Edit: Eirlys
“Vô Song? Vô Song? Vô song vô song vô song vô song vô song. . .”
Hệt như gọi con chó nhỏ hay con mèo, Xuân Yến cất cao giọng gọi từ
Hoàng cung cho tới Phượng cung, thậm chí nàng còn xông thẳng vào nội
điện, ánh mắt giống như ra-đa lướt qua mọi ngỏ ngách, nhưng vẫn không
tìm được người, lúc này nàng mới hướng về phía Phượng Dật đang ngồi yên
lặng trên long ỷ, hỏi:” Hoàng thượng, Vô song có ở đây không?”.
Phượng Dật ngẩng đầu nhìn nàng một cái, để bút lông xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:” Không có ở đây”.
“Vậy hôm nay người có gặp nàng không?”. Xuân Yến lại hỏi.
“Không có.” Phượng Dật điềm nhiên lắc đầu.
” Thật không?”. XuânYến hoài nghi nhìn hắn. Cả hoàng cung này, ngoại
trừ bên cạnh hắn, nha đầu kia còn có thể trốn ở nơi nào chứ?
“Không phải sau khi lâm triều người đã truyền nàng qua bên ấy sao?
Bây giờ, nàng phải ở bên cạnh mẫu hậu mới đúng, sao người lại đến hỏi
nhi thần chứ?”Phượng Dật nhìn nàng, hỏi vặn lại.
Xuân Yến dậm chân, nắm chặt tay, giận dỗi nói:” Nàng chạy mất! Ai gia quay sang Lục Ngoc, Thu Dung dặn dò vài việc, không ngờ vừa xoay đầu
lại, đã không thấy nàng đâu!”.
“Không thấy ư?” Phượng Dật chau mày,” Hay là do đứng quá lâu nên nàng tìm một chỗ nghỉ ngơi. Người cũng biết Vô Song quen được nuông chiều,
không chịu được mệt nhọc”
“Đương nhiên ta biết!”. Xuân Yến kiên quyết:” Thế nhưng ai gia đã cho người lục soát kỹ càng khắp Hoàng cung, cả tấm thảm cũng giở lên tìm,
đừng nói người, ngay cả một mảnh y phục của nàng cũng không tìm được!”.
Giở cả tấm thảm là sao ? Phượng Dật rất muốn hỏi. Đột nhiên, ống quần của hắn bị kéo hai cái, nhưng hắn vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh đá bàn tay
quấy phá hai cái gọi là đáp lễ, vừa nhìn về phía Xuân Yến, thản nhiên
nói:” Mẫu hậu, thật sự nhi thần không biết Vô Song đang ở đâu. Mấy ngày
qua, nàng luôn ở bên cạnh mẫu hậu, mỗi ngày nhi thần và nàng chỉ có thể
thấy mặt nhau một, hai lần, điều này mẫu hậu cũng biết rõ mà”.
Biết thì biết, nhưng mà—- ” Nếu như không có ở đây, nha đầu kia có thể trốn đi đâu chứ?”. Xuân Yến phiền muộn.
“Hay là còn có nơi tìm chưa kỹ!”. Phượng Dật bâng quơ đáp,” Hoàng
cung rộng lớn, có thể Vô Song đi lạc, nàng là người có chừng mực, sẽ
không chạy đi lung tung đâu”.
Nói cũng đúng.
Nhưng mà…. Xuân Yến chợt kinh ngạc, ánh mắt quét tới quét lui trên
mặt Phượng Dật— tại sao hôm nay nàng cảm thấy tên tiểu tử này có điểm
quái lạ? Không đúng, là càng quái lạ hơn xưa.
Mà thôi, không phải gần đây hắn đều kỳ lạ sao? Có thể là do ngày càng quái lạ hơn thôi. Nàng nên sớm làm quen đi là hơn.
Cứ đi nơi khác tìm Vô Song! Nàng lắc đầu, xoay người rời đi, cũng
không có nhìn Phượng Dật, chỉ để lại một câu nói :” Nếu như gặp Vô song, hãy nhớ đưa nàng tới Hoàng cung. Nói với nàng rằng ai gia đã chuẩn bị
đồ đầy đủ rồi.”
Cái gì vậy? Phượng Dật muốn hỏi nhưng cũng ráng nén lại.
“Nhi thần đã biết.”. Hắn lễ phép nói, nhưng cán bút nắm trong tay suýt nữa bị hắn siết gãy.
—————————————-
Tiếng bước chân đã xa, Phượng Dật đẩy ghế đứng lên, nhìn xuống người
đang cuộn tròn trốn dưới kỷ án, hờ hững nói:” Thái hậu đi rồi, ngươi có
thể ra ngoài”.
” Đi thật rồi chứ?”. Người ở phía dưới dùng cả tay chân bò ra, vươn
cổ liếc nhìn ra cửa , đúng là không thấy bóng dáng của Xuân Yến, mới thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.
Lúc này, tóc của nàng đã rối bù, trên y phục màu xanh nhạt có không
ít bụi bặm, hơn nữa dáng ngồi không hề có ý tứ, bộ dạng tao nhã dịu dàng trước kia đã biến mất.
Phượng Dật không quá cảm thông nhìn nàng, buồn cười hỏi:” Có cần phải sợ sệt như vậy không? Thái hậu đâu phải là con cọp ăn thịt người, có
thể làm gì ngươi chứ?”
“Người không phải ta, đương nhiên sẽ nói vậy!”. Người nọ lườm hắn một cái, tức giận nói:” Nàng là nữ nhân táo bạo nhất, da mặt dày nhất mà ta từng thấy, có thể khiến người khác dở khóc dở cười! Bây giờ ta chỉ sợ
trốn không kịp thôi!”
Thần sắc và giọng điệu như thế, chẳng có mảy may dịu dàng thùy mị
nào, không hề giống với lúc gặp gỡ Xuân Yến, cả giọng nói cũng trở nên
trầm đục, không êm dịu như tiếng nói của các cô nương khác. Nếu bỏ qua
vẻ ngoài xinh đẹp, nhắm mắt lại cảm nhận, sẽ phát hiện người này giống
một nam nhân hơn.
“Ta sớm đã nói cho ngươi biết, thái hậu không giống với các cô nương
khác. Là ngươi nói như vậy mới thú vị, còn nói khoác mà chẳng biết
ngượng là trên đời này không có kẻ nào mà ngươi không đối phó nổi. Hiện
tại thì sao? Chưa đến ba ngày, ngươi đã chịu thua rồi”. Phượng Dật giễu
cợt, nhớ lại lúc nãy nàng giống như bị quỷ đuổi, chạy ào vào Phượng
cung, chỉ thốt lên một câu ‘Hoàng thượng, cho ta mượn nơi đó một lát!’
sau đó liền chui xuống dưới kỷ án, có kéo cũng không ra. Tiếp theo đó
thì Xuân Yến xuất hiện.
Không nghĩ cũng biết người hắn muốn trốn là ai.
Không ngờ, chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, vậy mà có người bị nàng làm cho thảm hại còn hơn cả hắn. Nghĩ như vậy, bỗng dưng một cảm giác thích thú dâng lên trong lòng.
Xong! Chẳng lẽ bị nữ nhân kia áp bức quá lâu, tâm lý của hắn cũng trở nên không bình thường ư?
Phượng Dật lắc đầu lia lịa, ở trong lòng thuyết phục bản thân: Hành
vi như thế là không đúng. Thế nhưng, khi khóe mắt nhìn thấy người đang
ngồi trên mặt đất, nhớ lại bộ dạng hoảng sợ lúc nãy, tim hắn không khỏi
đập nhanh hai nhịp, sảng khoái vô cùng.
Thôi được, hắn thừa nhận, bản thân học thói xấu nhưng hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
“Đúng vậy, Với tư cách một nữ nhân, ta nhận thua”. Người nọ nói dứt khoát, trên mặt không thấy một chút ngượng ngùng.
Vừa nói nàng vừa ngồi dậy, nhưng làn váy vướng víu gây trở ngại, nàng không chút do dự xé bỏ.
“Nhưng sự thật ngươi không phải nữ nhân, mà là một nam nhân”. Phượng
Dật nói, trong lòng âm thầm bổ sung thêm: một nam nhân giả trang thành
nữ nhân từ nhỏ, còn muốn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân.
“Đúng vậy, người không nói, ta cũng quên mình là một nam nhân!”.
Người nọ lẩm bẩm, quắc mắt nói:” Đều là do thái hậu bức bách ta”
Hắn đứng dậy ưỡn ngực, để lộ ra một bộ ngực cao ngất đầy kiêu ngạo.
Tiếp đó hắn tháo vạt áo, thò tay vào lấy ra hai….ặc, hai quả táo đỏ
thẫm!
Nếu nhìn kỹ lại, bộ ngực của hắn đã lép xẹp, bằng phẳng đến nỗi có thể làm bãi đáp máy bay.
Nếu như những kẻ mê mẩn nàng biết được bộ ngực hoàn mỹ mà bọn họ thèm chảy nước bọt, thế mà lại do hai quả táo tạo thành, chẳng biết bọn họ
có tức giận giẫm nát quả táo không?
Để quả táo sang một bên, hắn xổ tung mái tóc ra, chậm rãi chải lại,
chỉ dùng một sợi dây buộc gọn, tiếp đó cầm lấy khăn tay thấm ướt, lau đi son phấn trên mặt, tháo đai lưng, cởi ra bộ y phục màu xanh nhạt. Thì
chợt trông thấy một thiếu niên tuấn tú phi phàm trong y phục trắng toát.
Không nói một lời, nhìn toàn bộ quá trình tẩy trang của hắn, cho đến
khi làm xong, Phượng Dật mới trêu chọc:” Ngươi lộ mặt thật lúc này,
không sợ thái hậu gầm rú tìm tới đây, nếu phát hiện ra sẽ trị ngươi tội
khi quân ư?”
” Tìm tới cũng tốt!”. Thiếu niên cầm hai quả táo lên, cho Phượng Dật
một quả, chà chà quả còn lại, cắn ăn ngon lành. Nghênh ngang đi qua ghế
ngồi xuống, không hề lo lắng nói:”Hôm nay dù thế nào ta cũng bị nàng
phát hiện ra thân phận, ta cũng chẳng muốn giả trang nữa”.
Phượng Dật vẫn chưa hiểu lời của hắn:”Là ý gì?”
Để quả táo trong tay xuống, thiếu niên quay đầu lại nói:” Người cho rằng tại sao ta lại vội vã chạy đến nhờ vả chứ?”.
Phượng Dật cũng rất muốn biết. Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, hắn chưa kịp hỏi.
“Tại sao?”. Rốt cục cũng tìm được thời điểm thích hợp.
“Thái hậu bảo lát nữa ta cùng người tắm”. Vẻ mặt hắn không chút biểu
cảm. Cái gì tắm bằng cánh hoa. Xuân Yến bảo gọi… tên là ….chống lão hóa? Phải cởi hết y phục ngâm mình trong nước nóng, nghe nói có thể
làm đẹp
da.
Hả? Phượng Dật sửng sốt.
Tắm…tắm? Một nam một nữ? Tắm chung ư?
Không biết tại sao, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bị phản bội, hắn bất giác siết chặt hai nắm tay.
“Hơn nữa, điều làm cho ta sởn gai ốc chính là nàng còn nói: lúc tắm
hai người phải xoa bóp lẫn nhau, để thúc đẩy …cái gì … máu huyết lưu
thông đều!”. Thiếu niên vừa nói, sắc mặt vừa chuyển sang trắng bệch.
Xoa bóp lẫn nhau…. Trời ơi! Lúc nghe tới bốn chữ này , chân của hắn suýt mềm nhũn!
Cũng may lúc đó Lục Ngọc có việc bẩm báo, không nắm chặt cơ hội chạy
trốn thì còn phải đợi tới lúc nào? Tuy là nam nhân, nhưng hắn cũng phải
giữ thân trong sạch.
Thế nên hắn nhanh chóng chuồn ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Phượng Dật.
Xoa bóp….
Trong đầu Phượng Dật dường như vỡ tung, mặt mày choáng váng.
Thiếu niên tiếp tục thao thao bất tuyệt:” Người cho là tại sao hai
ngày vừa qua sáng sớm tinh mơ ta đều bị nàng kéo đi, đến khuya mới được
cho về, hơn nữa mỗi lần trở về, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn ngã xuống giường ngủ thẳng tới chiều hôm sau?”
Ánh mắt Phượng Dật càng thêm hoảng loạn.
“Ta mệt muốn cắn răng! Giả làm nữ nhân ở bên cạnh nàng càng mệt hơn.
Trước giờ không ngờ lại có nữ nhân còn ghê gớm hơn cả nam nhân! Ta không dám nói đã duyệt qua vô số nam nhân, nhưng dù sao cũng gặp qua không ít người. Thế nhưng có mấy ai dám ngang nhiên động tay động chân với ta?
Nhưng mà nàng dám !Tay của ta, mặt của ta, lưng của ta, còn có nơi nào
không bị nàng sờ qua? Thậm chí cả đùi cũng bị nàng chạm phải nhiều thứ!
Nếu không phải ta thận trọng thì hai quả táo này cũng bị nàng móc ra
rồi!”.
Vừa nói vừa cắn quả táo rôm rốp cho hả giận, tựa như đó chính là da thịt của Xuân Yến.
………….Tâm tư của Phượng Dật vẫn còn chìm trong kinh hãi.
“Người nói xem, sao ta có thể không trốn đi chứ? Nếu tiếp tục ở bên
cạnh nàng, lập tức sẽ bị lột hết, ném vào bồn tắm!”. Nhanh chóng giải
quyết xong quả táo trong tay, vứt lõi qua cửa sổ, hắn tức giận nói:” Đến lúc đó, e rằng trong sạch của ta khó giữ được”.
Nghe hắn nói cả buổi, Phượng Dật mới từ từ hoàn hồn, nắm lấy một từ
then chốt, ánh mắt âm u, trầm giọng hỏi:” Ngươi bảo bị thái hậu sờ mặt?”
“Đúng, không chỉ một lần. Hơn nữa tay của nàng không hề ở yên, ta
muốn tránh cũng tránh không kịp. Thật nguy hiểm!”. Hắn hồi tưởng lại, cả người phát run.
“Sờ mặt của ngươi?”.
“Còn có tay, lưng, bắp đùi, có một lần suýt nữa nàng đã xốc váy của
ta! Nếu ta thật sự là một cô nương, dù đối phương là một nữ nhân, cũng
nhất định bắt nàng chịu trách nhiệm! Nào có chuyện nữ nhân sờ soạng nữ
nhân chứ!”. Còn sờ khắp người như thế. Cho dù để nghiên cứu làn da của
hắn cũng không nên làm vậy!
Lúc này, ánh mắt Phượng Dật đã vô cùng tối tăm, cả sắc mặt cũng âm u đáng sợ.
“Nhưng mà”, Thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt rạng rỡ,” Nói đi cũng phải
nói lại, nàng cũng là cô nương thẳng thắn nhất mà ta từng gặp, nghĩ gì
nói nấy, muốn làm gì thì làm, không hề câu nệ. Một cô nương như vậy, ta
cảm thấy không thích hợp sống trong hoàng cung. Nàng còn trẻ như vậy,
phải ở thâm cung thủ tiết suốt đời thì thật đáng tiếc”.
Nói tới đây hắn chợt mỉm cười, nháy mắt mấy cái với Phượng Dật,” Chi
bằng như vậy đi, chờ người đoạt lại quyền lực, tặng nàng cho ta thì thật tốt. Ta sẽ dẫn theo nàng du sơn ngoạn thủy, cam đoan sẽ không để nàng
xuất hiện trước mặt người nữa, như vậy cũng sẽ không làm tổn hại lợi ích của người.”
Tim Phượng Dật bỗng chùng xuống, chậm rãi ngoảnh đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, khàn giọng hỏi:” Ngươi muốn nàng ?”
“Đúng vậy”. Thiếu niên gật đầu vui vẻ.
“Không phải ngươi ghét nàng ư ?”
“Ai nói ta ghét nàng?”, Thiếu niên trợn to mắt,thẳng thắn nói: “Chẳng qua ta cảm thấy, thân là một đại nam nhân, thế mà lại bị một nữ nhân ăn đậu hũ trắng trợn như vậy, có chút khó chịu thôi”.
“Thế nhưng”, hắn nhìn Phượng Dật chớp chớp mắt,”Người không cảm thấy, nàng và ta rất giống nhau sao?”
Phượng Dật trừng mắt, “Giống chỗ nào chứ?”
“Tính cách!”. Hắn nói vô cùng sảng khoái, “Chúng ta đều là người
không thích bị trói buộc, nghĩ gì liền làm nấy, mặc kệ người khác nghĩ
thế nào”. Hắn gật gù,”Có lẽ bọn ta nên thành một đôi, chắc chắn sẽ rất
hợp nhau”.
Phượng Dật im lặng, nhưng ánh mắt sắc bén như muốn khoét mấy lỗ thủng trên người của thiếu niên kia.
Tên kia vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp , lại nói:” Hoàng thượng, hay là tối nay ta cứ tắm cùng nàng. Thuận tiện xem hết thân thể, vậy nàng
phải trở thành người của ta, muốn trốn cũng trốn không thoát. Người thấy ý kiến này có hay không?”.
“Ý kiến hay, đích thật là ý kiến hay.” Phượng Dật cười lạnh,” Nhưng mà, trẫm còn ý hay hơn nữa!”
“Ý gì, ý gì? Nói nghe xem!”. Thiếu niên nhảy dựng lên, tới gần hắn, không biết sống chết nói.
Phượng Dật nheo mắt, khinh bỉ nhìn kẻ sắp chết đến nơi mà không biết, lớn tiếng quát:”Người đâu, mau đưa Vô Song cô nương xuất cung cho trẫm! Đi ngay lập tức! Một khắc cũng không trì hoãn!”.
Hả? Thiếu niên không hiểu, trợn tròn hai mắt.
Có chuyện gì vậy? Không phải đang nói rất hay ư? Tại sao sự việc lại đột nhiên thành ra thế này?
Tiểu Thạch tử và một nhóm thị vệ vội tiến vào, đang định mang người
đi, chợt Phượng Dật liếc mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, nói: “Khoan đã!
Hãy hoán đổi y phục nữ nhân cho hắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com