Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Con Sư Tử Thức Giấc


trước sau



Edit: Lục Vân

(áh há áh tâm hồn ta đen tối)

-Ô ô ta thật đáng thương

-Ô ô, Hoa Hoa, ta thật đáng thương

-Ô ô, ta là người đáng thương nhất thế giới này

Ô ô ô ô ô…

Cắn muốn đứt cả chiếc khăn lụa nhỏ bé, đôi hàm răng trắng bóc nghiến nghiến nghiến nghiến, đôi mắt to tròn chớp chớp chớp chớp chớp, cái cổ trắng ngần rung rung rung rung rung, Xuân Yến gào gào gào gào gào.

Nhưng, thật đáng thương, chẳng có ai để ý đến nàng

Xuân Hoa nhàn nhã ngồi uống trà, con bé con đắc ý nhón một miếng bánh ngọt, Lục Ngọc Thu Dung che miệng cười trộm.

Gào nửa ngày khát khô cả cổ, Xuân Yến cất khăn ngừng kêu la bước tới tiếp lấy chén trà trên tay Lục Ngọc, một hớp hết sạch. Quay lại! Tiếp tục nào!

Chờ cho nàng gào khản giọng lần thứ n, chờ ăn cho hết đĩa bánh trên bàn, con bé con mới lắc bụng lẫm chẫm chạy tới, giang đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn ôm thắt lưng dì an ủi:

-Ô ô , dì thật đáng thương a! Phù nhi cho người ôm một cái!

-Ô ô Phù nhi ngươi tốt nhất…

Xuân Yến hức hức, ôm con bé vào lòng, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Xuân Hoa thong thả uống cho hết chén trà trong tay, thản nhiên liếc nhìn tỷ tỷ đang ôm con gái mình khóc, chậm rãi nhả từng từ:

-Gào từ tối qua tới giờ, tỷ gào đủ chưa?

Xuân Yến nghe vậy ngẩn người, lập tức đôi mi thanh tú nhăn chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp sụ ra, cái miệng xinh xinh trễ xuống, cố gắng sụt sịt mấy tiếng đáng thương mếu máo thút thuets:

-Hoa Hoa, ngươi không quan tâm ta…

Hoa Hoa cười khinh bỉ:

-Quan tâm tỷ không có nghĩa là ôm tỷ mà gào. Ngây thơ!

-Ô ô, Hoa Hoa, ngươi khi dễ ta…

Xuân Yến mếu máo, chùi chùi nước mắt thương cảm hề hề

Hoa Hoa hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi:

-Đừng đóng kịch! Măt to trừng mắt nhỏ đã mười mấy năm, chiêu này của tỷ ta rõ như lòng bàn tay. DÙng với ta vô ích!

-Ha ha bị ngươi phát hiện… Xuaan Yến ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại mân mê đôi moi đỏ mọng, không cam lòng mà nói – Nhưng, người ta thực sự tức giận, thực sự thương tâm mà!

-Đây là biểu hiện thực sự tức giận, thực sự thương tâm của tỷ hả? Hoa Hoa lạnh lùng nói – Thay vì ngồi đây mà thương tâm như thế, chi bằng chạy thẳng ra ngoài cung tìm Hắc Vô Thường gặp mặt một lần. Co lẽ, thời gian gấp rút sẽ giúp tâm tư,nếu các ngươi thật sự tâm ý twong thông, thì nhanh tay lên làm cho xong. Dù sau khi hắn về đã là võ tướng, chờ nói mấy tiếng với cha mẹ, chuyển đi không thành vấn đề. Sau đó ngươi rời nơi này, dến nơi hẹn với hắn, hai người ân ân ái ái, làm đôi uyên ương quên hết sự tình. Quá ổn!

Nói một tràng coi như rẽ mây khai sáng, Xuân Yến kinh hỉ trợn tròn mắt, nắm chặt tay:

-Oa, Ý kiến hay! Hoa Hoa, từ khi nào ngươi thông minh như vậy?

Hoa hoa trừng mắt tức giận :

-Là tỷ ngu ngốc!

-Sao thế? Xuân Yến gãi gãi đầu, ngây ngô cười – co khả năng, tục ngữ nói đúng, quan tâm quá sẽ bị loạn.

-Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa! Hoa hoa kéo tay nàng ra cửa –Đi đi, ra khỏi cung một chút đi, thừa dịp Hòn đá kia không ở đây.

Nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, xuân yến hơi nhướng mày, hoang mang hỏi:

-Hoa hoa, thế nào ta lại cảm thấy, là ngươi muốn ra cung chơi nên mới nói nhiều với ta như thế phải không?

-Ai nha, thuận tiện, thuận tiện thôi! Hoa hoa cười gượng vài tiếng, kéo tay nàng lệch xệch ra cửa

-Nương, chờ con với!. Con bé hoa hoa tay lon ton chạy theo sau.

Ba người nghiêng ngả tiêu sái đi ra tới cửa cung, vừa vặn nhìn lên là bộ mặt đen sì của Phượng Dật.

Nhưng, thấy các nagf, tâm trạng tức giận của hắn đã biến mất tiêu, lại lấy lại được nụ cười tươi rói của mình, dường như lúc nãy các nàng thấy là hắn vẫn đang cười như thế này ấy!

-Mẫu hậu, dì ba. Hắn chắp tay cung kính vơi các nàng – Không biết hai người muốn đi đâu?

Xuân Yến lườm hắn một cái, ngẩng đầu anh dũng bước qua hắn:

-Ai gia muốn đi đâu, Hoàng Thượng không cần xen vào!

Là nàng nhầm rồi sao? Xuân Yến nheo nheo mắt, vì so nhìn thấy
thái độ rất xa cách cua mình, khóe miệng Phượng Dật lại hơi nhếch lên, đáy mắt còn có … thản nhiên vui sướng?

Hỏng! Hắn thật sự bị ngược đãi thành điên?

Nàng vội kéo tay muội muội và con bé lùi lại phía sau hai bước.

Phượng Dật đuổi theo Xuân Yến, đi sau nàng rất lễ phép nói:

-Việc làm của mẫu hậu, dĩ nhiên nhi thần không có quyền quản. Chỉ là, ở Ngự thư phòng co rất nhiều tấu thư chưa phê chẩn, nhi thần hy vọng mẫu hậu có thể tới chỉ điểm một chút, nhi thần cũng muốn làm sớm.

Xuân yến vẫn phăm phăm đi lên trước, không thèm quay đầu lại:

-Hoàng thượng cứ tự làm theo cách nhìn của ngươi, cái gì không hiểu gom lại tới hỏi ai gia một lần là được.

-Nhi thần đã xem qua, có râts nhiều điểm không hiểu, mới đến thỉnh giáo mẫu hậu. Phượng Dật vẫn thản nhiên.

Xuân Yên dừng lại, xoay người nhìn hắn:

-Thật không? Không hiểu cai gì? Nói nghe thử xem

Phượng dật lắc đầu:

-Rất nhiều, nhi thần nhất thời nửa ngày không làm xong. Xin mẫu hậu tới ngự thư phòng, xem qua tấu chương mới được.

-Cái này… xuân yến hơi khó xử liếc mắt nhìn hoa hoa, miễn cưỡng gật đầu – Được rồi! Đã bị theo dõi, hôm nay muốn ra cung cũng không có khả năng.

Hai mắt Phượng Dật hơi lóe lên, chạy nhanh tránh đường:

-Mời mẫu hậu

-Yến tử!

Hoa hoa nghẹn họng trân trối nhìn Phượng dật quang minh chính đại bắt cóc tỷ tỷ gọi không về.

-Ai… thở dài… quên đi! Quốc gia đại sự, quốc gia đại sự phải được ưu tiên hàng đầu. Nàng biết!

Xoay người, vẫn là nên quay lại uống trà đi! Nhớ lại mùi hương trà kia, nước miếng nàng đã tứa ra.

Không hổ là tô cát trà số lượng có hạn, so với trà của tửu lâu cao cấp nhất còn ngon hơn hàng trăm lần, khó trách hôm đó Yến tử mới uống một ngụm đa ói ra, thì ra là khẩu vị đx bồi dưỡng tốt quá mà! Tranh thủ chưa ra cung, uống cho đa!

Nhưng chưa đi được mấy bước, đã có một tảng đá chắn trước mặt, khom người:

-Tam tiểu thư, hoàng thượng nói, biết ngài vẫn muốn ra cung chơi, ngài liền sai chúng nô tài đưa tiểu thư ra ngoài, chỉ cần về trước khi trời tối, nếu không thái hậu sẽ lo lắng!

-hả? Bây giờ à? Gấp thế sao? Xuân hoa từ từ nhíu màu.

Có gi đó kỳ lạ nha!

Lúc nãy nhìn hai bóng người đi xa dần kia, khi Phượng Dật thể hiện ra cái khí thế “không được từ chối”, khi xuân yến đáp ứng, nháy mắt đó, đáy măt Phượng Dật sáng lên một ý kiên quyết, một ý cười thản nhiên dâng bên khóe miệng.

Thì ra, các nàng đều xem thường hăn, Hòn đá nhỏ này cũng đang tính kế.

Xem ra, dự đoán của nàng rất có thể là thật nha!

Nhưng nếu thế – một tia thương hại trong mắt nàng – Yến tử, tỷ thật thảm, bị một con sư tử vừa tỉnh ngủ theo dõi.

Mặc kệ, đây là chuyện của họ! Ôm lấy con bé, Hoa hoa hân hoan vui mừng đi ra ngoài:

-Oa nhi, chúng ta ra cung ăn mứt quả đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện