Edit: Eirlys
Cung nữ vừa mới bước một chân ra khỏi điện , Phượng Dật mới vừa rồi
vẻ mặt còn phẫn nộ, bất thình lình nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo, miệng há to, một tay nắm cổ, chạy tán loạn khắp phòng, khẩn trương kêu lên ”
Nước! Nước! Nước ở đâu? Trẫm muốn uống nước!”
Lý Ti Thần bị những hành động của hắn làm cho kinh hãi, lập tức đi
theo sau Phượng Dật, lo lắng hỏi” Hoàng thượng, làm sao vậy? Ngươi sao
thế?”
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, ngũ quan méo mó, khóe mắt thấp thoáng có nước mắt trào ra, bộ dạng rất khổ sở.
Có phải…là thái hậu hạ độc trong chén thuốc không? Lý Ti Th ần thầm
nghĩ. Nhưng mà không hợp lý! Cho dù có ý đồ mưu phản, có cần làm chuyện
táo bạo như vậy không?
Sau khi chạy một vòng, Phư ợng Dật quay lại chỗ ngồi, cầm lên ngọc
bôi bị hắn ném lên bàn, đem chút nước còn sót lại rót vào trong miệng.
Hắn thống khổ khẽ nói “Đắng…Thật đắng! Thuốc này ..thật đắng!”
Khuôn mặt của Lý Ti Thần giật giật, hắn muốn thổ huyết hỏi “Hoàng thượng, chỉ vì thuốc rất đắng thôi sao?”
Còn làm đến mức như vậy? Có cần khoa trương như thế không? Không phải chỉ là một chén thuốc thôi sao? Một đại nam nhân chỉ vì uống một chén
thuốc đắng mà kêu la thành như vậy, nói ra người khác không cười chết
mới lạ!
Phượng Dật lườm hắn một cái– ngươi nếm thử mới biết đắng như thế nào! Miệng đều bị tê cứng, lưỡi hắn bây giờ không nghe bản thân sai bảo, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Lý Ti Thần .
“Hoàng thượng..”
Cung nữ, thái giám ở ngoài điện nghe thấy tiếng kêu vội chạy vào đây, nhìn thấy hoàng đế không hề có hình tượng cũng không hề sợ hãi, vì đã
thành thói quen.
Phượng Dật nắm một thái giám hỏi: “Mứt hoa quả đâu? Trà đâu? Có cái gì nhanh mang lên cho trẫm!”
Một cung nữ tiến lên, lúng túng cúi đầu nói “Bẩm hoàng thượng, sáng
sớm hôm nay, thái hậu nói muốn ăn mứt hoa quả, sau đó mang đi toàn bộ
mứt hoa quả ở Ngự Thiện phòng. Còn mứt mới mua, ít nhất cũng phải chờ
qua Ngọ thiện (1) mới đưa vào cung!”
Yêu nữ! Lại là việc tốt ả làm ra! Phượng Dật căm hận nghĩ, mối hận với Nam Cung Xuân Yến
bất giác lại tăng thêm.
“Vậy trà thì sao? Không lẽ cũng bị thái hậu uống sạch?” Hắn tức giận hỏi.
“Hoàng thượng, trà tới !” Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ vừa dâng trà lúc nãy ,trên tay bưng một bình trà mới pha chạy vào trong điện.
Lý Ti Thần vội vàng nhận lấy, rót một chén đưa tới trước mặt hắn
nói”Hoàng thượng, đừng tức giận nữa, uống trà trước cho đỡ đắng!”
Phượng Dật liền cầm lấy há miệng uống vào.
“Hoàng thượng cẩn thận, trà này vừa mới pha, còn chưa nguội bớt—”
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong, Phượng Dật đã đem trà mới rót vào
miệng phun hết ra ngoài, la lên “Nóng quá” Tiếng la so sánh lúc nãy còn
lớn hơn mấy phần, ngọc bôi trong tay cũng rớt xuống đất.
Xong! Trải qua một lần đắng một lần nóng, lưỡi hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác!
“Nô tỳ…nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Tiểu cung nữ sợ đến tái
mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin, giọng nói
cùng thân thể run lên.
“Việc này không liên quan đến ngươi” Phượng Dật lạnh lùng nói.
“Nam – Cung – Xuân – Yến !” Cố nén lại đau buốt trên đầu lưỡi và vị
đắng còn sót lại trong cổ họng, hắn càng nghĩ càng giận, cực kỳ phẫn nộ
gầm lên ” Yêu nữ kia, là ả! Khẳng định là ả! Nhất định là ả hạ lệnh bỏ
đi mật ong trong thuốc, lại còn tăng thêm hoàng liên (2)!”
Chú thích:
(1) Ngọ thiện : bữa ăn trưa
(2) Hoàng liên : một vị thuốc trong Đông y, rất đắng
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com