Edit: Eirlys
Đang cầm một mảnh lụa trắng như tuyết, hai tay Xuân Yến run nhè nhẹ,
làn môi đỏ mọng, duyên dáng mím chặt lại, đôi mắt mở to, trống rỗng thất thần. Đúng là khóc không ra nước mắt!
“Thái hậu, người… có khỏe không?”. Hết sức thận trọng dò xét thái độ của nàng, Lục Ngọc ngập ngừng hỏi.
“Khỏe! Rất khỏe! Ai gia cực kỳ khỏe!”. Xuân Yến nghiến răng, từng chữ một phát ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng, nàng cười lạnh liên tục.
Lục Ngọc rùng mình một cái, vội vàng lùi về phía sau. Thật đáng sợ
quá! Nhìn thái hậu lúc này khiến người ta cảm thấy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khả năng sát thương nhất định rất mãnh liệt, kẻ thông minh một chút nên giữ khoảng cách với người thì tốt hơn, nàng không muốn vô cớ
bị nổ đến xác cũng không còn.
Mười ngón tay siết chặt, vò mảnh lụa trong tay thành một khối nhăn
nhúm, nàng hung hăng ném xuống đất, tiếp đó dùng hai chân ra sức chà
đạp. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong đôi mắt long lanh của nàng, càng
cháy càng mạnh, giống như lửa lan trên đồng cỏ vậy.
Vừa đạp mảnh lụa dưới chân, Xuân Yến tức giận hét to:” Phượng Dật,
ngươi là … tên tiểu tử thối, không sớm thì muộn cũng có ngày ai gia phải giết ngươi..giết ngươi!”
“Thái hậu!”. Thu Dung nói lớn, muốn dùng tiếng la của bản thân át đi
tiếng của Xuân Yến, sau đó đi qua kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng
bảo,” Nô tỳ biết trong lòng người đang bực bội, nhưng dù thế nào người
cũng không thể nói to những lời như thế được! Nếu như bị kẻ khác nghe
thấy, e rằng lại một phen long trời lỡ đất”.
Đâu chỉ là tức giận? Nàng sắp bùng nổ rồi!
“Náo loạn thì náo loạn chứ! Ai gia không sợ!” Xuân Yến thản nhiên nói.
Nhưng mà, nàng cũng phải thừa nhận rằng: bây giờ không phải thời cơ
tốt nhất để giết chết tên tiểu tử kia. Cho dù muốn giết, cũng phải chờ
hắn làm cho một nữ nhân nào đó lớn bụng lên mới được.
Được rồi! Nàng sẽ chờ, đợi cho một phi tần nào đó mang thai, nàng
liền hạ độc vào thức ăn, trà, rượu của tên tiểu tử thối kia, còn phải bỏ cả khói độc vào lư hương nữa. Khiến hắn phải sống dở chết dở.
Ý nghĩ độc ác này làm nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu một chút.
Thế nhưng, không thể thốt ra những lời này, trong lòng nàng quả thực
hơi khó chịu. Bị đánh gãy răng sau đó nuốt vào bụng không phải là tác
phong của nàng!
Hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, Xuân Yến trầm giọng nói:” Tiểu Hỉ tử, bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?”
“Bẩm thái hậu, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng xem tấu chương ạ!”.
Tiểu Hỉ tử nói, hắn đang đứng cách xa nàng hơn mười bước:” Thái giám
thân cận của hoàng thượng – Tiểu Thạch tử bảo, tối qua vì chuyện động
phòng nên tấu chương hôm qua chưa xem kịp. Hoàng thượng bảo, nếu như
sáng nay không tranh thủ thời gian thì tấu chương ngày hôm nay cũng sẽ
không xem hết. Cho nên, dùng xong bữa sáng, hoàng thượng liền đến ngự
thư phòng, tới giờ vẫn chưa bước ra”.
Động phòng ư ? Hắn còn mặt mũi đề cập đến việc động phòng sao?
Gân xanh trên trán Xuân Yến lại nổi lên, khó chịu đến mức nàng muốn giẫm bẹp ai đó.
“Đã đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng xem tấu chương nữa
chứ?”.Nàng giận dữ hét,” Người đâu, mau gọi hoàng thượng đến đây cho ai
gia!”
Mới đi vòng hai bước, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, quay lại
nói:”Người đâu, chuẩn bị xa giá. Ai gia muốn đến ngự thư phòng một
chuyến “.
Tuyệt đối không để cho tên tiểu tử kia có bất cứ cơ hội nào để trốn tránh!
—————
Tại ngự thư phòng, Phượng Dật đứng ở cửa, hướng về kẻ dẫn đầu đám người phá cửa đi vào, chắp cung kính tay nói:” Mẫu hậu”.
Xuân Yến cúi đầu hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng, vòng qua hắn, đi tới ghế trên ngồi xuống.
Nhận lấy chén trà Thu Dung dâng lên, uống một hơi, sau đó chậm rãi
nói:” Hoàng thượng, người phải biết tại sao ai gia đến đây chứ?”
Đi tới trước mặt nàng, Phượng Dật cũng không quanh co, thẳng thắn
nhận lỗi:”Mẫu hậu, đêm qua là nhi thần không đúng, nhi thần biết sai
rồi”.
Nếu như nói xin lỗi có tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát nữa? Trong
đầu Xuân Yến bỗng nảy ra một lời thoại đã được sử dụng đến mòn trong
phim.
Xuân Yến quay đầu đi, thở hồng hộc, mặc kệ vẻ mặt áy náy của hắn.
Thấy vẻ tức giận của nàng không có dấu hiệu giảm đi, Phượng Dật nhăn
mặt, bối rối nói:”Mẫu hậu, xin người bớt giận, nhi thần… nhi thần cũng
có nỗi khổ riêng!”.
Xuân Yến nghiêng qua liếc hắn, lạnh lùng nói:” Ngươi có nỗi khổ gì chứ?”.
Phượng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử liếc nhìn nàng, sau đó lại cúi
xuống, ngập ngừng nói: “Chính là… Nhiều năm qua nhi thần bị bệnh nặng,
đối với tình cảm nam nữ hiểu biết nông cạn, cũng chưa từng trải nghiệm.
Đêm qua là đêm đầu tiên của nhi thần, nhìn thấy Đức phi trên long sàng
nên vô cùng hồi hộp. Nhi thần liền nghĩ…nên đi xem sách một chút, chờ
tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó tính đến chuyện phòng the cũng không
muộn. Nhưng không ngờ…nhi thần xem một chút, vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng!”
Diễn xuất thật hay! Giọng điệu mới vô tội làm sao!
Xuân Yến siết chặt nắm tay, hai hàm răng nghiến lại.
Viện cớ! Nhất định là muốn viện cớ! Không có một chút kỹ năng nói
dối! Nếu như nàng tin hắn, thế thì uổng công trước kia xem nhiều tiểu
thuyết và phim truyền hình, uổng phí đã xuyên thời gian đến đây! Vậy thì sau này không cần ở trong cung lăn lộn nữa. Cứ đập đầu vào miếng đậu hũ hoặc treo cổ bằng sợi mì chết đi cho xong!
Nhìn vẻ mặt khó đoán của nàng, Phượng Dật cắn cắn môi, nói tiếp:” Xin mẫu hậu bớt giận, tối nay nhi thần nhất định cố gắng, không để người
thất vọng”.
Chỉ cố gắng thôi ư? Nhìn xem, hắn thật biết dùng từ ngữ.
Nắm tay Xuân Yến như sắp nện lên người hắn. Ta không cần ngươi cố
gắng, ta muốn ngươi phải hoàn thành! Nàng rất muốn kéo tai hắn mà hét
vào, nhưng không thể làm vậy được.
“Thật ư? Hoàng thượng cam đoan chứ?”. Việc nàng có thể làm chỉ là nén tức giận lòng trong lòng xuống, nhẹ nhàng hỏi.
“Nhi thần xin cam đoan”. Phượng Dật hứa hẹn , giọng điệu vô cùng chân thành. Nhưng mà trong khóe mắt đang rũ xuống ánh lên một tia gian xảo.
Xuân Yến không có lời nào để nói, chỉ thở dài.
“Được rồi, Hoàng thượng hãy xem tấu chương đi!”. Nàng đứng lên
bảo,”Xem xong rồi thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Đêm qua ngươi ngủ
quên trên ghế, chắc chắn không được ngon giấc. Tấu chương hôm nay không
nhiều, cũng chẳng có việc gì quan trọng, ai gia chờ ngươi ngủ dậy sẽ sai người mang đến, nhất định có thể xem hết, không cần khẩn trương như
thế”
Phượng Dật khom người thi lễ:”Đa tạ mẫu hậu quan tâm”.
Xuân Yến khoát khoát tay:” Ngươi không cần tiễn, chỉ có mấy bước mà
thôi”. Nếu như có thể, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa!
“Nhi thần tuân chỉ”. Phượng Dật đáp, thật sự vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ có khóe môi hơi cong lên, để lộ tâm tư thật sự của bản
thân.
……………..
Tiếng chim hót líu lo, muôn hoa khoe sắc dưới ánh nắng chói chang,
Xuân Yến thuận tay ngắt lấy một đóa hoa, vò nát trong tay, cũng không
quay đầu lại, hỏi:”
Lục Ngọc, lúc nãy hoàng thượng cam đoan, ngươi có tin không?”
Yên tĩnh, không một tiếng trả lời.
“Lục Ngọc? Thu Dung?”. Xuân Yến gọi lần nữa.
Hồi lâu, tiếng nói của Lục Ngọc mới vang lên sau lưng nàng:” Thái hậu, người muốn nghe nô tỳ nói thật hay nói dối ?”
Xuân Yến quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đánh chết cũng không tin của
Lục Ngọc, Thu Dung , thậm chí cả Tiểu Hỉ tử cũng thế. Bất giác lại muốn
than thở.
“Thật ra, ai gia cũng không tin lời hắn”. Vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng
thẳng thắn nói:” Nhưng mà, người động phòng là hắn, có thể làm cho phi
tử mang thai, sinh hạ long tử cũng là hắn, cho dù ai gia có sốt ruột,
cũng không thể thay hắn làm việc đó được. Cho nên, cũng chỉ có thể hy
vọng bản năng nam tính của hắn mãnh liệt một chút mà thôi”.
Thật sự là không có cách nào khác!
Xuân Yến ngẩng đầu nhìn lên trời, Thái Dương công công bày ra một gương mặt vui vẻ, nhìn nàng cười thật tươi.
Tâm tình của Xuân Yến cùng khí trời thật đối lập nhau.
Phượng Huyền, hãy xem ngươi để lại cho ta cục diện rối rắm thế này đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com