Edit: Lục VânMột lát sau, tình hình thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đầu tiên, Vương Đạc và Lâm Văn hai người có danh vọng ảnh hưởng cực cao trong triều được văn võ bá quan ủy thác vào cung một chuyến, khi đi ra, sắc mặt nghiêm trọng, mặc kệ người khác hỏi gì vẫn lắc đầu không nói. Ngày thứ hai, bọn họ truyền lời ra nói rằng không hề phản đối chuyện của Thái hậu và Hoàng thượng.Không phản đối, chính là duy trì! Ngay cả Vương Đạc Lâm Văn một hô trăm ứng trong triều còn không nói gì, thái độ của các đại thần cũng mềm hơn.Thứ hai, Định Nam hầu Tiết Phóng vừa tân nhiệm cũng được Vũ Tướng quân tân nhiệm Tiết Minh khuyên bảo, liên hợp Võ tướng bộ hạ thượng thư xin giữ Phượng Dật đương chính. Có vũ lực duy trì, ghế rồng của hắn cũng ổn định hơn phân nửa, đổi Hoàng đế là chuyện không thể.Cuối cùng, lại do dân chúng phương Bắc liên danh thượng thư, khẩn thiết xin từ khi Nam Cung Xuân Yến xuất hiện đã làm nhiều chuyện cho Phượng Tường, nói thẳng Vương triều Phượng Tường không thể không có một vị Thái hậu kiêm tài kiêm đức như vậy, khẩn cầu vạn lần phải giữ ngài lại.Dân tâm chính là gốc rễ của một nước, lại khiến cho một số người dao động.Dần dần, đến cuối cùng, ngoài một tộc Viên thị vẫn phản đối, những người còn lại, hơn phân nửa đã đứng về phe Nam Cung Xuân Yến, một phần vẫn đang đứng ngoài cuộc xem xét, còn lại hơn phân nửa vẫn giữ nguyên thái độ im lặng.Im lặng, là không phản đối.Ánh sáng thắng lợi đã rạng ngời trước mắt.– Xuân Yến! Xuân Yến! – Hôm đó, Phượng Dật hưng trí trùng trùng chạy vào nội điện, thấy nàng nằm lười trên giường ôm chậu đồng không ngừng nôn mửa.Giật mình, hắn vội chạy sang, nắm chặt tay nàng lo lắng khẩn trương hỏi:– Xuân Yến, nàng sao vậy? Ăn phải cái gì à?– A…a… – Không nói được gì, nàng vùng khỏi tay hắn, tiếp tục ôm thau đồng nôn mửa, nhưng không thể nôn ra cái gì, chỉ có thể nôn ra nước.Ngửi mùi gây gây cay mũi kia, sắc mặt Phượng Dật căng thẳng lo lắng quay sang hỏi Tiểu Hỉ Tử:– Thế này là sao? Sáng nay nàng không ăn thứ gì không sạch sẽ chứ? Hay là có người thừa dịp trẫm không để ý mà hạ độc vào đồ ăn của nàng?….Đại ca, ngươi tưởng tượng quá phong phú đi! Xuân Yến nôn đến nước mắt vòng quanh nhưng lại rất buồn cười.Nôn đến mệt lả người, Lục Ngọc vội bưng lên một chén trà cho nàng, Xuân Yến xoay người yếu ớt nằm trên giường mệt mỏi nói:– Ta không sao.– Còn nói không sao nữa! Xem mặt nàng xem, tái nhợt như đánh phấn, không khác gì ta năm đó! – Phượng Dật đánh chết cũng không tin nàng, ngồi bên mép giường, đón lấy khăn mặt Thu Dung đã chuẩn bị sẵn.Đại ca, đây cũng là ngươi tặng đấy! Xuân Yến thầm tức giận.Hai mắt lấp lánh, như nghĩ tới điều gì đó, Phượng Dật giật mình:– Đúng rồi, ta còn nhớ, chính là từ sau khi bọn Vương Đạc đến gặp nàng nàng liền bị như thế này! Có phải bọn họ hạ thuốc gì với nàng không?Phụt – Nhịn không được, Xuân Yến cười phá lên, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng lên một chút. Người này, năng lực liên tưởng thực phong phú.– Quả thực ta không sao. Cũng không liên quan đến bọn họ – Nàng nhẹ giọng đáp.– Nôn đến mức này còn bảo là không sao… – Phượng Dật bất mãn than thở, gọi người tới:– Người đâu, tuyên gọi Vương Đạc Lâm Văn. – Hắn nhất định phải làm cho mọi việc rõ ràng.– Ngươi điên à! – Xuân Yến kéo kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói – Chỉ buồn nôn thôi không đến mức vậy chứ?– Nôn? Bọn họ làm cho nàng buồn nôn?Từ từ!Mới nhẹ nhàng nói với nàng được vài câu, Phượng Dật đã
lại trừng mắt rống lớn:– Vừa rồi nàng nói cái gì?Xuân Yến đón lấy khăn mặt trong tay hắn lau mặt, cả người mềm nhũn liếc hắn, thều thào:– Buồn nôn.Ngẫm lại cũng không chấp nhận được, vì sao nam nhân phát tiết xong liền vỗ mông bỏ đi là xong, lại để cho nữ nhân phải chịu tội sống dở chết dở hoài thai mười tháng.– Buồn…buồn nôn… – Tiếng Phượng Dật lẩm bẩm trong gió thu, một đôi ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm vào vòng eo thon nhỏ của nàng, chỉ chỉ : – Nàng….nàng…– Đúng vậy. Ta đã hoài thai! Khoảng chừng hai tháng! – Xuân Yến ngẩng đầu, vỗ vỗ bụng đáp.– Hai…hai tháng… – Hắn ngây ngốc lặp lại lời nàng.Hai tháng, đại khái khoảng hai tháng trước, hắn mới từ biên quan quay về.– Nàng nói, nàng đã hoài thai? – Bình tĩnh lại, đột nhiên hắn kêu lớn dọa cho Xuân Yến giật nảy mình.– Ngươi nói nhỏ thôi! – Nàng bịt tai lùi lại.– Xin…xin lỗi nàng, ta cao hứng quá! – Phượng Dật vội vàng giải thích, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc cười ngây ngô.Nàng đã hoài thai! Nàng đã hoài thai! Bốn tiếng này không ngừng vang lên trong đầu hắn.– Ha ha ha, thật tốt quá! – Như một đứa trẻ, hắn nhảy lên giường ôm Xuân Yến vào lòng cười ha hả, cười đến mức suýt chút nữa thì rớt cả cằm.– Này, ngươi….ngươi không vui đến phát điên chứ? – Xuân Yến bị vẻ mặt như phát rồ lên của hắn dọa, ngơ ngác hỏi lại.– Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng vui quá thôi. – Thạch Mặc giải thích cho chủ tử, bản thân y cũng cười đến sáng láng.– Xuân Yến, thật tốt quá! Thật sự tốt quá! – Phượng Dật cười rạng rỡ khiến cho Xuân Yến cũng phải lắc đầu, cao hứng phấn chấn nói – Cứ như vậy, chuyện của chúng ta, bọn họ không chuẩn cũng phải chuẩn.Vui đủ rồi, đột nhiên nhớ tới thân thể Xuân Yến lúc này, hắn vội buông nàng ra, hỏi vấn đề chính:– Đúng rồi, Xuân Yến, nàng phát hiện ra từ khi nào? Đã gọi Thái y kiểm tra chưa? Vì sao ta lại không biết gì?– Ách…cái này thì thôi… – Xuân Yến cúi đầu trốn tránh.Phượng Dật nheo nheo mắt, mạnh mẽ nâng cằm nàng lên lạnh lùng nói:– Xuân Yến, nàng lại giấu ta phải không?Hắc hắc hắc, Xuân Yến không dám nhìn thẳng hắn, ngây ngô cười.– Nam – Cung – Xuân – Yến! – Phượng Dật lạnh giọng hỏi – Vì sao nàng liên tục muốn gạt ta?Vì nhìn bộ dáng ngơ ngác của ngươi rất vui thôi! Xuân Yến thầm nghĩNhìn mặt đã biết nàng nghĩ gì, Phượng Dật khó thở, nắm chặt tay nâng đầu nàng dậyXuân Yến cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt yếu ớt:– Nói ngươi nghe, không được dọa thai phụ đâu đấy.Xí xóa hết tội lỗi.– Ngươi… – Phượng Dật trừng mắt, nhưng cũng không làm gì được, lại chậm chậm hạ nắm tay xuống lắc đầu – Người đâu, truyền Thái y.– Hì hì – Xuân Yến vùi đầu vào ngực hắn, cười hạnh phúc thân thiết.Phượng Dật bất đắc dĩ lắc đầu. Nữ nhân này đã ăn hắn rồi!Mà chính bản thân hắn cũng cam tâm tình nguyện bị nàng ăn thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com