"Có chuyện gì?"Viêm Đế rất bình tĩnh, giả vờ không phát hiện ánh mắt như lửa đốt của Vương An.
"Vậy, phụ hoàng, nhi thần trải qua trăm nghìn cay đắng, mới kiếm được chút tiền này, có thể chia! "Lúc này, Vương An giống như trở về thời thơ ấu, trong tình cảnh phải hỏi xin người lớn tiền tiêu vặt mua que kem.
"Không được.
"Viêm Đế kiên quyết từ chối.
"Nhưng mà, bạc là do nhi thần kiếm được.
""Ai nói là do ngươi kiếm được! thanh kiếm kia của trẫm đâu?""! "Vương An khóc không ra nước mắt.
Ông già, ta là con ruột của người đó, người cũng không thể qua cầu rút ván như vậy.
"Nếu đây là tiền bán kiếm, vậy tiền này là tiền của trẫm, có điều! "Câu "có điều" này khiến Vương An lập tức vui vẻ, xem ra phụ hoàng vẫn còn yêu thương hắn, cuối cùng nỗ lực của hắn cũng không hề uổng phí.
Hai nén vàng, tổng cộng là một trăm lượng, đưa tới trước mặt Vương An.
"Khụ khụ, phụ thân phải chèo chống cả triều đình lớn như thế, cũng không dễ dàng, thế nhưng, cho dù khó khăn hơn nữa, cũng không thể để con trai của trẫm thiệt thòi.
"Viêm Đế khí thế hào phóng: "Một trăm lượng này, thái tử cứ cầm lấy, tiêu xài tiết kiệm một chút, nếu không đủ! ""Không đủ thì sao?" trong mắt Vương An hiện dấy lên hi vọng.
"Vậy thì đi tìm mẫu hậu của ngươi! Theo trầm biết, mấy năm nay hình như nàng tích trữ chút quỹ đen.
"Viêm Đế nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi về phía nội cung, bước chân vội vàng khác thường.
Vương An cầm bạc, khóe mắt từ từ ngấn nước mắt.
Một trăm vạn lượng, trong chốc lát, chỉ dùng một trăm lượng để đuổi đi.
"Điện hạ, mắt người! Điện hạ sao người lại khóc?!"Đúng lúc Trịnh Thuần đi tới, nhìn thấy cảnh này, cực kì hoảng sợ, vội vàng giơ tay áo lên muốn lau nước mắt cho hắn.
Vương An đưa tay ngăn cản, hơi tức giận lườm tiểu thái giám một cái: "Ngươi thì biết cái gì? Ai nói bổn cung khóc, đây là nước mắt cảm động, minh chứng cho tình thương của cha ta!"Không phải nói tình cha như núi sao.
Hai nén bạc này là thế nào, đang kinh thường ta sao?Trở về Đông cung, Vương An vẫn buồn bực, cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó.
Đúng rồi, bổn cung ném đi chín mươi chín ngàn chín trăm lượng bạc!Ngực Vương An vô cùng đau đớn.
Tiền ơi, tiền ơi.
Lúc tâm trạng không tốt thì nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
"Sao vắng vẻ vậy… tiểu Thuần Thuần, người trong Đông cung đâu hết rồi? Chẳng lẽ đều trốn việc đi làm biếng rồi?Trịnh Thuần tiến sát tới nịnh bợ: "Điện hạ, trước đây người nói, người trong Đông cung không đáng tin, cho nên nô tài thông báo cho cục nội vụ,