Edit: Lục Vân
Cắm đầu cắm cổ chạy như điên, như thể sau lưng có ác quỷ đuổi theo,
chạy một mạch đến đường cái đông hai tỷ muội mới dừng lại thở dốc ho sụ
sụ.
Chạy đến đến kiệt sức, Nam Cung Xuân Yến và Nam Cung Xuân Hoa vô lực
dựa vào tường, trợn trưng mắt thở hổn hển. Bỗng nhiên ai đó cười hi hi,
rồi sau đó dường như cảm thấy rất khôi hài, hai nàng cứ thế dựa lưng vào tường mà ôm bụng ngoác miệng cười to. Tiếng cười sung sướng của hai
nàng có thể đâm thủng màng nhĩ người khác. Mấy người đi đường bị tiếng
cười của hai thục nữ dọa cho sợ chạy té khói, chỉ muốn tránh xa hai bà
điên này.
-Yến… Yến tử, chúng ta có… lại không làm… không làm gì sai… Vì… vì
sao phải chạy? Hoa Hoa nhấc bàn tay đang vịn vào tường, phịch mông ngồi
bệt xuống đất, xem chừng muốn kéo nàng đứng dậy cũng phải đến mai.
Xuân Yến cũng đặt mông ngồi cạnh muội muội, mê mang lắc đầu:
-Không biết. Chỉ là lúc ấy trực giác bảo ta chạy, thì ta chạy.
-Hả? Trời đát! – Lý do kiểu gì thế? Hoa Hoa trợn tròn mắt không nói được gì.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm một góc đường.
Vầng thái dương xoay tròn trên cao cười rạng rỡ với hoa với yến.
Có mấy người đi qua đều ngoài cổ lại tò mò nhìn các nàng.
Thì ra cũng còn chú ý tới ánh mắt người khác, Hoa Hoa trầm mặt phủi đít đứng lên, vuốt lại váy áo, chìa tay trước mặt Xuân Yến:
-Nghỉ đủ chưa? Đứng lên đi!
-Đứng lên làm gì? – nghe nàng nói, Xuân Yến khó hiểu hỏi lại, uể oải đưa tay cho nàng.
-Tỷ không biết? Hai tiểu thư xinh đẹp, váy áo lộng lẫy sang trọng lại ngồi bệt bên góc tường, không làm cho người ta chú ý sao?
Xuân Yến ngângr đầu nhìn quanh, quả nhiên ánh mắt mọi người xung quanh đều lạ lạ.
-A… nàng ngượng – Ừ, đúng thế…
Khoảnh khắc, Xuân Yến tiểu thư khoan thai duyên dáng nhỏm dậy, xoay người nói:
-Đi thôi, đi nửa ngày rồi, một ngụm nước cũng không có. Mệt chết mất. Tìm quán trọ nghỉ ngơi một tí đã.
Hoa Hoa hậm hực đi sau gật đầu:
-Đúng thế, mệt chết đi được! Đi cả nửa ngày, mỹ nam chả gặp được, lại còn phải vắt chân lên cổ mà chạy. Đi tìm một quán trọ, ăn uống một chút bổ sung năng lượng.
Người đi đường lại tiếp tục được thấy chuyện lạ, hai tiểu thư thướt
tha tay trong tay dung dăng dung dẻ thân thân thiết thiết vào một tiểu
điếm nhỏ, tiểu nhị ca ca thân mến đã bưng cho họ một bình trà cứu mạng.
Hiển nhiên, trong quán lại có chuyện để nhìn, hai tiểu thư xinh đẹp sang trọng cắm mặt ăn uống như chết đói.
…
Coi như tạm thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Nhu cầu tâm lý lại nhe răng ra cắn cắn nhắc nhắc.
Hoa Hoa vươn tay giữ lấy chén trà trong tay Xuân Yến, tò mò kỳ quái:
-Đúng rồi, Yến tử, vừa rồi là gặp ai thế? Nhìn hai người thân thân
mật mật, tình tình cảm cảm, âu yếm ngắm nhau, còn dễ tưởng là một đôi
uyên ương lâu ngày mới gặp. Đừng có nói là tỷ không quen nha, ta không
tin!
-Uyên ương gì! Quan hệ của bọn ta tất nhiên là rất thân thiết, nhưng
hoàn toàn trong sáng! – buông chén trà, nàng ngả người tựa vào ghế thoải mái.
-Thật không? – hai con mắt Hoa Hoa sáng như đèn pha. Lao tới tóm lấy
tay tỷ tỷ bá đạo – Nói! Hắn là ai? Nam nhân đẹp trai như thế sao lại
không chia cho ta? Thậm chí còn chưa từng nhắc đến sự tồn tại của hắn,
có tâm tư riêng hả?
-Ta là người thế nào chứ? Xuân Yến lườm muội muội đầy khinh thường – Hắn cũng không phải thức ăn của ta!
-Cũng đúng! Hoa Hoa gãi đầu – Thế rốt cuộc hắn là ai mà tỷ giấu kỹ thế?
-Muốn biết hả?
-Ù ừ… Hoa Hoa háo sắc gật đầu như bổ củi, rạng ngời – Rất dễ nhìn đó. Nếu là trước kia chắc chắn không thể bỏ qua!
-Ta nói! Xuân Yến bó tay chịu thua muội muội hám trai này.
-Nói nhanh nói nhanh!
Bị quấn chặt lấy đến mất cả bình tĩnh, Xuân Yến bực mình đẩy phăt
muội muội ra một bên, giơ mười ngón tay, rồi gập lại, lại giơ ra sáu
ngón tay. Hoa Hoa ngẩn ngơ:
-Cái gì thế?
Nàng trừng mắt trắng dã. Ánh mắt này là không muốn lòng vòng với người ngu ngốc, tức giận nói thầm:
-Mười sáu! Lúc nãy ta muốn nói tiểu tử kia đứng hàng thứ mười sáu! Là con của lão già chết tiệt đã ăn cướp lừa đảo ba năm tuổi thanh xuân của ta đó.
-A! Hoa Hoa trợn tròn mắt nhảy dựng lên – Thằng nhóc đó là
Hòn đá nhỏ của tỷ? Chính là hắn?
-Bing dong! Chúc mừng. Muội cuối cùng cũng đã nghĩ ra! – Xuân Yến mệt mỏi uể oải gật đầu.
-Cũng được. – Hoa Hoa xoa xoa cằm gật gù như đang đánh giá hai món
hàng – Cả hai đều là mỹ nam. Hắn và Bạch Vô Thường đều là thiên thu kỳ
quan. Xem kiểu này, bảo sao tỷ không ưa hắn. Có được nhan sắc như vậy ở
bên cạnh mà không biết hưởng thụ, phí!
-Hay ta đổi với ngươi? Cho ngươi đấy! Xuân Yến trắng mắt lườm nàng.
-Mặc kệ! – biết mình biết ta, hậu cung không phải nơi nàng có thể sống qua ngày được.
Đúng rồi! Nàng giật mình vỗ mạnh vào đầu – Không phải tỷ vẫn nói Hòn
đá nhỏ kia vẫn phải nằm chết dí trong cung dưỡng bệnh chứ? Sao hôm nay
lại phây phây chạy tới ven hồ? Việc này tỷ có biết không?
Nhắc tới điều này, Xuân Yến sa sầm mặt – Làm sao ta biết được! Nếu
biết hắn cũng đến, đánh chết ta cũng không tới đây! – lại lao vào lòng
hắn nữa!
Oan gia đụng độ. Trước đó còn lo lắng nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy. Quả nhiên không thể quá tin vào thần may mắn.
-Chẳng qua – nàng nghiến răng, cười hừ hừ – Cũng nhờ lần chạm trán này, hàng trăm thắc mắc của ta cũng đã có thể đoán ra!
-Cái gì???
-Đừng hỏi vội, chờ ta kiểm tra chính xác sẽ nói cho ngươi.
-Được rồi! Trước cái lắc đầu dứt khoát của tỷ tỷ, Hoa Hoa không dám
hỏi nhiều, ngoan ngoãn câm miệng. Tò mò quá có thể hại chết người, cho
nên nếu việc gì không nên biết thì cũng không cần cưỡng cầu.
Đúng là bé ngoan! Xuân Yến cười cười.
Vài thư sinh tiêu dao bước vào quán trà, nhìn thoáng qua các nàng, cũng không quá để ý, kiếm bàn trống gần đó ngồi xuống.
Gặp lại bọn họ, trà bánh trong bụng Xuân Yến hơi nhộn nhạo, cẩn thận
lo lắng nhìn qua cửa sổ – Bọn họ sẽ không đuổi tới tận đây chứ?
-Chắc là không đâu. Hoa Hoa nhấc chén trà, thong dong thưởng thức – Dù sao chúng ta cũng không phải tội phạm bị truy nã,
-Cũng đúng! – Xuân Yến cũng yên tâm hơn. Nhớ lại lý do lúc nãy bị đuổi chạy tóe khói, nàng lại thấy buồn cười…
-Hoa Hoa, thử nói xem, mấy người này chưa từng nghe qua khúc tỳ bà
nào kiểu đó sao? Lúc nãy ầm ầm đuổi theo như đòi mạng. Dọa người ta!-
nhớ lại lúc nãy bị đuổi nàng vẫn thấy sợ.
-Có lẽ thế! Hoa Hoa cũng buồn cười – Bị lắm người đuổi như thế, ta cũng bị dọa sợ chết!
-Nhưng là tội của muội. Tỷ tỷ ta đàn, nhưng muội muội ngươi mới là người nổi nóng mà bày ra.
-Bày! Bày chứ! Yến tử, anh hùng không phân nam nữ! – Hoa Hoa đắc chí
giơ ngón cái, lại rót lấy hai chén trà – Uống! Cạn chén mừng chúng ta
thắng lợi!
-Cạn chén! – Xuân Yến cũng hào sảng đáp lời.
-Hai vị cô nương!
Giật mình! Một âm thanh vừa lạ vừa quen vô duyên nhảy vào giữa hai chén trà.
-Hử? Hoa Hoa khó chịu ngẩng đầu, không biết là ai mà… một giây sau:
-Phụt!!!!!!
Nửa chén trà mới đổ vào miệng lúc này phun ra như pháo hoa. Gã man tử áo đen nhanh chân tránh sang một bên. Nam tử áo trắng đứng sau phản ứng không kịp lãnh nguyên chén trà, đầu tóc mặt mũi lấp lánh long lanh mấy
giọt nước thơm
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com