Edit: Eirlys
Màn đêm yên tĩnh, ở chốn thâm cung, cho dù tiếng bước chân nhẹ nhàng
thế nào cũng bị nghe người khác nghe thấy. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn dần, tiếp đó có một giọng nói vang lên.
“Bẩm hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến”. Thái giám thân cận bên cạnh Phượng Dật – Tiểu Thạch tử đi vào bẩm báo.
Phượng Dật vẫn chuyên tâm xem tấu chương, ngược lại người đang nhàn
rỗi – Lý Ti Thần không chịu yên lặng, đứng dậy hỏi:” Sao nàng lại tới
được? Không phải thái hậu đã phạt mười ngày không được đi đâu ư?”.
“Đã hết hạn rồi, chính là ngày hôm nay”. Phượng Dật vừa viết vừa nói, vẫn không ngẩng đầu lên.
“Hả ? Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi sao?”. Lý Ti Thần gãi gãi đầu,
hơi ngạc nhiên:” Sao thời gian lại trôi qua nhanh thế nhỉ?”.
“Vậy hãy nói xem tại sao phụ thân của ngươi lại nhớ ngươi đến điên
cuồng như thế ?”. Phượng Dật chế nhạo, hắn đã bỏ tấu chương trong tay
xuống, đi tới bên cạnh bọn họ.
“Theo suy đoán của thần, là do ông ấy soạn sẵn một đống đạo lý trong
bụng nhưng không có ai để rao giảng, tích lũy lâu ngày nên cảm thấy khó
chịu!”. Lý Ti Thần ngượng ngùng đáp.
“Có lẽ vậy”. Phượng Dật hờ hững nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Nhưng mà —”. Khóe môi hắn cong lên, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười khẽ, nhưng vẻ gian xảo trong mắt khiến người khác không thể xem thường.
Lý Ti Thần trông thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy ở trong lòng rung lên
một hồi chuông cảnh báo, vội vàng lui về phía sau hơn ba bước, duy trì
khoảng cách an toàn với hắn, tiếp đó mới thận trọng hỏi:” Hoàng… Hoàng
thượng, Người…Người muốn làm gì?”.
Phượng Dật cười xảo quyệt, khinh khỉnh nói:” Không có gì, chẳng qua
trẫm định nói cho ngươi biết, trẫm đã quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ
cho ngươi về nhà, giúp Lý thái phó thoát khỏi nỗi khổ vì thương nhớ
con”.
Sắc mặt Lý Ti Thần chuyển từ xanh mét sang trắng bệch.
“Thần — không — muốn— đâu—!”, hắn ôm đầu lớn tiếng kêu gào. Vẫn muốn ở lại trong cung xem kịch hay, có đánh chết hắn cũng không muốn về nhà
chịu đựng giáo huấn tàn ác của lão phụ thân.
“Không có cách nào khác, Lý thái phó là tam triều nguyên lão. Trong
triều đình, một câu nói của ông ấy còn có sức mạnh hơn ngươi nói mười
câu, không thể đắc tội được. Cho nên, đành phải để ngươi chịu uất ức
vậy”. Phượng Dật đi tới, vỗ vỗ vai hắn tựa như an ủi, nhưng trong giọng
điệu lại có vẻ chẳng thương tiếc gì:” Hãy nghe lời trẫm, ngươi nên mau
chóng thu thập hành trang chuẩn bị hồi phủ đi! Trẫm nghĩ nhất định Lý
thái phó đã sớm chuẩn bị chu đáo để nghênh đón ngươi”.
Hoàng thượng đã mở lời vàng ngọc, thân làm bề tôi chỉ còn biết tuân
lệnh mà thôi. Lý Ti Thần không nói gì, ủ rũ cúi đầu , chắp tay thi lễ: ” Vi thần xin cáo lui”. Nói xong liền xoay người rời đi.
“Này, trở lại đây!”. Phượng Dật lên tiếng gọi hắn lại, tự hỏi: Sao hôm nay tên này vừa mới nói đã làm ngay ?
Lý Ti Thần dừng bước. Vẫn không quay đầu lại, giận dỗi nói:” Trở lại
làm gì? Không phải Hoàng thượng đã kêu thần thu thập hành trang chuẩn bị hồi phủ ư ?”. Tiện thể tìm một túi nước nóng đắp lên khối u trên đầu,
hắn đưa tay sờ thử, thật là đau quá!
Phượng Dật vừa bực mình vừa buồn cười.
“Muốn về cũng phải đợi
tới sáng mai. Đêm còn dài, chỉ có một ít đồ
ngươi còn sợ thu dọn không kịp ư ?” Hắn bực bội nói, sau cùng thêm vào
một câu:” Ngươi không muốn ở lại một lát để xem kịch à?”.
“Muốn! Sao lại không muốn?”. Lý Ti Thần không chút nghĩ ngợi đáp lại , nhưng hắn vẫn tiếp tục cất bước rời khỏi phòng, miệng lẩm bẩm:” Thế
nhưng, đêm khuya ở lại tẩm cung của hoàng đế, cản trở chuyện tốt của đế – phi, không đúng với phép tắc cho lắm”.
“Ngươi thay đổi thân phận thì được rồi”. Phượng Dật cười nói.
Lý Ti Thần bỗng dừng lại, xoay người một trăm tám mươi độ nhìn Phượng Dật: “Thân phận gì ?”
“Tiểu thái giám”. Phượng Dật thản nhiên nói,” Ngươi sẽ đứng hầu ở bên ngoài rèm, chỗ đó vừa kín đáo lại có thể nghe rõ mọi âm thanh trong
điện, Thục phi sẽ không chú ý tới ngươi”
“Cái gì? Người muốn thần giả làm thái giám ư?” Lý Ti Thần kinh ngạc thốt lên.
“Thế nào? Ngươi không muốn sao?”. Phượng Dật nhướng mày, xoay người
sang một bên, khoát tay bảo:” Tiểu Thạch tử, mau đưa Lý đại nhân đi thu
thập hành trang”.
“Ấy ấy, thần chưa nói là không muốn mà!” Thấy Phượng Dật hành động dứt khoát như thế, Lý Ti thần gấp rút thanh minh.
Thật là quá đáng! Trong lòng Lý Ti Thần vô cùng uất ức vì bị Phượng
Dật ép buộc đến hai lần. Không thể cho hắn chút thời gian để chấp nhận
ư?
“Ngươi bằng lòng sao?” Phượng Dật cười đắc ý nhìn hắn.
……
“Vâng!”. Lý Ti Thần cắn răng gật đầu. Để được xem kịch vui, hắn phải nhẫn nhịn.
Nụ cười của Phượng Dật càng thêm hả hê.
” Vậy ngươi hãy tận dụng cơ hội cuối cùng ở trong cung để xem kịch
hay!”. Vẻ mặt hắn nửa như cười nửa không, hờ hững liếc Lý Ti Thần một
cái, sau đó đi đến cạnh bàn đem tấu chương ở trên đang được phân làm hai trộn lẫn vào nhau.
Lý Ti Thần đứng đó, nhằm vào bóng lưng của hắn lảm nhảm không ngớt.
“Lý đại nhân, mời đi theo nô tài”. Tiểu Thạch tử đi lại kéo tay áo
hắn dẫn tới gian phòng nhỏ bên cạnh, ” Nô tài đã chuẩn bị y phục thích
hợp cho ngài”.
“Ngươi sớm đoán được ta sẽ đồng ý giả làm thái giám ư?”. Lý Ti Thần ngạc nhiên hỏi, trong lòng càng thêm ấm ức.
“Hoàng thượng anh minh, hiểu rõ miễn là cơ hội xem náo nhiệt thì Lý
đại nhân sẽ tuyệt đối không bỏ qua”. Tiểu Thạch tử cười cười bảo. Kéo Lý Ti Thần đang hóa đá đi vào gian phòng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com