Edit: Lục Vân
Quay về đúng như tên!
Tuần mã tận tình rong ruổi trên quan đạo, chở người cao quý nhất quay về Phượng Hoàng thành.
Cảnh sắc hai bên đường đẹp như hoa, nhưng Phượng Dật chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, tâm tư của hắn đã sớm theo gió thu bay tới bên bóng hình kiều diễm nơi Hoàng thành xa xôi kia.
Không biết lúc này nàng đang làm gì? Đang ở ngự thư phòng phê tấu
chương? Ở ngự hoa viên ngắm hoa nở hoa tàn? Hay vẫn đang áp bức Lý Ti
Thần? Tin thắng trận khẳng định là đã về tới hoàng cung rồi, nàng nghe
được, sẽ giống như lần trước chứ? Có thể cao hứng mà ôm ai đó không? Sẽ
là ai đây? Nam Cung Xuân Hoa?
Con ngươi đen sâu thẳm nhíu lại. Chỉ mong không phải là nam nhân. Thái giám cũng không được!
Một tràng tiếng vó ngựa vang lên.
-Hoàng thượng, hoàng thượng!
Còn đang nhớ nhung lưu luyến, ánh mắt còn đang tựa như ảo mộng, tràn
ngập ý xuân, một nam tử áo đen cưới một con tuấn mã đen từ phía sau phi
tới, lớn tiếng kêu lên.
Phượng Dật thu liễm tâm thần, vén màn xe ngó ra.
Thấy người tới, cả người hắn chấn động, gượng cười:
-Tiếu công tử… Không! Phải sửa là Hầu gia chứ.
-Hoàng thượng quá khen! Nam tử áo đen chắp tay cười nhẹ -Hoàng thượng thiên kim chi khu, gia phụ không dám yên tâm để cho người một mình đi
trước, sai mạt tướng đi theo hộ giá.
-Vất vả cho Tiết công tử rồi. – Phượng dật cười nhạt, chẳng từ chối.
-Vi thần thủ hộ an nguy của Hoàng Thượng, đây là bản chức của mạt tướng. – Nam tử áo đen kính cẩn.
Phượng Dật cười, buông màn xe, không nói thêm.
Nam tử áo đen giục ngựa đi bên cạnh long liễn.
Một đường không nói chuyện.
Thời gian chậm chậm trôi qua, chỉ còn cách Phượng Hoàng thành chừng năm mươi dặm.
Hoàng thượng, uống ngụm nước đi. – Tiểu Thạch đưa lên bát vàng đựng nước.
Phượng Dật vén màn xe, đón lấy, chốc lát sau đưa bát không ra.
Đang muốn thả màn xe xuống, liền nghe thấy tiếng nam tử áo đen vốn vẫn không nói một lời bên cạnh lên tiếng.
-Hả? Bàn tay lại nâng màn xe lên, hé ra khuôn mặt trắng nõn tuấn dật
bên cửa sổ, đôi con mắt đen chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.
Tựa như ý thức được mình vừa lỗ mãng, nam tử áo đen hơi ngượng ngùng
cúi đầu. Một lát sau, dường như đã thu đủ dũng khí, hắn lại ngẩng đầu,
nhìn Phượng Dật, ngập ngừng một chút, nhẹ giọng hỏi:
-Hoàng thượng, ngài cứ vội về như thế là vì nàng sao?
-Nàng? Trong lòng vừa động, mày kiếm khẽ nhếch. Mơ hồ đoán được
“nàng” kia hắn chỉ ai, nhưng đối phương không nói ra, Phượng Dật cũng
không nhiều lời.
-Hạ cô nương, Hạ – TIểu – Yến. – Nam tử áo đen chậm chậm nhắc từng tiếng cái tên đã khắc sâu vào lòng hai người.
Vài lời nói ra, trong lòng hai nam nhân đều thổn thức buồn bã.
-Tiểu Yến… – Phượng Dật lại thầm thì nhắc lại cái tên này, tiếng nói
khàn khàn, chứa chan tình cảm, như tình nhân đang thầm thì với nhau. Môi bạc hé mở,khẽ nhếch lên một nụ cươi nhạt nhạt, trong mắt nam tử áo đen
xem ra quả thực vui đến tận ruột. Dánh vẻ hào sảng thần thái tiêu thất,
từ đầu đến chân đều thấm đẫm lưu luyến ôn nhu, ánh mắt mê ly tựa như ảo
mộng đầy quyến luyến.
Tay trái lại theo thói quen xoa xoa vai phải, vuốt ve nơi có dấu răng không bao giờ mờ đi của nàng, trước mắt như đang thấy lại đêm đó, nàng
không chút lưu tình cắn mình, và bộ dáng giương nanh múa vuốt khi ấy.
Nỗi nhớ nhung trong lòng lại càng siết chặt. Hắn khẩn cấp muốn thấy
nụ cười và khuôn mặt với những thái độ đáng yêu, cho dù biết khi quay về hoàng cung, điều đầu tiên nàng dành cho mình khẳng định là chỉnh chết
đi sống lại, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Nghĩ đến đây, đôi môi nam tử không thể không nhếch lên cười khổ.
Thâm tình này, hắn thua rồi.
-Nàng… Hoàng thượng có thể nói cho mạt tướng nàng là gì của người
không? – Cuối cùng, một vấn đề hắn quan tâm nhất. Biết nàng lâu như vậy, mấy lần trò chuyện với nhau thật vui, nhưng cũng chỉ biết tên nàng. Hắn vẫn muốn hỏi nhiều hơn về nàng nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Phương Dật nhướn mày, ánh mắt lợi hại bắn thẳng vào nam tử áo đen, âm thanh sa sầm lạnh lùng
-nàng là gì của trẫm, chuyện này không có quan hệ gì với Tiết công tử.
Ánh mắt sáng quắc xuyên thẳng vào trong tâm hắc y nam tử, mà bộ dáng căng thẳng kia làm hắn buồn cười.
-Hoàng thượng, ngài không cần kiệng kị mạt tướng như thế. Trong nháy
mắt biết được thân phận kia của nàng, mạt tướng đã hết hy vọng. – Nắm
chặt hai tay, hắn chua chát.
Lần đó, ở ngoài thành, thấy bọn họ cứ luôn nhìn lén đối phương, hắn
đã cảm
thấy hai người này quan hệ không bình thường, chính là khi đó,
hắn còn ngây ngốc nghĩ rằng bằng vào xuất thân và tài học, mình con có
cơ hội ganh đua cao thấp với hắn. Nhưng khi ở biên quan thấy Phượng Dật
một thân long bào ra khỏi long liễn kia, niềm tin của hắn bị vỡ vụn và
rơi xuống từng mảng. Hơn nữa, vừa mới rồi, thấy bộ dáng chân tâm thành ý của Phượng Dật, hắn biết ngay cả nửa điểm hy vọng cuối cùng của mình
cũng tiêu tan.
-Phải không? – nghe được ba tiếng hết hy vọng đó, ánh mắt sắc bén dịu lại, tâm tình Phượng Dật tốt lên không ít, còn có tâm tư cười đùa –
Ngươi nói chúng ta co quan hệ gì?
-nàng… có phải là một phi tần không? – Nam tử áo đen suy tư. Xem cử
chỉ cách nói năng cua nàng hẳn phải là một tiểu thư khuê các không thể
nghi ngờ, nhưng phóng nhãn khắp phượng hoàng thành, hắn hỏi khắp nơi
cũng không tìm ra được rốt cuộc thì nhà ai có một vị tiểu thư độc đáo
như vậy. Mà hoàng đế bây giờ có hai tần phi của hai nhà tả hữu tể tướng. Tả, hữu tể tướng bảo thủ thủ cựu như thế khẳng định là không thể dưỡng
nổi một vị tiểu thư hoạt bát lớn mật như thế.
-Không phải. – Phượng Dật lắc đầu, hình bóng Tiểu Yến lại bay múa
trước mắt – Nhưng, lập tức nàng sẽ trở thành quốc mẫu của Phượng tường
ta, thê tử của trẫm.
-Vậy sao? –Nam tử áo đen cười càng thêm chua xót. Đúng vậy, cũng chỉ
có vua một nước mơi có thể xứng đôi với trí tuệ và sự đáng yêu của nàng. Còn mình… còn kém xa!
-Nếu đã thực lòng yêu thích nàng, xin hoàng thượng hãy trăm ngàn quý
trọng Hạ cô nương, đừng để nàng phải chịu dù là một tia ủy khuất. Một vị cô nương tốt như vậy,có thể có được nàng là hạnh phúc và may mắn lớn
nhất của nhân sinh. – Lấy hết dũng khí hắn nhìn thẳng vào mắt Phượng
Dật, khẩn thiết nói.
Cho dò mình không thể có được nàng, hắn cũng vẫn hy vọng nàng có thể
có được hạnh phúc. Dù sao, đây cũng là người đầu tiên khiến mình rung
động!
-Điều này không cần ngươi nói trẫm cũng biết. – Phượng Dật vân đạm phong khinh đáp lời.
Hai người liếc nhau.
Liếc mắt một cái, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, ước định của hai người đàn ông đã định
-Báo ……..
Một binh lính thúc ngựa chạy vội tới, cao giọng báo với Phượng Dật trên xe:
-Bẩm hoàng thượng, thái hậu biết được đại quân khải hoàn, Hoàng
thượng sắp về tới, dẫn văn võ bá quan ra ngoài thành ba mươi dặm đón
chào!
Xốc vội tấm rèm, PHượng Dật nhảy ra hưng phấn hỏi:
-Thật vậy chăng? Người đến đây? Người thật sự tới đây? Ra ngoài thành ba mươi dặm?
Thật tốt quá! Vậy là có thể nhìn thấy nàng ngay được! Nhận được tin
này, hắn kích động thật muốn nhảy xuông long liễn mà chạy như điên đén
trước mặt nàng mà hung hăng hôn nàng!
-Phân phó xuống dưới, lập tức đi thật nhanh, đi với tốc độ nhanh
nhất, đừng để cho thái hậu chờ! – Hắn chạy nhanh sang phải lại chạy vội
sang trái ra lệnh, giọng nói đã run run.
Phản ứng không bình thường của hắn khiến cho nam tử áo đen phải chú ý
-Hoàng thượng, người…
Phượng Dật lắc lắc đầu, vui vẻ cười nói:
-Ngươi lập tức sẽ biết nàng là gì của trẫm!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com