Edit: Eirlys
Ánh mắt thương hại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của Xuân
Hương, trong lòng Xuân Yến bỗng dâng lên một chút áy náy. Tiểu nha đầu
đáng thương, cùng lúc bị hai người lợi dụng, cũng là hai người có địa vị cao nhất , phải nói là ngươi may mắn hay bất hạnh đây ?
Ổn định lại tâm trạng, Xuân Yến ung dung cười nói.” Nói như thế là
trong lòng hoàng thượng có muội rồi. Vậy muội càng nắm chắc phần thắng”.
“Đại tỷ cũng cho là vậy ư?”. Xuân Hương cười tươi như hoa, bởi vì tìm được người suy nghĩ giống bản thân nên vô cùng vui mừng.
“Việc này là đương nhiên. Muội là muội muội của ta, hắn là con ta,
làm sao ta không biết được!”. Xuân Yến nói một cách đầy tự tin. Nhưng sự thật là trong đầu tên tiểu tử đó suy tính những gì , từ trước đến giờ
nàng chưa từng cố tìm hiểu, ngay cả Lão bất tử kia cũng vậy.
” Nhưng mà, Thục phi là biểu muội của hoàng thượng…” . Giải quyết
xong một vấn đề, lại có việc khác khó khăn hơn. Xuân Hương buồn bã cúi
đầu.
“Tại sao muội phải lo lắng? Còn có đại tỷ ở bên cạnh mà.” Xuân Yến
nói lớn , càng nói càng xuôi: “Thục phi thì có là gì, luận về tướng mạo, xuất thân làm sao có thể sánh với muội được. Hơn nữa, hoàng thượng cùng nàng ấy cũng có mười mấy năm tình cảm anh em, nếu như yêu thích thì đã
đối xử khác rồi, tiên hoàng yêu mến hoàng thượng như vậy, nếu biết thế
nhất định đã sớm ban hôn sự , làm sao có thể kéo dài đến bây giờ, để tự
nhà họ Viên đưa nàng ta vào cung?”.
“Tỷ nói cũng đúng .” Xuân Hương chớp mắt mấy cái , ngây ngô gật đầu
tán thành, đối với lời nói của Xuân Yến rất tin tưởng. Suy nghĩ một lát, nàng vui vẻ trở lại, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: ” Muội thấy hôm đó
hoàng thượng đối với ả ta cũng vô cùng khó chịu, còn đẩy ả xuống đất.”
“Tiểu tử kia đẩy biểu muội của hắn xuống đất ư ?” Vẻ ngạc nhiên của Xuân Yến vừa biến mất đã nhanh chóng quay trở lại.
Hắn cố ý làm vậy cho bọn họ xem ư?
” Đúng vậy! “. Xuân Hương không hề phát hiện thấy phản ứng của nàng,
thành thật nói : ” Ngày hôm đó Thục phi vừa đến Phượng cung liền nhắm
thẳng trong lòng Hoàng thượng mà chui vào , giống như tám xúc tu của con bạch tuộc dính trên người hoàng thượng không chịu buông ra , người
không chịu được liền đẩy ả ta xuống đất, cũng không thèm đỡ ả ngồi dậy”. Nàng vừa kể vừa nở một nụ cười hả hê.
Nghe thế cũng làm Xuân Yến bớt áy náy một chút.
Người nhà của mình, dù cho bản thân chán ghét thế nào, cũng nhất định không thể ở trước mặt kẻ thù khiến cho người đó mất hết thể diện, để kẻ thù chê cười, đây là đạo lý từ xưa đến nay. Ngay cả chuyện ấy nha đầu
ngốc này cũng không nhìn ra, vậy thì đừng trách tỷ tỷ hạ quyết tâm đuổi
ngươi ra khỏi cung.
Nhưng mà, tiểu tử kia chẳng hề kiêng nể, ở trước mặt kẻ thù lại tấn
công người nhà, không biết hắn đang có mưu tính gì? Xuân Yến thầm nghĩ.
Hắn cũng có ý cho Thục phi ra cung ư? Nếu đúng như vậy thì thật tốt quá !
“Có chuyện như vậy sao?”. Trong lòng Xuân Yến vui mừng vì suy đoán
của bản thân, nàng cười tươi nắm tay của Xuân Hương bảo : “Cho nên Ngũ
muội ngàn vạn lần đừng nên tự ti, dựa vào những việc đó, tỷ khẳng định
hoàng thượng rất thích muội”
Nhận được sự cam đoan lần nữa của Xuân Yến, Xuân Hương cho rằng
Phượng Dật thật sự đã trở thành vật trong túi của nàng. Nàng xấu hổ gật
đầu, ” Vâng”.
Phải nói ngươi ngu ngốc hay ngây thơ đây ? Nha đầu này thật dễ lừa
quá! Không cần dùng nhiều công sức đã đạt được mục đích, khiến cho cảm
giác thành công của Xuân Yến không được trọn vẹn.
Nhưng mà, nàng mặc kệ mọi việc diễn biến thế nào. Những gì muốn nói đều nói xong, mục đích đã đạt được , cũng nên tiễn khách về.
Xuân Yến nắm tay Xuân Hương lần nữa, ân cần hỏi : ” Ngũ muội đã ăn tối rồi ư ?”
“Dạ vâng” . Xuân Hương khẽ đáp.
“Muội còn lừa đại tỷ sao? ” Xuân Yến ngẩng mặt lên, giọng quở trách : ” Vừa rồi, mama ở Xuân Vận cung báo với ta, mấy ngày gần đây , mỗi bữa
muội ăn không đến nửa chén cơm, có thật vậy không?”
Suốt bữa ăn, nàng liên tục ném chén đĩa, mắng chửi mọi người, thời
gian trút giận còn không đủ, nói gì đến ăn cơm. Nhớ đến mười ngày bị
cấm, không được ra khỏi tẩm cung, khuôn mặt Xuân Hương bỗng tái lại.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt ân cần của Xuân Yến, không giống như đã biết hết
mọi chuyện . Nàng liền cảm thấy có chút may mắn, quyết định không nói
thật, chỉ bảo : ” Muội …muội không muốn ăn”
“Như vậy sao được!” Xuân Yến cũng muốn mau chóng kết thúc, liền dựa
theo lời nói dối của Xuân Hương mà diễn, nàng cao giọng nói : ” Ngày mai muội sẽ đến hầu hạ hoàng thượng, không ăn uống đầy đủ, bồi bổ một chút
thì làm sao có sức khỏe?”
“Ngày mai. . .muội sẽ hầu hạ hoàng thượng ư?” Đôi mắt Xuân Hương bỗng lóe sáng , nàng háo hức
nhìn Xuân Yến, chờ đợi câu trả lời.
“Đúng vậy! Mama trong cung của muội chưa báo lại sao ? Ta đã truyền
lệnh xuống, sau này liên tục bốn ngày, sẽ do muội và Thục phi thay phiên nhau hầu hạ hoàng thượng”
Nam Cung Xuân Hương mừng rỡ như phát điên, đứng lên lớn tiếng nói: “Cảm tạ , cảm tạ đại tỷ”
“Không phải đã nói rồi sao, đây là việc tỷ nên làm.” Xuân Yến dối trá đáp lại. Sau đó đứng lên, nắm tay Xuân Hương , dìu nàng đi tới cửa : ”
Ta lập tức bảo Lục Ngọc mang một ít điểm tâm đến chỗ muội, muội nhất
định phải ăn một chút, chiều nay tắm rửa sạch sẽ, xinh đẹp trở lại, sau
đó ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy, thần sắc thật tốt, trang
điểm thật đẹp tới gặp hoàng thượng. Tỷ đã sắp đặt ổn thỏa, ngày mai sau
khi lâm triều, sẽ do muội hầu hạ bên cạnh hoàng thượng”.
Nam Cung Xuân Hương còn chưa nhận thấy mình đã được Xuân Yến đưa đến
tận cửa, còn đang phấn khích vì cơ hội của bản thân:”Có thật không ? Đại tỷ, có thật không?”
“Đương nhiên là thật. Ta là thái hậu, lời nói của ta còn hơn cả thánh chỉ “. Xuân Yến cười nói, câu này là một trong những lời nói thật hiếm
hoi của nàng.
“Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ!” . Xuân Hương liên tục cám ơn, đôi mày nhướng lên vì vui mừng.
“Chúng ta là tỷ muội, đó là việc nên làm “. Xuân Yến cười nói , ở
trong lòng sám hối ba giây đồng hồ cho hành động gian trá của bản thân.
Đợi đến khi biết sự thật, chỉ sợ ngươi oán hận ta đến chết.
“Nhưng mà mười ngày nay muội không có nghỉ ngơi tốt phải không ? Nhìn gương mặt muội xem, hốc hác như vậy.” Nàng khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn
của Xuân Hương lên. Cố nén cảm giác buồn nôn, nàng bày ra vẻ mặt đau
lòng, nói : ” Tỷ không quấy rầy muội nữa, muội hãy mau trở về nghỉ ngơi, nếu như tối nay nghỉ ngơi không đủ, sáng mai đôi mắt sẽ thâm quầng hết, vậy thì không đẹp lắm.”
Quả nhiên vừa nói ra câu này, sắc mặt Xuân Hương biến đổi, nàng dùng
đôi tay được chăm sóc cẩn thận như ngọc sờ tới sờ lui trên mặt, sau đó
không chút… lưu luyến vội cáo từ : “Vậy muội không làm phiền đại tỷ nghỉ ngơi nữa, muội đi về đây”
“Ừ, muội về đi !” Hai người tay trong tay, Xuân Yến đưa nàng ta đến
ngoài cửa. nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Xuân Hương, nàng cũng không
kiềm được xúc động : thật ngây thơ quá, cũng chỉ là một tiểu nha đầu
chưa trưởng thành! Lừa nàng ta như vậy , Xuân Yến cũng muốn khinh bỉ bản thân.
Thật ra , lòng dạ nha đầu kia cũng không xấu, chỉ là tiểu thư con vợ
cả gia đình danh giá, bị cha mẹ nuông chiều làm hư, cá tính hơi ngang
ngược một chút. Nhưng không may cho ngươi là cùng ta sinh ra trong một
gia đình, cho nên đã định trước là kẻ thù của nhà họ Viên, nhất định bị
Phượng Dật chán ghét. Thế nên cách tốt nhất là cho ngươi rời xa hoàng
cung.
Tiểu muội à! Đừng trách Đại tỷ làm thế với ngươi . Tục ngữ nói rất
đúng ‘ người không vì mình, trời tru đất diệt ‘ . Vì tương lai của đại
tỷ, xem như ngươi phải trở thành vật hi sinh nho nhỏ. Thật sự, cũng chỉ
hi sinh một chút mà thôi!
Xuân Yến quay đầu lại, hướng về phía sau nói :”Lục Ngọc, Thu Dung,
hãy căn dặn xuống dưới, sau này cho dù Quý phi, Thục phi có huyên náo
thế nào, các ngươi đều làm như không thấy, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, sau đó nhớ bẩm báo lại với ai gia”.
“Vâng “. Lục ngọc, Thu Dung đáp. Thu Dung vội ra ngoài, phái người đi truyền lệnh.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm tối như mực, tâm tình Xuân Yến chợt tốt lên. Nàng dự cảm về một trận náo loạn sắp kéo tới.
Như vậy, cứ để bão tố mạnh hơn một chút cũng tốt. Nàng dường như thấy được ánh bình minh nấp sau cơn bão.
Hì hì, mùa đông đã tới rồi, mùa xuân có còn bao lâu nữa chứ ?
Ôi ! mùa xuân, là mùa nàng thích nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com