Edit: Eirlys
Cô nương áo lam không hiểu ra sao, hỏi: “Tại sao? Tỷ không phải cũng
đã chờ tiểu tử kia thành thân đến ba năm sao? Tại sao bây giờ trong thời điểm quan trọng lại làm như vậy?”
“Ta nào biết chuyện sẽ xảy ra như thế!” Nam Cung Xuân Yến cũng ủy
khuất vạn phần, không cam lòng nói “Ta chỉ là lo lắng thân thể của hắn
không đủ khỏe mạnh, sợ hắn không thể cùng lúc đối phó bốn nữ nhân, cho
nên…”
“Cho nên, tỷ cho hắn uống Hổ tiên thang (1)?” Cô nương áo lam buột miệng nói tiếp.
“Đi chết đi!” Nam Cung Xuân Yến đẩy tay muội muội, tức giận nói “Ta
dám làm chuyện trắng trợn vậy sao? Hắn vốn đối ta đã bất mãn, tiểu tử
kia nếu biết ta không tin tưởng năng lực của hắn, hắn không nổi cáo mới
là lạ!”
“Vậy tỷ đã làm gì…” cô nương áo lam đoán không ra.
“Chỉ là lúc hắn uống rượu mừng, ta âm thầm bỏ vào mấy chén lộc huyết
mà thôi.” Nam Cung Xuân Yến vặn vẹo ngón tay, miễn cưỡng nói . Nàng còn
tự mình xem qua, tại Lâm uyển (2) tìm con hươu khỏe mạnh nhất lấy huyết. Sau đó dùng ngay, rất tươi mới bảo đảm cực kỳ hiệu quả.
“Oh, trời ạ!” Không phải cũng như thế sao? Cái gì mà không đến nỗi
trắng trợn chứ!” cô nương áo lam gục đầu trên mặt bàn, hận không thể đi
tìm cái gối đập đầu vào.
“Trời ạ!” vừa mới yên lặng được một lúc, cô bé lại kêu lên, hướng tới góc bàn chạy lại.
“Phù nhi” cô nương áo tím thấy vậy hoảng sợ, trước khi cô bé đụng phải góc bàn vội vàng đỡ nàng lại, bế vào lòng.
“Tiểu Yến tỷ tỷ” cô nương áo lam ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh
mắt” ngươi rất quá đáng” nhìn Nam Cung Xuân Yến ” Tỷ không biết lộc
huyết là thuốc tráng dương hay sao? Chỉ cần một chén là có thể khiến một kẻ yếu ớt …làm được bảy lần trong một đêm, vậy mà tỷ bỏ thêm đến vài
chén! Tội nghiệp hoàng thượng ! Ta thương
cảm cho hắn”
“Thương cảm! thương cảm!” Cô bé ngồi trong lòng Nam Cung Xuân Yến lại phụ họa theo.
Tiếng kêu đột nhiên cắt đứt tâm tình đang tốt của nàng, không thể
nhịn được , cô nương áo lam cầm lên một khối bánh ngọt nhét vào miệng cô bé, vẻ mặt hung tợn, la lên “Im, ăn bánh của ngươi, Còn nói nữa coi
chừng ta khâu miệng ngươi lại!”
“Ô ô ô…” cô bé vội che miệng nức nở vài tiếng, liền cúi đầu, lấy
miếng bánh trong miệng ra từ từ ăn, trong lòng còn tính toán : đến lúc
ăn xong, ta nhất định phải nói nữa, như vậy lại có thêm một miếng bánh!
Hắc hắc, ta thật thông minh!
Nam Cung Xuân Yến bị khiển trách xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng nói
“Ta…lúc đó ta không nghĩ kỹ như thế. Ta chỉ sợ thể lực của hắn có hạn,
không thể đồng thời đối phó bốn nữ nhân, muốn hắn dũng mãnh một chút,
tốt nhất làm cho cả bốn người mang thai, trong đó thế nào cũng có một
đứa là con trai! Tính theo xác suất, ta không tin không đạt được!”
“Thế nhưng, hắn còn chưa thể hiện sự dũng mãnh, liền bị chảy máu mũi …đến ngất xỉu?” cô nương áo lam nối tiếp lời nàng.
Nam Cung Xuân Yến vô ngữ, gật đầu.
Lần này đến phiên cô nương áo lam thở dài.
Vị hảo tỷ muội này của nàng đúng là có hơi nôn nóng! Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là thành công, thế mà…!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com