Edit: Eirlys
Vẻ mặt Xuân Yến đầy oán hận, trừng mắt nhìn Xuân Hoa. Dám xát muối vào vết thương của lão tử, ngươi chán sống rồi sao?
Xuân Hoa bị ánh mắt sắc như dao của nàng làm cho sợ đến co rúm lại.
Rụt tay về, vẻ mặt đồng cảm nhìn nàng, khẽ hỏi:”Sự tình đã tiến triển
đến nước này, tỷ dự định sẽ làm gì tiếp theo đây?”
“Ta có thể làm gì được đây?”. Xuân Yến nắm chặt tóc, ngửa mặt lên
trời la to:”Đánh không được, mắng chửi không thể, cũng không cách nào uy hiếp hắn. Mới nói nặng vài câu, hắn liền dùng ánh mắt giống như…. con
chó nhỏ nhìn ta, giống như ta đang bắt nạt hắn không bằng. Mặc dù biết
rõ hắn giả vờ, nhưng ta phải làm thế nào đây? Cứ như vậy nữa, ta không
điên mới là lạ! Nếu ta không làm gì hắn thì chính ta cũng xong đời.
Chẳng lẽ phải nhắm mắt làm ngơ?”
Hít một hơi thật sâu, hai mắt thất thần nhìn ra cửa sổ, nàng bình
tĩnh, trầm giọng nói:”Nếu như dồn ép lão tử đến đường cùng, ta sẽ hạ
xuân dược hắn!”.
“Tỷ không sợ tái diễn một màn như tháng trước ư?”. Xuân Hoa nhắc nhở nàng.
Xuân Yến cắn cắn môi, không cam lòng nói:” Cũng bởi vì ta sợ như vậy, mới chậm chạp không dám manh động. Nếu không, muội cho là tại sao con
gà tơ đó còn có thể ưỡn bộ ngực trắng nõn của hắn trước mặt ta, còn dũng cảm thể hiện khí phách hiên ngang cho tới bây giờ chứ? Cũng bởi vì hắn
nắm được điểm này, mới không sợ ta làm càng, tin rằng ta không dám làm
gì hắn!”.
Thì ra là thế. Xuân Hoa gật đầu, lo lắng hỏi:” Vậy tỷ nên làm gì bây giờ?”.
Note : đoạn đối thoại sau hơi người lớn một tí, mọi người nên cân nhắc trước xem có nên đọc hay không nhé.
Xuân Yến chống tay lên hông nói:”Có thể làm gì đây ? Nếu như thật sự
hết cách, ta thật sự muốn cởi hết y phục của hắn cùng Hiền phi, Đức phi, đem bọn họ đè lên giường, tự tay đem cái kia của hắn đưa vào !” ( -_-”’ Amen )
……..
Khuôn mặt Xuân Hoa biến sắc, một tay túm lấy con gái, nhanh chóng bịt hai tai cô bé lại, tiếp đó dùng ánh mắt bất mãn liếc Xuân Yến:”Tỷ tỷ,
xin tỷ văn minh một chút, con gái của muội còn chưa trưởng thành, tạm
thời chưa cần tiếp thu hiểu biết uyên thâm như vậy”.
Xuân Yến bĩu môi, làm như không có việc gì to tát:” Sợ cái gì chứ?
Con bé đang chuyên tâm vào việc ăn bánh, nào có tâm tư nghe chúng ta nói nhảm. Có phải hay không, bé con?”.
“Ừm !”. Trong miệng nhét đầy bánh, cô bé sung sướng gật đầu. Mặc dù
không rõ lắm mẫu thân cùng dì đang nói chuyện gì, nhưng mà trực giác nói cho cô bé biết, gật đầu là đúng.
Xuân Yến cho Xuân Hoa một ánh mắt “Ngươi nhìn xem, không sai chứ!”, sau đó chìa tay bế cô bé đặt lên đùi mình.
Xuân Hoa thở dài một cái, có chút ngạc nhiên hỏi:”Hoàng thượng đến
bây giờ vẫn còn là đồng tử ư? Tỷ không gạt ta chứ? Trong hoàng cung
không phải có quy định, hoàng tử tới một độ tuổi thích hợp, đều an bài
một cung nữ kinh nghiệm dày dặn đến dạy hắn chuyện phòng the sao? Tại
sao Hòn đá nhỏ nhà tỷ lại có ngoại lệ?”
“Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng thực tế cùng truyền thuyết luôn có sai lệch mà”. Xuân Yến giải thích :”Nhớ năm đó, vừa đến lúc có thể bố
trí cung nữ thị tẩm thì tiểu tử kia đã bị trúng độc ngã bệnh, mỗi ngày
nằm liệt ở trên giường, đừng nói tới chuyện phòng the, ngay cả bước đi
cũng là vấn đề! Lão bất tử kia liền ém nhẹm chuyện này, một mực không
muốn đem ra bàn luận. Cứ kéo dài như thế,
tới lúc lão già kia chết,
những nữ tử may mắn được hắn lâm hạnh qua đều theo ý chỉ bị đưa đến thái miếu, tụng kinh cầu phúc cho hắn, đương nhiên trong cung không còn ….
nữ tử có kinh nghiệm nữa. Trước khi nạp phi, ta cũng định tìm một người
bên ngoài, nhưng lại sợ thân thể không sạch sẽ. Ta cũng nghĩ, hắn là nam nhân, làm chuyện như vậy không phải là bản năng của nam nhân ư? Đem một nữ nhân cởi hết y phục đưa đến trước mặt hắn, sau đó quăng cho mấy
quyển xuân cung đồ, hắn xem một chút, dựa vào đó mà làm, không phải sẽ
được sao?”
Nắm tay siết chặt, trong đôi mắt nàng lại bắt đầu phun lửa.
“Thế nhưng, vấn đề chính không phải hắn có vấn đề hay không, mà căn bản là hắn không muốn! Hắn một mực chống đối ta!”.
“Vậy tỷ có nghĩ tới chuyện……bảo mấy người…phi tử kia học tập một ít
kỹ năng phòng the không? Để bọn họ chủ động đi quyến rũ vị hòn đá nhỏ
kia. Nam nhân đều là loài động vật bị dục vọng chi phối, tỷ nên thử
nghiệm một ít phương pháp mê hoặc, nói không chừng sẽ có hiệu quả”. Xuân Hoa đảo tròn mắt, nghĩ ra một biện pháp.
“Sao không có chứ?”. Nhắc tới…việc này, Xuân Yến càng buồn bực,”Thế
nhưng, muội nên nhớ, Hiền phi, Đức phi, cả hai đều là con gái của Tả,
Hữu thừa tướng. Tả, Hữu thừa tướng đấy! Lại là con của vợ cả! Không nghĩ cũng biết dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bọn họ đều bị những tư tưởng bảo thủ
này ăn mòn từ trong ra ngoài, từ vẻ ngoài đến tư tưởng đều cứng nhắc
muốn chết. Ta mới ném cho mấy quyển xuân cung đồ, bảo bọn họ mang về
nghiên cứu, bọn họ liền đỏ mặt đẩy qua một bên, không bao giờ liếc mắt
tới nữa, còn nghiêm trang bảo những hành vi dâm đãng này chỉ có nữ tử ở
thanh lâu với những kẻ không đứng đắn mới làm, bọn họ là cô nương có gia giáo, đánh chết cũng không có hành vi như thế!”.
“Ách..”. Xuân Hoa nói không ra lời.
“Tức chết mất! Tức chết mất!”. Càng nói càng bực bội, Xuân Yến lấy
tay vuốt ngực, thở hổn hển, tức giận nói tiếp:” Đợi tiểu hoàng tử sinh
ra, ta nhất định phải giết…hết đám người kia!”
Rốt cục cũng phải đợi tiểu hoàng tử sinh ra! Xuân Hoa than thở trong
lòng. Căn cứ theo biểu hiện của vị hòn đá nhỏ kia hiện giờ, chỉ sợ phải
còn phải đợi dài dài.
Hơn nữa theo tính tình của Xuân Yến mà nàng biết rõ, vị tỷ tỷ này
tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Cũng không biết, đến lúc không thể
nhịn được nữa, nàng sẽ áp dụng thủ đoạn phi thường gì đây?
Chà… Lại phải chờ đợi, nàng cũng muốn giúp Xuân Yến suy nghĩ kế sách. Nếu như không phải vì tên tiểu tử kia, bọn họ đã tiêu dao tự tại tám
trăm năm trước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com