĩa địa ở ngoại ô thì sẽ tự biết chuyện mình cần biết." Ngươi cũng nên chết tâm đi. Dù hắn có chết cũng không thuộc về ngươi.
"Thất ca, xin dừng bước." Thiệu Tử Du gọi.
Các hoàng tử khác nhìn hai người họ đầy thắc mắc, sau đó lặng lẽ rời đi.
Tứ hoàng tử trước nay không dính vào bất cứ cuộc tranh chấp nào, quay nhìn thất hoàng tử một lát rồi mới đi. Nhờ chuyện dâng nha phiến cho thái hậu lúc trước mà y rất được ngợi khen, gián tiếp tăng thêm chút địa vị. Điều này khiến cho cuộc sống trong cung của y khá lên tương đối.
Hai người cùng nhau sóng bước. Thiệu Tử Du cũng không giấu diếm, thẳng thắn hỏi. "Tình hình tai nạn lần này, huynh thấy sao?"
Thiên tai do mưa đá, rét buốt, nạn đói đã trở thành vấn đề nhân sinh nan giải lớn nhất ở Tấn quốc. Mấy ngày gần đây, hoàng thượng đã mở quốc khố, chi không ít bạc để trợ cấp thiên tai, lại có thêm Hộ bộ cùng hiệp trợ. Những việc này đều giao cho đại hoàng tử đốc thúc.
"Ít nhất không thể để đại ca tham ô số bạc vốn thuộc về bách tính được. Dù thế nào cũng phải cho bọn họ một con đường sống."
Thiệu Tử Du có chút kinh ngạc. Y không nghĩ vị ca ca hằng năm đều chỉ loanh quanh trong cung mà lại xét tới vấn đề này, "Thất ca, huynh nghiêm túc à?"
"Đệ không tin sao?" Đúng vậy, trước khi quen biết Phó Thần, y cũng chẳng tin.
Bách tính chỉ là một từ ngữ chứ không thực sự là con người.
"Đệ chỉ ngạc nhiên một chút khi nghe thất ca nói thế thôi. Vậy để đến khi lão đại có hành động mới thương nghị. Ngày mai, phụ hoàng sai chúng ta trình tấu nghĩ cách giải quyết tình hình thiên tai. Tấu chương phải chuẩn bị thật kỹ. Mấy ngày trước, huynh khánh chỉ không tôn, phụ hoàng dù chưa giáng tội nhưng cũng không có nghĩa là đã bỏ qua chuyện này." Kể từ lần uy hiếp thất hoàng tử ở ngõ Đông Du, Thiệu Tử Du đã tương đối thành thật với Thiệu Hoa Trì, việc lớn việc nhỏ gì cũng cùng nhau bàn bạc. Y đương nhiên không muốn lão thất gặp chuyện không may.
Lão nhị bị cấm túc không kỳ hạn, lão thập ngũ làm con tin, lão bát và thập nhị kẹt lại Khương Vu, những người còn lại không phải kẻ không được tham dự triều chính như lão tứ thì cũng thuộc phe địch. Hiện giờ, bọn họ phải cẩn trọng tiến từng bước.
Thiệu Hoa Trì giao một phần danh sách bí bật cho Thiệu Tử Du.
"Thiệu Tử Du mở ra, phát hiện đây là tội chứng của một vài quan viên thuộc phe đại hoàng tử, kinh ngạc nói, "Sao đệ lấy được chúng?"
"Phái người điều tra." Đây là thứ Phó Thần cho y.
Thiệu Tử Du lại có phần kiêng kị với năng lực của Thiệu Hoa Trì. Có được thứ này chắc chắn rất khó khăn, y biết rất rõ. Mà chỉ cần có danh sách này thôi, muốn tóm được chỗ sai của lão đại dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu đổi lại là y, phải chăng y cũng giống như lão đại, không hề nhận ra mình đã bị Thiệu Hoa Trì hiểu rõ từng đường đi nước bước.
Vừa nghĩ tới điều đó có thể xảy ra, Thiệu Tử Du ớn lạnh sống lưng.
May mắn làm sao, Thiệu Hoa Trì không có khả năng thừa kế ngai vàng, cho dù năng lực có lớn đến đâu, uy vọng có cao đến mấy, cũng chẳng cần phải lo.
Có được một kẻ như vậy trợ lực, xem ra ông trời cũng đứng về phía y rồi.
Thiệu Tử Du dần khôi phục vẻ tự tin, tươi cười vỗ vai Thiệu Hoa Trì, "Có thất ca ở đây, chẳng cần lo lắng gì rồi."
Lúc Thiệu Hoa Trì mới nhận được mật hàm này, y còn kinh ngạc hơn nhiều so với Thiệu Tử Du. Y luôn luôn biết Phó Thần là bậc kỳ tài, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn có thể khiến y phải đánh giá lại. Dù Phó Thần có ở hoàng cung hay không, sức ảnh hưởng của hắn vẫn tồn tại, tỏa sáng phát nhiệt thâm căn cố đế.
Nếu phải đối đầu với Phó Thần thì không biết khó khăn nhường nào.
Lúc phát hiện ra đoàn người Lý Biến Thiên có vấn đề, Phó Thần đã chuẩn bị trước một tháng. Để giúp Thiệu Hoa Trì nhanh chóng hạ bệ đại hoàng tử, hắn không được bí quá hóa liều. Đầu tiên hắn thôi miên hữu tướng, khai thác được từ lời hữu tướng một danh sách dài, tóm được điểm mấu chốt.
Nhưng Phó Thần cũng không có ý định nói ra kỹ năng này cho chủ tử nhà mình. Nếu bị cổ nhân phát hiện ra năng lực quái dị thì sẽ có những việc mà một thái giám từ tam phẩm như hắn không thể đối phó.
Tuy chứng cớ vẫn chưa toàn diện, nhưng đã đủ để Thiệu Hoa Trì làm không ít chuyện.
Hoàng thành đông môn, lão Hồ là người bán cá. Nhưng mùa này, trên sông làm gì có cá. Lần trước, lão muốn bắt một con chim, suýt chút nữa đã rơi xuống hồ băng. Lúc này, dù là những người sinh sống ngay dưới chân hoàng thành cũng chẳng hề dễ chịu.
Chỉ có thể vào rừng xem có may mắn săn được gì đó hay không. Hôm nay cũng như mọi ngày, lão tay không trở về, đói đến đầu váng mắt hoa, nhưng phát hiện ở đông môn hết sức ồn ào náo nhiệt. Đó là nạn dân. Mỗi năm, cứ đến thời điểm này lại có không ít nạn dân đi ngàn dặm xa xôi đến hoàng thành ăn xin, tìm chút hy vọng sống bé nhỏ. Không có tư cách vào thành, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng đứng chờ ngoài cổng, cầu mong những người bên trong bố thí đồ ăn. Nhưng những người này chẳng mấy chốc sẽ biến mất cả thôi. Có người nói bọn họ bị lính tuần thành đuổi đi, cũng có người nói bọn họ được đưa đi làm cu li, cũng có người đồn bọn họ bị bỏ mặc cho chết đói, chết rét.
Lão Hồ thở dài một hơi. Dù đáng thương nhưng đó là thế đạo, bản thân lão cũng chẳng có cách nào giúp đỡ người ta.
Lúc đến gần, ngửi thấy mùi cháo thơm lừng, lão Hồ bỗng thấy hoàng mang. Nhưng đối với đám bách tính chỉ một lòng khao khát đồ ăn thì mùi hương này là thứ mê dược mạnh nhất thế gian. Thấy một người quen, lão túm lại hỏi. "Lão Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là thất hoàng tử và cửu hoàng tử cùng xin hoàng thượng, bảo một số quan viên mở kho thóc ở phủ đệ, phát cho mỗi người một bát cháo."
"Vậy....Có mất bạc không?"
"Mất cái gì mà mất, đều cho không hết. Còn không mau gọi lão bà nhi tử nhà lão tới đây. Nghe nói sẽ duy trì như thế đến đầu xuân. Đúng là chuyện tốt hiếm thấy, ông trời thật có mắt !" Lão Trương mặt mày hớn hở, ôm một bát cháo trong tay mà hạnh phúc dạt dào.
Nào có chuyện tốt như vậy. Đám quan lại chẳng phải đều sống chết mặc bay sao?
Lão Hồ cảm thấy mình đang nằm mơ. Mãi tới khi thất hoàng tử tự tay múc cháo cho, bát cháo kia còn cực kỳ ngon mắt, trên mặt cháo phủ hành hoa tươi xanh, có cả chút thịt vụn trong đó. Nghe nói thất hoàng tử đã trích một phần từ phân lệ mùa đông của mình để ban cho bọn họ. Lão nhéo nhéo hai má mới dám khẳng định mình không nằm mơ, tất cả đều là thật.
Đây chính là thất hoàng tử ban cho. Một hoàng tử trong cung được sủng ái như thế mà lại ra ngoài trong thời tiết thiên hàn địa đống thế này, phát cháo cho bọn họ, quan tâm bọn họ ăn có ngon không, mặc có ấm không. Bọn họ không thèm quan tâm hành động này có mục đích gì khác, hay có thật lòng không, chỉ biết ai cho bọn họ đồ ăn, quan tâm đến bọn họ mà thôi.
Ngày trước lúc còn bán cá, lão cũng đã nghe tên thất hoàng tử. Người ta đồn rằng thất hoàng tử đối xử với các thương binh tốt biết bao nhiêu, cho thức ăn, cho thuốc chữa bệnh, còn cho bọn họ ở lại tới khi khỏi hẳn, cũng tiêu tốn rất nhiều tiền. Nhi tử của lão tám năm trước đi ra chiến trường, lúc về bị mất một cánh tay. Mùa hè nắng nóng, vết thương không được chữa trị tốt, sinh mủ nát rữa, đại phu nói lúc này chữa thì quá muộn rồi, về tới nhà cũng không sống được, kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Giá mà vượt qua lúc ấy, đợi tới bây giờ, có thất hoàng tử cứu giúp, biết đâu lại giữ được mạng.
Về nhà thôi ! Lão phải mau chóng nói cho lão bà và tiểu nhi tử biết, bảo bọn họ tới lấy cháo.
"Ngươi cũng đừng quên, cửu hoàng tử của chúng ta rất có danh tiếng trong giới văn nhân nhã sĩ. Lần trước thất hoàng tử cứu trợ thương binh, lần này thất hoàng tử đề xuất việc bách tính găp nạn, hoàng thượng đều sai quan viên tự nguyện quyên tiền, không ép buộc ai. Những quan viên có nhiều lương thực đều tới quyên góp, nghe nói còn được hoàng thượng khen ngợi."
"Hai vị hoàng tử đúng là Bồ Tát chuyển thế !"
"Dù thất hoàng tử có bộ dạng như vậy, nhưng người rất tốt với chúng ta!"
"Các người có nhận ra không, hình như thất hoàng tử chỉ sau một đêm mà bạc trắng tóc."
"Ta nghe vì người sầu não lo lắng cho dân!"
Những người khác nghe được bao nhiêu thì phụ họa bấy nhiêu.
Dọc đường đi, lão cũng nghe người trên đường bàn tán chuyện này. Vốn dĩ, mấy năm trước, an nhạc chi gia của quốc sư cũng sẽ cấp phát lương thực, nhưng không biết năm nay xảy ra chuyện gì mà lúc cuối năm, rất nhiều vấn đề ở an nhạc chi gia bị phanh phui, chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
Cái gì mà trong đó thực ra chỉ nhận những người có sức lao động, người già trẻ nhỏ đều chết không rõ nguyên nhân. Có một số thi thể biến thành hình thù kỳ quái, phát mùi tanh tưởi lạ lùng. Lúc đưa mấy thi thể này ra, rất nhiều bách tính ở Loan Kinh còn tới nhìn tận mắt. Lời đồn lan nhanh, khiến sau này, mọi người đi ngang an nhạc chi gia chỉ dám đứng xa mà nhìn.
Nghe nói thường ngày quốc sư dùng rất nhiều dược nhân để chế tiên đan cho bệ hạ. Nhưng trong cung đâu có nhiều người như vậy, mà ở an nhạc chi gia lại có sẵn cả đám người. Tất cả bọn họ đều là nạn dân, cô nhi, không có nơi để về, dù có chết cũng không ai để ý. Lấy bọn họ để thử nghiệm thuốc, lý tưởng quá còn gì.
Dân chúng mơ hồ phỏng đoán được dân chúng nhưng không thể oán hân hoàng đế, càng không thể phát tiết nỗi oán hận này ra miệng, cho nên chỉ có thể quy hết tội lỗi lên đầu quốc sư. Trước kia yêu kính bao nhiêu thì giờ căm ghét bấy nhiêu. Chẳng ai muốn mình bị xem như một vật phẩm. Nay quốc sư đau ốm liệt gường, nói không chừng chính là báo ứng.
An nhạc chi gia vốn là mảnh đất yên bình của dân chúng, nhưng bây giờ lời nói đã hoàn toàn đảo ngược, mà cùng lắm mới chỉ qua mấy tháng.
Tại Quan Tinh Lâu, Phi Khanh nằm trên giường, vưa tỉnh giấc. Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, cảm thấy bụng quặn that, phun một ngụm máu tươi vấy đỏ tấm chăn.
"Quốc sư !" Thuộc hạ hoảng sợ xanh mặt.
Phi Khanh xua tay, không để ý đến thân mình tiều tụy, tập tễnh đi tới Quan Tinh đài, nhìn Thiên Sát tinh càng lúc càng sáng. Xung quanh hắn, Tố Nữ tinh và Toàn Cơ tinh cũng rực rỡ huy hoàng. Y thì thào lẩm bẩm, "Là hắn....Tất nhiên là hắn...."
Thừa dịp ra đòn trí mạng quả là phong cách làm việc của Thiên Sát, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủ, lời đồi lan như gió, làm điên đảo dân tâm. Thiên Sát vẫn còn đang hạn chế, nếu hắn trưởng thành rồi thì người dân Kích quốc y đâu còn chốn dung thân!
Quay về phòng, thắp đèn dầu lên, ánh lửa chiếu bên mặt Phi Khanh lúc sáng lúc tối.
Y mở phong thư thứ nhất, đây là điều y đã căn dặn trước kia. Nếu không tìm được Thiên Sát thì trước hết phải tìm Tố Nữ. Tố Nữ tinh đại diện cho tuyệt thế yêu cơ, hại nước hại dân, có khả năng mị hoặc đế vương. Gần đây, vị phi tần nào được sủng ái nhất thì nhiều khả năng chính là nàng ta.
Mai Giác ở trong cung vài thập niên, tuổi vừa hai lăm, có nhan sắc khuynh quốc. Nàng từng là tam phẩm cô cô ở cô cô sở, sau được phong làm uyển nghi, chỉ trong ba tháng đã thăng tới từ nhị phẩm Mai phi, được đế yêu sâu đậm.
"Mai Giác.... Mai phi, khụ, ba tháng, nhan sắc khuynh quốc...." Phi Khanh ho khan không ngừng, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Y không thèm để ý, đưa tay lau đi.
Mỗi một sự kiên nhỏ, dường như đều đang chống lại y.
Chắc đến tám chín phần nàng ta chính là Tố Nữ tinh, là yêu cơ ẩn mình bên cạnh đế vương. "Bảo bọn họ điều tra, trong một năm này, vị Mai cô cô đó từng kết giao thân thiết với ai."
"Vâng."
"Khụ khụ, đợi đã, tìm cơ hội khiến cho ả không thể thăng chức nữa."
Nếu vị yêu cơ mị hoặc này hồng nhan bạc mệnh, Thiên Sát, thiếu một trợ thủ đắc lực, ngươi có còn ung dung như Lã Vọng buông cần hay chăng?
.
Mấy người Thanh Nhiễm nghe được tin tức liền chạy ra ngoài thành, thấy dân chúng vây quanh Thiệu Hoa Trì chờ phát cháo.
"Lam Âm, chuyện của công tử, chúng ta liệu có nên bàn với điện hạ không? Ta cảm thấy điện hạ dường như không tín nhiệm công tử."
"Chim đưa thư bây giờ còn chưa tới, lại không có bất cứ tin tức nào, e là đã lành ít dữ nhiều. Dù điện hạ bày mưu tính kế hay là có người tác động ở giữa thì chí ít có thể chứng minh một điều : chỉ cần công tử quay về thì lành ít dữ nhiều. Chúng ta nói chuyện công tử còn sống cho điện hạ, chẳng phải là vu hãm cho công tử tội bất nghĩa hay sao?"
Thanh Nhiễm nghe vậy, gật đầu phụ họa. Những sắp xếp của công tử ở kinh thành như tảng băng trôi, nếu các nàng đi sai một bước, chẳng những không tìm được người muốn hại công tử mà trái lại còn khiến công sức của ngài đổ sông đổ bể, lúc đó phải làm sao?
"Chúng ta đi trước đi." Cuối cùng, bọn họ nhìn qua Thiệu Hoa Trì được dân chúng yên kính, yên lặng rời đi.
Quay về Tiêu Tương quán, Thanh Nhiễm nhận được một phong thư có nét bút quen thuộc. Chỉ trong tích tắc, nàng kích động đến nỗi hai tay phát run.
Lam Âm thấy nàng như vậy, vội theo nàng vào phòng. "Ngươi sao thế?"
"Lam Âm, ngươi và Tranh Tâm ở lại Loan Kinh, ta phải rời khỏi kinh thành, đi tìm công tử !"
"Ngươi nói cái gì, phong thư này sao?"
"Đúng, là sư phụ viết, sư phụ đã đến được Trăn quốc, hiệp trợ tiểu hoàng đế bình định phản loạn. Sư phụ nói nửa tháng trước, người nhận được thư của công tử. Công tử đang đi về phía Tây Bắc, đích đến cuối cùng là... Kích quốc!"
"Cái gì, sao lại là Kích quốc !"
.
Lúc gần chạng vạng, tuyết mới tạm dừng. Hai tay Thiệu Hoa Trì đã lạnh cóng, y chà xát chúng vào nhau. Bởi vì múc cháo liên tục nên cánh tay đã cứng ngắc. Y chưa kịp tiếp tục động tác thì đã được Cảnh Dật kéo tới, lấy thuốc mỡ mát lạnh bôi lên tay, xoa dịu đau đớn.
"Cảm ơn Cảnh ca. Mấy ngày này cũng vất vả cho huynh." Thấy động tác của Cảnh Dật rất nhẹ nhàng, Thiệu Hoa Trì có chút cảm động.
"Chúng ta việc gì phải khách khí, ta giúp đỡ đệ đệ của mình chẳng phải chuyện đương nhiên sao?" Cảnh Dật nghe vậy khẽ cười, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Hoa Trì.
Đang muốn nói gì đó, dư quang khóe mắt lại thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người, vừa gầy vừa cao. Thiệu Hoa Trì sững người như bị sét đánh, mọi động tác đều ngừng lại. Giờ khắc yên tĩnh này, trong đầu y chẳng nhớ nổi chuyện gì, chỉ có bóng dáng kia.
Một lúc lâu sau, Thiệu Hoa Trì mạnh mẽ vứt cái muôi trong tay, lao như điên ra ngoài.
Người kia đang ra khỏi thành, leo lên một chiếc xe ngựa, đi về phía tuyết trắng mênh mông, tựa như một giấc mộng lạ lùng, chỉ tồn tại trong ảo tưởng của y.
"Đợi....Đợi đã....Đừng đi!" Y giống như một bệnh nhân không biết làm cách này để hít thở, ngay cả hô hấp cũng run rẩy.
"Điện hạ!"
"Hoa Trì, đệ đi đâu vậy?"
Giống như có cái gì đó ngăn chặn thính giác, hai mắt Thiệu Hoa Trì chỉ còn chiếc xe ngựa vun vút lao đi kia.
Cả đám người hỗn loạn, chẳng hiểu vì sao thất hoàng tử đột nhiên như thế, ban nãy rõ ràng vẫn bình thường.
Thiệu Hoa Trì thấy một thương nhân đang dắt ngựa ngoài cổng thành, động tác còn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức rút lệnh bài của thất hoàng tử cho đối phương xem. "Cho ta mượn ngựa!"
Người qua đường kia trợn mắt nhìn "tên cướp", thụ sủng nhược kinh kêu lên. "Thất hoàng tử? Cưỡi ngựa của ta?"
Cảm giác như con ngựa này đều được dát vàng, đợi nó về rồi sẽ đổi tên cho nó thành Ngựa Từng Được Thất Hoàng Tử Cưỡi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu thái giám này thấy y chết mà không cứu. Y buồn bực, phẫn nỗ. Sau đó, người ấy lại cùng y bầu bạn ngày ngày đêm đêm, giữa bọn họ là vô vàn nghi kỵ, thử thách, ép buộc. Nhưng dù tốt hay xấu, y đều cho rằng người kia sẽ luôn ở cùng y, không đi xa, chỉ cần quay đầu lại là thấy hắn nhìn y bình tĩnh mỉm cười.
Y vung roi thúc ngựa, vượt qua cỗ xe ngựa kia.
"Dừng lại!"
Người đánh xe cũng bị dáng vẻ gần như phát điên của thất hoàng tử làm cho sợ hãi, lập tức dừng xe.
Thiệu Hoa Trì lập tức xuống ngựa, xốc màn xe lên. Một bạch diện thư sinh ngồi bên trong, sắc mặt xanh mét, nghi hoặc nhìn y.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì!"
Túc thì, Thiệu Hoa Trì như từ đám mây rơi xuống vực thẳm. Mọi nỗi vui mừng đều hóa thành tuyệt vọng, y chết lặng buông màn xe.
Đúng thế, hắn đi rồi.
Thế giới này quá bất công với hắn, chính mình cũng ép buộc hắn, khiến hắn phải chịu thiệt thòi, sao hắn còn muốn quay lại chứ?
Y vĩnh viễn chỉ còn lại một mình, Phó Thần đã không cần y nữa.
Kinh thành mất đi hắn, lạnh lẽo như một tòa thành bỏ hoang.
Thiệu Hoa Trì ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt trống rỗng. Băng tuyết lạnh lẽo thấm qua ống qần, chui vào đầu gối, lạnh đến thấu xương.
Chiếc xe ngựa kia đã sớm không còn bóng dáng, mà y còn ở chỗ đó.
Có tiếng vó ngựa phía sau, Cảnh Dật dẫn người đuổi tới, khom lưng nâng Thiệu Hoa Trì dậy, "Ngài không sao chứ."
Cảnh Dật nghĩ rằng mình sẽ lại thấy Thiệu Hoa Trì sụp đổ, nhưng không. Trên mặt thiếu niên mười lăm tuổi vẫn nguyên vẻ thong dong lạnh nhạt, y đứng dậy phủi tuyết trên người. "Làm sao? Kẻ kia có bộ dạng khả nghi nên ta mới đuổi theo. Ổn rồi, vẻ mặt thế là thế nào? Chúng ta quay lại tiếp tục phát cháo.
Thấy Thiệu Hoa Trì không có vẻ khác thường, Cảnh Dật mới gật đầu.
Cái giá phải trả của việc trưởng thành chính là mất đi sự đơn thuần vốn có, đắp nặn cho mình một tường đồng vách sắt quanh trái tim.
Mệt nhọc suốt một ngày, bận rộn không ngừng tay, y mới có thể quên đi vài chuyện không muốn nhớ tới.
Quay lại Trọng Hoa cung, Quỷ Tử thấy bóng dáng trầm mặc của thất điện hạ.
"Điện hạ, hoàng thượng triệu ngài tới Dưỡng Tâm điện."
"Được, ta biết." Thiệu Hoa Trì theo thói quen vuốt ve hai miếng ngọc giống nhau như đúc ở bên hông. Lúc ra khỏi cửa, gương mặt y trở nên lạnh lẽo, trầm ổn.
Thiệu Hoa Trì vừa tới của thì thấy đại hoàng tử bị đuổi ra ngoài. Nghe nói trong lúc lão bát và lão thập nhị kẹt lại ở Khương Vu đã trở thành vị hôn phu của người nước họ. Cách đó vài ngày có thư tới, đường đường là hai vị hoàng tử của Đại Tấn mà phải "ở rể" tới một năm, không thể quay về nước. Điều này khiến cho Tấn Thành đế cảm thấy mất hết cả thể diện. Người Khương Vu là cái thá gì, chẳng phải chỉ là một đám binh tàn tướng bại thôi sao ! Hôm nay hắn nổi giận lôi đình, nhưng các đại thần hết lòng khuyên giải, lúc này không nên khai chiến. Đúng thời điểm ấy, đại hoàng tử còn dâng tấu sớ buộc tội nhị hoàng tử, đương nhiên là chạm phải vảy ngược của hoàng đế. Công