Edit: Lục Vân
-Hoàng thượng, mời dùng trà.
-Hoàng thượng, để nô tỳ thay quần áo cho ngài.
-Hoàng thượng, giường đã chuẩn bị xong
-Hoàng thượng…
-Hoàng thượng…
Không đúng! Thực rất không đúng!
Nhìn một đám nữ tử oanh oanh yến yến xanh xanh đỏ đỏ quấn lấy mình từ khi hồi cung, Phượng Dật mơ hồ cam thấy tựa như có một âm mưu rất lớn
nào đó đang nhằm vào mình được triển khai.
Vào đến nội điện, vẫy vẫy xua xua được các nàng ra ngoài, hắn ngoắc ngoắc gọi Minh Ân vẫn để lại trong hoàng cung, hỏi nhỏ:
-Minh Ân, mấy nữ nhân đó là ai?
-Thưa hoàng thượng, các nàng là tú nữa mới được tuyển tiến cung. –
Không cần nói rõ là nữ nhân nào tuyển đâu nhỉ. Minh Ân ngầm hiểu, thành
thật đáp lời.
-Tú nữ? – Phượng Dật nhíu mày. Vì sao hắn lại cảm thấy các nàng phải
là lang nữ mới đúng? Đôi mắt kia không lúc nào không dõi theo hắn, ánh
mắt ấy phảng phất như sói hoang đang đói nhỏ dãi thèm thuồng nhìn một
miếng thịt tươi còn chưa khô máu. Hoan nữa, khi ánh mắt các nàng nhìn
xuống mông hắn, hắn thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước miếng.
Đây là tú nữ ngàn chọn vạn chọn đây sao? Lại còn tụ lại một chỗ thành một đống lớn!
-Trong tẩm cung của trẫm không phải không có cung nữ sao? – Cố gắng
nén lại cơn giận đến muốn bốc khói đỉnh đầu, hắn bình tĩnh hỏi lại. Lúc
trước khi hắn không còn nôn mửa khi bị một đám nữ nhân lưng hùm vai gấu
dọa nữa, Xuân Yến đã cho các nàng đi, sau đó lại đưa đến một đám nam
nhân ẻo lả như nữ nhân, lại phát hiện hắn đã sớm thích nghi được chơi
cũng không vui, nàng lại cho bạc đưa về.
Quả nhiên, cái gì phải đến sẽ trốn không được. Trong lòng Minh Ân
thầm kêu khổ. Chủ tử đấu nhau, vì sao mỗi lần chịu khổ đều là bọn lính
tôm cua bọn hắn? Khe khẽ lui về sau mấy bước không dấu vết, hắn nơm nớp
lo sợ:
-Thưa… thưa hoàng thượng, thái… thái hậu nói, mấy tháng trước, dư
chứng sau khi bị các cô nương to lớn kia dọa của hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, nên cho vài cung nữ vào, âm dương điều hòa một chút. Nếu không…
nếu không…
-Nếu không cái gì?
-Nếu không, vạn lục tùng trung bất điểm hồng hoa (giữa một rừng tùng
không có nổi một đóa hoa), không chỉ không khí phượng cung rất trầm
lặng, nếu truyền ra, người khác còn có thể cho rằng thiên tử Phượng
tường ta bất lực. – Minh Ân run run nói hết lời, vội nhanh chân lủi ra
ngoài điện.
-Thì ra, đây là ý của Thái hậu. – Trong lòng ngược lại chẳng tức
giận, trên khuôn mặt tuấn dật lại nhàn nhạt ý cười. Nếu thực sự đây là
âm mưu Xuân Yến bày ra, thì chuyện tai quái này hắn có thể bình tĩnh mà
xem. Hơn nưa, nữa, nhìn nhìn ra một đám nữ nhân ngoài kia đang muốn dùng ánh mắt bắn phá mình, hắn nghĩ, hắn đã đoán được nàng muốn gì.
Nha đầu nghịch ngợm này! Lòng hắn thầm mắng đầy yêu thương. Nàng nghĩ làm vậy hắn sẽ buông tay sao?
Không! Nàng càng giãy dụa, hắn càng kiên định quyết tâm muốn chinh phục được trái tim nàng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng lại.
-Hoàng thượng. – Một tiếng gọi nhẹ nhàng duyên dáng, rèm châu xốc
lên, một cung nữ phấn y trong suốt ý cười đi vào nội điện, trên tay nàng bưng một chiếc khay ngọc thạch, trên đó có một cái đĩa, trên cái đĩa có một cái bát mạ vàng.
-Lục Ngọc? – Phượng Dật nhíu mày, nhìn người “chăm sóc” hắn suốt ba
năm nay, cảm giác như mình đang sống lại khi còn ốm không dậy nổi.
-Biết không? Ngươi đã lãng phí của ta hai năm! Hai năm!!!! – Tiếng
kêu gào của Xuân Yến lại lởn vởn bên tai hắn, một khuôn mặt đầy tức giận hiện lên trước mắt.
Từ trong tâm dâng lên một tia ấm áp, hắn vui vẻ cười.
Hai năm… Hắn đã giữ nàng lại hai năm. Nếu đã ở trong hoàng cung hai
năm rồi, thì ở thêm hai mươi năm nữa hẳn cũng không sao nhỉ. Hắn âm thầm tính toán…
-Hoàng thượng, ngài mới từ biên quan về, lặn lội đường xa, ngọc thể
mệt mỏi, Thái hậu lo thân thể ngài không thể chịu được, đặc mệnh nô tỳ
nấu một chén cháo tổ yến để ngài bồi bổ thân thể. – Thướt tha đi đến
trước mặt Phượng Dật, nhẹ nhàng quỳ xuống, tao nhã dâng lên khay ngọc,
Lục Ngọc mỉm cười duyên dáng.
Nếu nghe cẩn thận sẽ nhận ra giọng nói của nàng hơi run run, nhìn cẩn thận hơn một tí sẽ nhận ra đôi tay nàng cầm khay ngọc cũng run run, nụ
cười trên mặt cũng cứng ngắc, phảng phất có vẻ như đang gắng gượng cười.
-Thật không? – hắn đảo nhanh qua
đôi mắt không chút cảm tình, lại
nhìn bát tổ yến đang nhẹ nhàng tỏa khói, đôi mắt đen của Phượng Dật càn
sâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô hại súc vật (không hiểu lắm cái
từ súc vật này)
-Không ngờ mẫu thân lại quan tâm đến trẫm như thế – Hắn cười đến là vui.
-Dạ…. đúng vậy! Lục Ngọc cười mỉa, tâm can đang loạn lên một trận.
Nhước đôi mắt đẹp nhìn trộm ánh mắt biến hóa kỳ lạ khó dò của Phượng
Dật, lại vội cúi đầu.
-Một tấm chân tình của thái hậu, hoàng thượng không nên cô phụ mới phải – giọng nói lại càng run run hơn.
-Ý tốt của mẫu hậu, đương nhiên trẫm sẽ không cô phụ. – Đưa tay tiếp
lấy chén cháo, cầm lấy thìa khoắng vài cái, một mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất xông vào mũi, hít sâu một hơi, hắn vừa lòng cười – Thơm quá! Lục
Ngọc cô nương quả nhiên khéo tay, tổ yến nhất định sẽ rất ngon.
Tiếng nói trầm ấm, có thể cảm nhận được sự hưởng thụ hạnh phúc vô
hạn, có điều Lục Ngọc sinh tuổi con thỏ đế, không dám làm gan, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng.
-Rất ngon… Hoàng thượng xin uống nhanh đi. – Nàng cười co quắp, sốt ruột giục.
Phượng Dật cúi đầu nhìn nàng một cái, con ngươi sâu không thấy đáy
nhìn thẳng vào mắt nàng, sâu thẳm khiến cho nàng bất giác rùng mình.
Chột dạ cúi đầu, miễn cưỡng cố giữ lại nụ cười trên mặt, hai tay giơ lên cao hơn nữa:
-Tổ yến lạnh sẽ không ngon nữa, xin hoàng thượng đừng cô phụ hảo ý của thái hậu!
Tiếp mau tiếp mau đi! Nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!
-Tốt. Trẫm uống là được. – Phượng Dật khẽ cười, thuận theo ý nàng,
một ngụm lại một ngụm trước mặt nàng mà uống hết sạch cả bát tổ yến, lại để cái bát không lại vào trong khau, mỉm cười nhìn nàng.
Lục Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thu dọn lại bàn, đứng lên, nheo mắt cười:
-Uống xong tổ yến, xin mời hoàng thượng đi nghi sớm. Phải giữ tinh thần mới làm việc tốt được.
-Trẫm biết rồi. còn nhờ Lục ngọc cô nương chuyển lời tới mẫu hậu, chờ khi trẫm có thời gian rảnh sẽ tới vấn an người. – Phượng Dật cười nhạt
đầy hàm ý.
-Nô tỳ… Nô tỳ sẽ nhớ chuyển lời. Nô tỳ cáo lui! – Càng nghe hắn nói
lòng càng run, càng không dám nhìn hắn, Lục Ngọc sợ hãi ôm chặt khay vào trong ngực, xoay người đi vội ra, càng đi càng nhanh, cuối cùng kéo váy chạy.
Mặc kệ hắn có phát hiện ra sơ hở gì không, dù sao cũng đã uống sạch tổ yên rồi! Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.
Thẳng đến lúc ra khỏi phượng cung, lục ngọc mới dám đi chậm lại, ôm ngực thở phào một hơi.
Thật là khủng khiếp! Dường như từ khi từ biên quan về, hoàng thượng
thay đổi không ít. Khí độ thâm trầm hơn, khí thế cũng uy nghiêm hơn.Rõ
ràng là vẫn ôn nhu, nhưng vẻ tươi cười này lại luôn khiến cho lòng người ta sợ hãi, tựa như hắn đang âm thầm tính toán cái gì, khiến cho nàng
không dám nhìn…
Ai… thiếu niên yếu đuối vô lực trước kia, giờ đã không còn nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com