Edit: Eirlys
Đi ra khỏi cửa chính Phượng Cung, Nam Cung Xuân Hương đi phía trước,
Viên Tú Ngọc phía sau, ở sau nữa là hai nhóm cung nữ của hai người, một
đám người lặng lẽ mà đi, yên tĩnh đến kì lạ.
Tới chỗ rẽ, có đặt một chậu hoa, Nam Cung Xuân Hương bỗng nhiên bước
chậm lại, nhìn bông hoa mẫu đơn nở rực rỡ, lẩm bẩm nói: ” Không nghĩ
tới, có một số người, tướng mạo xinh đẹp, vậy mà tâm cơ lại sâu như thế , bổn cung chút nữa bị lừa!”.
Viên Tú Ngọc có hơi sững sờ, lập tức đi nhanh đuổi theo Nam Cung Xuân Hương, vẫn giữ khoảng cách thích hợp, trong lòng buồn bực hỏi: “Quý phi tỷ tỷ nói cái gì, muội nghe không hiểu”.
“Ngươi nghe không hiểu?”. Nam Cung Xuân Hương dừng lại, xoay người
nhìn nàng, thái độ tràn đầy thù địch – cười khẽ nói: “Vậy ta đây sẽ nói
trắng ra cho ngươi hiểu!”
Một đôi mắt khinh thường lướt nhìn Viên Tú Ngọc, Nam Cung Xuân Hương
chua ngoa nói: “Có một số người, trong lòng và ngoài mặt không giống
nhau, lúc nói thì nói vậy, nhưng khi làm lại khác. Buổi sáng trước mặt
thái hậu làm ra một bộ mặt tội nghiệp,một mực hứa là sẽ không vô cớ đi
làm phiền hoàng thượng. Rốt cuộc thì sao?. Cũng không biết là ai, nhắm
thẳng trong lòng hoàng thượng mà ngả vào, kéo cũng không ra! Thể diện
của nữ nhi đều bị làm cho mất hết!”.
Mặt Viên Tú Ngọc đỏ lên, cúi xuống, xoắn xoắn khăn tay. Sau đó liếc
nhìn Nam Cung Xuân Hương, đắc ý nói: “Ta thường ở bên cạnh biểu ca, biểu ca thương ta, thích ôm ta vui đùa, cái này đã thành thói quen, trong
nhất thời chưa sửa được cũng là chuyện bình thường. Thế nào, Quý phi tỷ
tỷ ghen tị sao?”
Sống lưng Nam Cung Xuân Hương trong chớp mắt cứng đờ.
“Ha ha, ghen tị?”. Lập tức, một tiếng cười khinh thường phá vỡ tình
thế căng thẳng. Xoay người đưa lưng về phía Viên Tú Ngọc, làm như chăm
chú ngắm hoa mẫu đơn, Nam Cung Xuân Hương cất cao giọng nói: “Tại sao
bổn cung phải ghen tị? Bổn cung chính là đường đường Quý phi ! Địa vị
xếp ở trên ngươi! Thái hậu và bổn cung là cùng cha mẹ sinh ra, ngươi
cùng hoàng thượng bất quá chỉ là anh em họ mà thôi, ngươi có cái gì đáng để bổn cung ghen tị?”.
Điều chỉnh lại vẻ mặt, quay lại nhìn chằm chằm vào Viên Tú Ngọc, nàng nghiêm túc nói: “Hơn nữa, Thục phi muội muội, tỷ tỷ khoan dung nhắc nhở ngươi lần nữa, hiện tại chúng ta ở trong hoàng cung, không phải nhà của ngươi – Thị lang phủ, đừng có mở miệng là kêu biểu ca! Bây giờ, người
là phu quân của chúng ta, là hoàng thượng! Thái hậu nương nương nếu biết ngươi không tuân theo cung quy, gọi lung tung, không phạt ngươi mới
lạ!”
Nghe tới Nam Cung Xuân Yến, Viên Tú Ngọc không khỏi tái mặt, lui về phía sau vài bước.
Đạt được mục đích, Nam Cung Xuân Hương cười đắc ý
“Muội muội, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”. Tốt nhất nên nghe theo lời nàng. Nam Cung Xuân Hương làm như dịu dàng khuyên nhủ.
Ngoan ngoãn nghe lời? Nghe lời của ngươi?. Trong mắt Viên Tú Ngọc
hiện ra một tia khinh thường. Nàng ngầng đầu, hờ hững nhìn Nam Cung Xuân Hương , cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, chỉ cần tỷ tỷ đến bên cạnh thái
hậu nói vài câu, muội muội đương nhiên đấu không lại. Dù sao, các người
là cùng mẹ sinh ra, lời tỷ nói thái hậu đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
Nhưng mà, tỷ đừng quên, nếu tỷ đi tố giác ta, thái hậu tự nhiên cũng
biết tỷ cũng không nghe lời, đi quấy rầy biểu ca, đến lúc đó, người bị
phạt không chỉ có mình ta?”. Muốn chết thì cùng nhau chết, nếu bị phạt,
ta nhất định cũng kéo ngươi theo.
Nghe xong, Nam Cung Xuân Hương trong lòng lúng túng.
“Vậy…thì sao chứ?”. Nàng cố chấp ngẩng cao đầu, miệng hùm gan sứa
nói: “Như ngươi nói, thái hậu chính là chị của ta, chúng ta là người một nhà, người đương nhiên sẽ che chở cho ta. Cho dù biết ta không tuân thủ quy tắc, mặc dù tức giận, người cũng sẽ phạt ngươi thật nặng. Còn ta,
đương nhiên sẽ được miễn”. Nói đến đây, nàng gần như khẳng định.
Dù sao, người một nhà nên bao che cho nhau, không phải sao?
“Hoàng thượng cũng là biểu ca của ta” . Viên Tú Ngọc không cam chịu
thua kém, cũng lớn tiếng: ” Biểu ca sẽ không ngồi
nhìn ta bị người khác
ức hiếp!”
“Hừ !”. Ánh mắt khinh thường của Nam Cung Xuân Hương lướt qua nàng.
“Thục phi muội muội, tỷ tỷ nhắc ngươi một câu”. Nàng kiêu ngạo nói:
“Hiện nay,cả thiên hạ, mọi việc lớn nhỏ đều do một tay đại tỷ của ta cai quản, bao gồm cả hoàng thượng. Ngay cả chúng ta và Hiền phi, Đức phi
tiến cung cũng do đại tỷ của ta quyết định, hoàng thượng hoàn toàn không có quyền xen vào. Mọi người đều biết, hoàng thượng sợ đại tỷ của ta
muốn chết, đại tỷ kêu người đi hướng đông người không dám đi hướng tây.
Nếu như thái hậu phạt ngươi, ngươi cho là hoàng thượng sẽ dám xin tội
cho ngươi sao?”.
” Ngươi…”. Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Tú Ngọc lại trắng thêm vài phần.
“Vậy thì sao chứ? “.Viên Tú Ngọc cũng lớn tiếng cãi lại: “Ngươi cho
là những ngày tháng tốt đẹp đó có thể kéo dài bao lâu? Hoàng thượng oán
hận nhà Nam Cung các ngươi, người sẽ không bao giờ chạm vào ngươi! Bây
giờ người chỉ đóng kịch cho các ngươi xem mà thôi!”.
” Vậy—ư—” . Nam Cung Xuân Hương cố ý kéo dài lời nói, tỏ ý chẳng thèm quan tâm: “Vậy mới vừa rồi ở trong Phượng cung, ở trước mặt nhiều người như vậy,hoàng thượng lại vô cùng quan tâm ta. Người sáng suốt đều nhìn
ra được người đối xử ta rất tốt. Không giống một số người, tự mình chạy
lại còn bị người ta đẩy xuống đất, xấu hổ chết đi được!”. Nói tới đây,
còn kèm theo một ánh mắt xem thường.
Viên Tú Ngọc tức giận nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng.
“Biểu ca là vô ý! Người sẽ không đối xử ta như vậy!”. Gia tăng âm
lượng. Nàng lớn tiếng phản bác lời của Nam Cung Xuân Hương, tiếng la
thật lớn, cung nữ đi theo đều chịu không nổi nhắm mắt bịt tai, chỉ có
hai người ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ không thấy mệt.
“Biểu ca sẽ không thích ngươi! Người chỉ là tình thế bắt buộc, không
thể không nhượng bộ, đối xử tốt với ngươi. Người biểu ca thích là ta!
Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vừa rồi người còn quan
tâm đầu ta đau , lo lắng cho ta!”. Viên Tú Ngọc vẫn còn thét chói tai,
chứng minh tình cảm của Phượng Dật đối với mình, bộ dạng khép nép lúc
nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì. Nữ nhân, cũng là một loài
động vật hay giả vờ.
“Ngươi nên về nằm mộng đi! Hoàng thượng thích ai, nửa tháng sau, đến
lúc thị tẩm, rốt cục sẽ biết”. Nam Cung Xuân Hương tự tin mười phần. Có
thái hậu phía sau, nàng dám khẳng định, cho dù hoàng thượng thích ai,
người thị tẩm đầu tiên nhất định là nàng. Sau đó, chỉ cần nàng khéo léo
hầu hạ, không tin người không say mê vẻ đẹp của nàng.
Viên Tú Ngọc đương nhiên cũng biết ẩn ý trong đó.
“Yêu nữ! “. Nàng giận dữ, nói không suy nghĩ: “Nhà các ngươi đều là
yêu nữ! Chuyên đi hút sinh khí người khác! Tiên hoàng nhất định bị yêu
nữ kia hại chết. Bây giờ ngươi còn đến hại biểu ca! Biểu ca sẽ không bị
ngươi mê hoặc!”
Mày liễu Nam Cung Xuân Hương chau lại, tức giận hét lên: “Ta không phải yêu nữ!”
“Ngươi là yêu nữ, cả nhà ngươi đều giống nhau!”. Viên Tú Ngọc kiên quyết khẳng định.
“Ta không phải!”
“Ngươi phải!”
“Không phải!”
“Phải”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com