Lúc đó hắn ta bưng ly rượu đến bên cửa sổ, xuyên qua màn mưa, lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi quay ra phía Tạ An gật đầu, thiếu nữ chợt nhận ra sự tồn tại của hắn ta, nàng nâng mắt nở một nụ cười thật tươi, dường như đó là nụ cười đẹp nhất mà hắn ta từng thấy.Liễu Giang Thành biết rằng Tạ An có vô số biểu muội, nhưng không hiểu tại sao, trong tiềm thức hắn ta, lại có thể nhận định rằng thiếu nữ này chính là tiểu thư Quan gia..Vào mùng chín tháng năm năm Thân Tử, một ánh mắt say mê cả đời.Hắn ta tự cho mình là chính nhân quân tử, được Tạ An yêu thích nên sẽ không nhúng tay vào, tự lấy ái mộ đối với nàng biến thành ruột thịt máu mủ, chút tình cảm này nhất quyết không để lộ ra ngoài.Sau khi nghe tin Quan Tĩnh Xu đã vào cung, hắn ta lập tức tức giận đến chất vấn Tạ An."Quan tiểu thư tiến cung, sao ngươi không ngăn lại?""Nàng tự nguyện tiến cung, ta tại sao lại phải ngăn cản?" Tạ An chỉnh lại cổ áo của mình, nhìn con người đang chưa tỉnh lại từ trong mộng lớn tiếng mà nói, "Giang Thành, ngươi thích nàng."Tạ An thở dài một hơi, rồi chợt xin lỗi, sau đó cũng chẳng còn nói gì nữa.Mãi đến gần đây, Tạ An truyền xuống cho hắn ta rằng thái hậu nương nương muốn nạp trai lơ, bảo mình lo liệu sắp xếp tìm người.Liễu Giang Thành biết Tạ An đang cho mình một cơ hội nên đã đến. Nào biết đâu, hắn vừa mới tiến cung, đã bị người ta chặn lại, Thái hậu cũng mất tích không để lại tin tức.Hóa ra là như vậy.Hóa ra là như vậy."Liễu ái khanh, cái việc buôn bán nô lệ đơn giản như vậy."Thẩm Vũ nhấp một ngụm trà đặt trên bàn sách, thấy độ ấm vừa vặn thì mới đưa chén trà cho Quan Tĩnh Xu, hắn lắc vai nàng nói, uống nước.Quan Tĩnh Xu đã quá quen với việc Thẩm Vũ hầu hạ cho mình, đến nỗi nàng không thèm ngẩng đầu lên, mơ hồ nghĩ rằng hiện tại mới là giờ thức dậy nên nàng há miệng chờ Thẩm Vũ cho uống.Đôi môi màu hồng hơi hé mở, lộ ra cái lưỡi đỏ tươi ẩm ướt, có thể mơ hồ nhìn thấy nước bọt giữa hai hàm răng.Liễu Giang Thành bị kích thích bởi sự ỷ lại của nàng khiến lòng nôn nóng, thảo nào bệ hạ lại đối với hắn ta có nhiều địch ý như vậy.Nữ tử như vậy nếu thuộc về hắn ta thì có lẽ người khác sẽ phát điên lên vì ghen tị mất."A" Quan Tĩnh Xu sốt ruột kêu lên một tiếng."Được rồi, a." Thẩm Vũ sủng ái cưng chiều dỗ dành, hắn nhấp một ngụm trà đưa nó vào miệng rồi hôn lên môi nàng.Liễu Giang Thành không còn có thể tự lừa dối chính mình, trong lòng chấn động, sững sờ chết lặng.Bọn họ trên danh phận là mẫu thân và nhi tử. Việc kinh thiên động địa, mạo phạm thiên hạ như vậy, hai người vẫn có thể trắng trợn mà khoa trương như thế."Thần và bệ hạ có chuyện cần bàn bạc riêng." Liễu Giang Thành tỏ ý."Có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Thẩm Vũ không ngẩng đầu, đôi bàn tay đang mải làm loạn dưới chiếc váy màu đỏ hạt lựu của Quan Tĩnh Xu.Quan Tĩnh Xu lúc này mới hoàn hồn, mấy ngày nay nàng mờ mịt đến mức còn tưởng mình vẫn đang ở trong căn phòng ngủ.Nàng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Liễu Giang Thành, đập vào mắt là ánh mắt ẩn nhẫn của hắn ta, mấy năm hắn ta đã gầy không ít, có lẽ là do chính sự quá nhiều dẫn đến quá sức."Quan ở huyện Lễ, Tây Nam dung túng biên cảnh buôn bán nô lệ..." Liễu Giang Thành tấu lên trên từng việc từng việc một.Quan Tĩnh Xu vừa nghe vừa mơ màng sắp ngủ, không biết giữa Liễu Giang Thành và tên quan huyện kia có hiềm khích gì, lại còn phải khiến hắn ta khổ công trình bày rõ ràng tấu lên tiểu Hoàng đế như này, ừm, chắc hắn lại muốn Thẩm Vũ đích thân xử lý tên quan huyện kia."Mậu hậu người nghĩ như thế nào?" Thẩm Vũ vừa hỏi vừa ôm nàng vào lòng.Quan Tĩnh Xu kinh hãi hô lên một tiếng, cả người nàng đều được bao bọc trong hương hoa mận thanh tươi lành lạnh, hương hoa đó theo gió tuyết buổi sớm mà cuốn đến, nàng theo bản năng giãy giụa, nàng sợ hãi nghĩ rằng Thẩm Vũ sẽ làm nàng ngay tại đây, ngay lúc này."Không, không có nghĩ gì."Phát hiện Thẩm Vũ dường như không có bất kỳ hành động hay ý định nào đối với nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả người chợt mềm nhũn rồi nép vào vòng tay Thẩm Vũ, vùi đầu vào ngực hắn, không hề nhúc nhích, nhưng rồi..."Buôn bán nô lệ thông qua đường biên cảnh là tội đại nghịch, vậy thì trực tiếp bắt rồi đưa đi tử hình, thế nào, được không?"Thẩm Vũ đưa tay vào váy nàng, bắt đầu xoa nắm trêu đùa hoa huyệt non nớt, nhẹ nhàng tìm tòi chút dâm thủy còn sót lại, hắn yêu đến phát điên cái cơ thể mẫn cảm mê người này của nàng.Bị hắn trêu đùa ở trước mặt thần tử, Quan Tĩnh Xu căng thẳng, lo sợ đến nỗi không dám động đậy, vách trong hoa huyệt xoắn chặt, nàng lại càng cố khép chân vào vì sợ Liễu Giang Thành sẽ phát hiện ra có chuyện khác thường.Ngón tay của Thẩm Vũ mạnh mẽ tiến vào hoa nguyệt của nàng, mò mẫm khắp nơi mẫn cảm e thẹn đó."Thế nào?" Thần Vũ không nóng không lạnh, cứ như vậy lãnh đạm hỏi.Quan Tĩnh Xu cắn chặt môi dưới, cố gắng bình tĩnh lại, mặc kệ khoái cảm và tiếng dâm thủy chảy nhỏ giọt dưới thân."Quan huyện huyện Lễ hay là Chu Bình?""Ừ." Thần Vũ xoa nhẹ điểm mẫn cảm kia rồi ấn mạnh một cái."Ưm ..." Quan Tĩnh Xu khẽ cau mày, "Nếu là hắn thì nhất định hắn sẽ buôn bán những nô lệ tốt, biết làm việc. Còn những đứa trẻ sinh ra từ những tên nô lệ phạm tội kia thì lại trực tiếp giữ trong thành làm nô lệ, vì căn bản bọn chúng không có tiền án phạm tội, chỉ có phụ mẫu chúng có. Ta nói đúng không?""Những gì Thái hậu nương nương nói quả không sai." Liễu Giang Thành nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của nàng, trong mắt nàng giờ đây hình như chứa một tầng sương mù, đang dần mơ mơ hồ hồ che lấp sự tỉnh táo mà nàng vốn có."Có phải hay không trước đây hắn ta đã từng tấu lên vua xin cho những tên nô lệ tốt kia xóa bỏ quốc tịch?" Quan Tĩnh Xu ép giọng xuống, cố gắng kìm nén cơn khoái cảm đang bành trướng dưới hạ thân rồi nói."Thưa, vâng." Liễu Giang Thành đáp."Vậy thì đúng rồi..."Đồng tử của Quan Tĩnh Xu đột nhiên mở rộng, căng tròn ra. Hoá ra dương vật của Thẩm Vũ đã chạm vào hoa nguyệt của nàng.Sao hắn lại dám!Mẹ kiếp, tên khốn nạn!Âm thanh của cây côn thịt căng cứng đâm vào da thịt mềm mại của nàng vang lên, sự xấu hổ nuốt chửng lấy Quan Tĩnh Xu, nàng không chỉ ở trước mặt thần tử bị đùa bỡn mà còn bị chính nhi tử thao đến sung sướng.Chỉ cần Liễu Giang Thành tiến lại gần hơn một chút nữa thì hắn ta có thể thấy được điều gì không ổn đang diễn ra bên dưới hai người.Nàng bên trong không mặc nội y, hắn cũng như vậy. Không mặc! Lưu manh! Tên khốn lưu manh!"Mẫu hậu mời nói tiếp." Thẩm Vũ hơi thở không ổn định, khó khăn cất tiếng, nói."Việc xóa bỏ quốc tịch của nô lệ tốt được tấu lên mặc dù nhiều lần nhưng đều bị từ chối trả về rồi nhỉ. Nô lệ tốt ở huyện Lễ chiếm hơn một nửa dân cư của huyện. Những nô lệ tốt ở địa phương mặc dù làm việc chăm chỉ, nhưng tất cả thu nhập của họ làm ra đều bị bọn cầm quyền tịch thu. Tính khí của Chu Bình như vậy thì làm sao mà nhẫn tâm nổi. Vì thế liền đánh chủ ý lên việc buôn bán nô lệ qua biên cảnh. "Hoa huyệt của Quan Tĩnh Xu cảm nhận rõ ràng hình dáng cương lên của côn thịt, hắn cứ cắm vào như vậy mà không hề nhúc nhích, dâm thủy chảy ra mang theo cảm giác trống rỗng dính trên trên lông côn thịt.Thật ngứa ngáy, thật khó chịu."Tộc chủ mua lại những nô lệ thông qua biên cảnh nước Tây Hà, lấy những nô lệ tốt bán vào nước Tây Hà để họ lấy được thân phận đàng hoàng. Rồi mới nhập lại lấy thân phận công dân tốt từ Chu Bình. Người Lộc Triều rất nhiều. Tỉ lệ công dân tốt ở huyện Lễ càng ngày càng cao, nhưng hiện tại chưa làm lung lay được chế độ chính trị của đất nước, phạm tội cũng không đến mức phải tử hình. "Quan Tĩnh Xu không nhịn được di chuyển thân mình, dùng tay vuốt ve côn thịt của Thẩm Vũ, dục căn nóng bỏng đem hoa huyệt chống đến cực hạn, cảm giác ngứa ngáy kèm theo tê dại, càng muốn nó tiến vào sâu hơn, sâu hơn nữa."Vậy thì cứ bắt về, trước mắt sẽ không giết hắn ta."Thẩm Vũ vén mái tóc của Quan Tĩnh Xu, rồi nhẹ nhàng xoa bóp hai vùng thái dương của nàng.Kể từ việc hắn và nàng đâm thủng ngăn cách, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động vuốt ve phân thân của hắn."Thân thể Thái hậu không khỏe hay sao?" Liễu Giang Thành hoài nghi hỏi.Quan Tĩnh Xu xấu hổ đến mức tim nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nào rồi chui xuống đó. Hoa huyệt của nàng vẫn không tự chủ mà mút lấy dương vật, thứ mà có thể làm