Edit: Eirlys
Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi hiu hiu, lư hương đồng tỏa ra những làn
khói xanh lượn lờ, nam nhân trong y phục trắng tựa người trên long sàng, trên tay cầm sách, yên lặng xem.
Cách giường không xa, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi phía trước cửa
sổ, bàn tay thanh tú đặt trên cây đàn tranh sơn đỏ , tiếng đàn xa xăm mà thanh thoát từ đôi tay nàng phát ra.
Cảnh đẹp như tranh,tuấn nam mỹ nữ, nhìn thật hoàn mỹ.
Nhưng bỗng nhiên—
“Hắt xì! Hắt xì ! Hắt —-xì—-!”. Ném sách qua một bên, Phượng Dật che mũi hắt hơi liên tục mấy cái, nước mắt cũng muốn chảy ra.
Thiếu nữ đang gảy đàn thấy vậy, vội vàng dừng tay chạy tới , bối rối
hỏi : “Hoàng thượng, ngài bị cảm lạnh ư? Người đâu, nhanh gọi thái y!”.
Phượng Dật lấy tay lau khóe mắt, xoa xoa cái mũi ửng đỏ , khẽ nói :
“Không cần bận tâm, chỉ là ngứa mũi mà thôi, bây giờ không có việc gì
nữa rồi “.
“Vậy sao được? Cũng nên gọi thái y đến xem qua!”. Thiếu nữ không dám qua loa, kiên quyết nói tiếp.
Phượng Dật đang muốn mở miệng từ chối, bỗng nghe được tiếng chân dồn dập truyền đến .
“Hoàng thượng! Tin quan trọng, có tin quan trọng!” . Từ xa , tiếng nói phấn khởi của Lý Ti Thần đã vang vọng khắp Phượng cung.
Vào đến bên trong điện, hắn dừng lại thở hổn hển , mới nhìn thấy
thiếu nữ ở bên cạnh Phượng Dật , vội chắp tay hành lễ : ” Tham kiến Đức
phi nương nương”.
Thiếu nữ nhìn hắn gật đầu : “Lý đại nhân”.
Thấy Lý Ti Thần tới, thiếu nữ khôn ngoan tự biết không thích hợp ở
lại đây, liền cúi đầu nói : “Thần thiếp xin cáo lui “. Sau đó liền trở
về tẩm cung của mình.
Không nói một lời, để mặc thiếu nữ rời đi, Phượng Dật nhặt lên quyển
sách rơi trên giường, lật qua vài trang, hờ hững hỏi :”Chuyện gì làm
ngươi hưng phấn như thế?”.
Lý Ti Thần vô cùng kích động đi tới ngồi lên giường, phấn khởi nói :” Hoàng thượng, ngươi có biết ta vừa mới nhìn thấy chuyện gì không ?
Ngươi tuyệt đối không ngờ được!”. Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung thêm :
“Ở Hoàng* cung bên kia”
Hoàng cung ư? Phượng Dật hơi nhíu mày, chẳng muốn suy đoán, liền hỏi :”Có chuyện gì?”.
Mặc dù sớm đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, nhưng khi thấy hắn thờ ơ thế, Lý Ti Thần cũng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng mà, vừa nhớ
tới tình cảnh lúc nãy, trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia thích thú,
liền kéo tay áo Phượng Dật, kích động nói :” Lúc nãy, Trưởng tử của
Trang vương đến bái kiến thái hậu, hiên ngang đi vào thế nhưng lại được
khiêng đi ra!”.
“Hiên ngang đi vào, được khiêng đi ra ư?”. Phượng Dật chậm rãi đặt
sách xuống, khẽ hỏi: “Là con trai của tam hoàng huynh, Thiên Triệt sao
?”.
Lý Ti Thần gật đầu : “Đúng thế”.
Phượng Dật không nói gì, im lặng suy nghĩ.
Lý Ti Thần tiếp tục nói : “Ây ya, tiếc là ngươi không thấy được bộ
dạng thê thảm của của tiểu thế tử, thật là tội nghiệp! Hai mắt bầm đen,
sưng đến không mở ra được, thậm chí không thể thấy đường đi, đành để
người khiêng ra . Với lại khi được mang ra , thân thể còn co rúm lại ,
rên rỉ từng cơn, bộ dạng rất là thảm thương!”.
Nhớ lại bộ dạng sống dở chết dở của Phượng Thiên Triệt, Lý Ti Thần
không khỏi run rẩy, hắn cảm thấy vô cùng may mắn bởi người bị thương
không phải là mình.
Trong mắt Phượng Dật hiện lên một chút nghi ngờ.
“Có thật không ? “. Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên! Ngàn lần là thật!”. Lý Ti Thần quả quyết đáp, hắn chớp
chớp mắt nhìn Phượng Dật, thắc mắc hỏi : “Hoàng thượng, ngươi nói xem,
Trang vương thế tử làm chuyện đại nghịch bất đạo gì mà bị thái hậu đánh
tới thảm như vậy!”.
Phượng Dật nhướng mày, một tia kinh ngạc thay thế vẻ hờ hững lúc nãy :” Là bị thái hậu đánh ư ?”.
“Đúng vậy!” . Lý Ti Thần đáp: ” Tin tức này ta hỏi được từ một tiểu
cung nữ trong Hoàng cung, cam đoan vô cùng chính xác! Nhiều người trong
bọn họ tận mắt thấy thái hậu vừa mắng mấy câu gì không hiểu nổi, lại vừa đấm vào mặt Trang vương thế tử, sau đó dường như là tay bị đau, người
lại dùng chân đá hắn vài cái”.
Vẻ nghi ngờ trong mắt Phượng Dật càng tăng thêm.
“Thái hậu đã nói gì?” . Đoán không ra, hắn lại hỏi.
“Nói gì ư ? Để ta nhớ lại chút “. Lý Ti Thần gãi gãi đầu, nói tiếp :
“Hình như bảo… Trang Vương thế tử không hợp khẩu vị… người thấy nam nhân đã nhiều….Đúng rồi! Người còn nói thế tử trở về bảo cho Trang vương,
không nên ham muốn những thứ không thuộc về mình, nếu không người sẽ
không khách khí”.
Những thứ không thuộc về mình? Phượng Dật bỗng kinh ngạc, hai mắt khép hờ suy tư.
Thì ra, ả cũng đã nhận thấy.
Thấy Phượng Dật khi thì chau mày, lúc thì khép mắt , bộ dạng đều là buồn bực. Lý
Ti Thần mơ hồ không hiểu, liền tiến lại gần, tò mò hỏi : ” Hoàng thượng, ngươi
đang suy nghĩ chuyện gì ?”.
Phượng Dật ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhìn lá cây ngoài cửa sổ lay động
theo gió, chậm rãi nói: “Trẫm đang nhớ lại, hôm đại hôn, yêu nữ đó ngồi ở bên trên , đôi mắt liên tục lén lút nhìn về phía Tam hoàng huynh, còn
…nuốt nước bọt”.
Cái gì? Lý Ti Thần trợn mắt, không tin hỏi : “Nuốt….nuốt nước bọt ? Ngươi không nhìn lầm chứ?”.
Phượng Dật lắc đầu : ” Tuyệt đối không sai. Tiếng động lớn như vậy,
lại còn nhiều lần, muốn người khác không nghe thấy cũng khó! Hơn nữa,
Trẫm nhận thấy, ánh mắt ả nhìn tam hoàng huynh chằm chằm , tựa như lập
tức muốn ăn tươi nuốt sống, làm cho người ta khiếp sợ! Sau cùng, lúc
hoàn tất đại điển, ả nhìn theo đoàn người của tam hoàng huynh rời đi, sự thất vọng trong mắt cũng không giấu được”.
“Nói như vậy, thái hậu cùng Trang vương gia có mờ ám?”. Lý Ti Thần suy đoán.
Phượng Dật lắc đầu: “Không đúng.”
” Vậy là…”.
“Nếu như trẫm đoán không sai, yêu nữ kia một mực nhìn, phải là người
tam hoàng huynh mang theo bên mình – Thiên Triệt”. Phượng Dật nói ra ý
nghĩ của mình.
“Trang Vương thế tử ư?”. Lý Ti Thần kinh ngạc nhưng sau đó liền bình
tĩnh lại:”Cũng phải, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, thái hậu cũng
không quá hai mươi tuổi , nghĩ đến tình yêu nam nữ cũng là chuyện bình
thường. Trang Vương thế tử lại anh tuấn kiệt xuất, không cô nương nào
từng gặp qua hắn mà không bị mê hoặc. Thái hậu bị vẻ đẹp của hắn làm cho say đắm, cũng là lẽ thường”.
Ngừng một lát, hắn lại đưa ra suy đoán mới : “Như vậy là thái hậu cùng Trang Vương thế tử có mờ ám”.
Nhưng hắn lập tức bác bỏ suy đoán của bản thân : ” Nếu như bọn họ có
gì mờ ám, tại sao thái hậu lại ra tay thâm độc như thế? Đánh thật tàn
nhẫn, giống như đối phó kẻ thù, cái này không giống cô nương đối xử với
người yêu. Hơn nữa, thái hậu còn hạ chỉ, tước bỏ chức vị của hắn, cả nhà Trang vương cả đời này không được bước vào Phượng Hoàng thành một bước. Nếu giống như ngươi nói, người không phải tự đào hố chôn mình sao ? “.
Việc này cũng khiến Phượng Dật thấy kỳ lạ.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đầu cũng muốn đau, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do.
“Chuyện yêu nữ kia làm, ai hiểu được”. Cuối cùng, hắn mặc kệ, sau đó
bĩu môi nhặt sách lên, buồn bực nói : “Có lẽ, ả còn biết nghĩ đến thân
phận của bản thân, không dám gây ra rắc rối trong cung. Nên giam Thiên
Triệt tại nơi ở, cuộc đời này cũng không thể trông thấy nữa, để cắt đứt
tình cảm bản thân “.
“Vậy sao”. Lý Ti Thần nhàm chán tiếp lời, phấn khởi lúc nãy đã vơi
hết. Cũng không có cách giải thích khác, tạm thời chỉ có thể cho là như
thế.
Ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa, chuyên tâm xem sách , không ngờ
vừa mới mở sách ra, mũi liền có cảm giác ngứa, Phượng Dật bất giác nhắm
mắt , há mồm ——
” Hắt xì! Hắt xì! Hắt —–xì—–!”
Ngay lập tức nước mũi, nước bọt văng khắp nơi, Lý Ti Thần né không kịp, bị văng đầy mặt.
Cùng lúc đó, tại Hoàng cung, Xuân Yến ngồi trong bồn tắm lớn tung
cánh hoa, bỗng nhiên tức giận đập tay xuống nước , bực bội khẽ nói: ”
Mẫu thân! Tại sao người xuất hiện lại là tên tiểu tử Phượng Thiên Triệt , người lão nương muốn không phải là hắn!”.
Sau cùng, nàng không quên nói thêm một câu : ” Người Phượng gia không những khốn kiếp hơn nữa còn ngu dốt!”.
—————————————————————————————-
Chú thích:
Hoàng : chim phượng mái 凰, con trống gọi là phượng 鳳.
Tẩm cung của Xuân Yến gọi là Hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com