Edit: Eirlys
Nhìn một màn tình cảm thắm thiết trước mắt, Nam Cung Xuân Yến bỗng thấy tủi thân.
Thích ..thật.. Ôi…Nàng cũng muốn sinh em bé !
Nhưng mà …với thân phận hiện tại, chắc chỉ có nam nhân không muốn sống nữa mới dám chạm vào nàng!
Bất mãn trong lòng lập tức chuyển
thành lời, nàng hờn tủi nói “Xuân Xoa muội muội, hai mẹ con các người
không nên hợp lại trêu chọc người cô đơn như ta có được không?”
Cùng nữ nhi chơi đùa đủ rồi, cô nương áo lam để con bé ở ghế bên cạnh, đem dĩa điểm tâm để trước mặt nàng,
dặn dò phải ngoan ngoãn, sau đó nhìn sang tỷ tỷ của mình, mỉm cười nói
“Xuân Yến, tỷ còn gì không hài lòng đây? Theo lý mà nói, tỷ có đến mười
sáu người con trai, con gái thì gả đi khắp nam bắc, cháu chắt ở khắp
nơi, tới chỗ nào cũng có người đuổi theo tỷ gọi hoàng tổ mẫu. Con cháu
của tỷ nhiều như vậy , còn đố kị với ta làm gì?”
“Tất cả đều là con cháu của lão đầu
kia, cùng ta không có quan hệ gì!” Vẻ mặt nàng giận dữ, vội vàng rũ bỏ
mối quan hệ với những người đó, giống như vứt đi bã kẹo cao su trên tay.
Cô nương áo lam nhún vai, vẻ mặt như
nói là không thể “Nhưng bất kể thế nào, dựa theo vai vế mà nói, tỷ chính là trưởng bối của bọn họ”
“Đúng vậy, vài đứa cháu so với trưởng bối này còn lớn hơn vài tuổi” Nam Cung Xuân Yến tự giễu bản thân, nở một nụ cười cay đắng.
Cô nương áo lam biết mình đã chọc tới vết thương lòng của nàng, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác “Nhưng
mà không sao! chờ hòn đá nhỏ cùng một trong bốn người vợ của hắn tạo ra
em bé thành công, tỷ có thể giải phóng”
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp “Nhân tiện hỏi một câu, bao lâu nữa thân thể hắn mới khôi phục bình thường?”
“Thái y nói, khoảng nửa tháng” Nam Cung Xuân Yến gục ở trên bàn, ủ rủ đáp.
“Nửa tháng à!” Cô nương áo lam chau
mày suy nghĩ một lát, sau đó nói “Cũng không phải quá lâu, nhẫn nại một
chút sẽ qua mau thôi”
“Đúng vậy, cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế” Nam Cung Xuân Yến chu đôi môi đỏ mọng, buồn bã thêm vào.
Tâm tình chán nản, nàng xoay đầu về
phía cô bé đang vùi đầu ăn điểm tâm, nói “Phù nhi, dì muốn ăn điểm tâm của ngươi “
“Hả?” cô bé ngẩng đầu nhìn nàng một
cái,vội vàng đem miếng bánh đang cầm nhét vào trong miệng, sau đó lấy
hai tay nhỏ bé khẩn trương che cái đĩa, ngọng nghịu nói “Đã hết , ăn
xong rồi”
“Vậy ư?” Nam Cung Xuân Yến mếu máo,
bày ra một vẻ mặt thảm thương, làm như sắp khóc nói “Dì hôm nay thật đau lòng! Nếu không ăn được điểm tâm, dì sẽ càng đau lòng hơn!”
“Có…có thật không?” khuôn mặt nho nhỏ khẩn trương, đôi mắt to tròn nhìn nàng chăm chú.
“Ừ ” Nam Cung Xuân Yến gật đầu lia
lịa, để tăng thêm độ tin cậy, khóe mắt nàng ứa ra hai giọt nước mắt. Dựa vào tài năng trời cho, kĩ thuật diễn xuất của nàng luyện tập ngày càng
lão luyện , nhỏ ra vài giọt nước mắt chỉ là chuyện nhỏ.
“Vậy ..được rồi!” Cô bé thấy thế,
đành nhượng bộ. Bịn rịn đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Nam Cung Xuân
Yến, quay mặt chỗ khác, đau lòng nói: “Dì ăn đi, Phù nhi no rồi”
“Phù nhi thật hiểu chuyện!” Nam Cung
Xuân Yến sờ sờ đầu cô bé, trong bụng tự tán dương diễn xuất của bản
thân, sau đó vươn tay cầm lên một miếng bánh bỏ vào trong miệng, ra sức
nghiền ngẫm thật lâu, lại quan sát phản ứng của cô bé, khoa trương kêu
lên “Woa, Thật là ngon!”
Cô bé rốt cục nhịn không được cám dỗ, quay đầu lại nhìn, nuốt nuốt nước dãi, ánh mắt nhìn chăm chú cái đĩa.
Chú thích:
(1) Hổ tiên thang: thuốc tráng dương !!
(2) Lâm uyển : nơi săn bắn của hoàng thất.
(3) Mai hoa lộc: con hươu sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com