Làm sao ổn định lưu dân?
Một đám quý tử nghĩ mãi vẫn không ra.
Vấn đáp ở tiền điện, không phải là thi trị nước an dân sao? Hoặc là dẫn binh đánh giặc, làm giàu đất nước?
Vì vòng thi sách luận này, mọi người đoán đề trước ở nhà, nhờ trưởng bối có kinh nghiệm trong họ làm bài, lúc sau bọn họ chỉ cần học thuộc.
Khiến ai nấy ở trong tiền điện đều kinh ngạc.
Nhưng ai biết...
Trong lòng mọi người nước mắt rưng rưng.
Tiểu gia đáng thương từ đêm qua đã thức trắng, đốt đèn học thuộc lòng, cứ như vậy mà phó mặc sự đời sao?
Trời đất quỷ thần ơi, không có cách nào để gian lận cả, chuyện này... chuyện này còn có công lý sao?
Quỷ mới biết làm sao để ổn định lưu dân chứ?
Ngay cả bên trong triều đình cũng không giải quyết tốt được vấn đề đó, bọn họ đều là những công tử mười ngón tay không dính nước, càng không biết làm thế nào để đi sâu vào tầng đáy của xã hội, giúp những tên ăn mày bẩn thỉu kia.
Nhất thờn ngoan ngoãn, đều không lên tiếng.
"Sao vậy, các vị tiểu khanh gia không có ý kiến gì sao?"
Viêm Đế đợi một lúc, không khỏi hơi thất vọng, vô thức nhìn về phía Vương An.
Tên tiểu tử thối này thơ ca đứng đầu, không chừng sách luận, cũng mang đến cho ông chút ngạc nhiên.
Nhưng lại thấy Vương An bắt đầu gặm bánh ngọt, nheo mắt hưởng thụ, Trịnh Thuần bên cạnh đang cúi người khom lưng quạt cho hắn.
Thật đúng là vô cùng thoải mái, sung sướиɠ tựa như thần tiên nhỉ.
Viêm Đế chợt sinh ra một cảm giác vô lực.
Thái tử như vậy, nhìn là thấy không đáng tin cậy rồi.
Viêm Đế chỉ có thể nhìn Vương Duệ, nói: "Huệ vương, nói cho ta biết ngươi nghĩ như thế nào!"
Vương Duệ vội vàng đứng lên, vốn mang biểu tình nắm chắc trong lòng àn tay nhưng nay bỗng trở nên khó xử, liếc nhìn Vương An:
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần ở lục bộ đã xử lý qua một số việc chính sự, bàn về đối sách này cũng không làm khó được nhi thần, không bằng... để cho Thái tử điện hạ nói trước?"
"Nếu để nhi thần ra tay trước, chỉ sợ Thái tử sẽ không có cơ hội nữa."
Nửa miếng bánh ngọt trong miệng của Vương An rơi xuống mặt đất.
Giận đến run cả người.
Vô sỉ!
Thật là cực kỳ vô sỉ!
Trêи này làm sao có thể có người còn dối trá hơn cả hắn được vậy?
Tên điên này, đừng ai nghĩ đến việc cướp đi đi danh hiệu Hải tặc vương ca... À không, danh hiệu giả bộ vương này!
Những người khác cũng lấy làm kinh hãi, sắc mặt trở nên nghiền ngẫm.
Chiêu này của Huệ vương rõ ràng là đang khích tướng Thái tử quân mà!
Bàn luận về đối sách cũng không phải là thơ ca, cho dù thơ ca có tốt đi nữa, thì chỉ có thể nói là có tài văn chương không tệ.
Còn bàn về đối sách, lại là khảo nghiệm năng lực của một người.
Chẳng hạn như thơ tiên Lý Thái Bạch, văn chương tài hoa, chói lọi ngàn năm, có thể được mô tả như một bậc thầy văn học qua nhiều thế hệ.
Nhưng khi nói về năng lực cầm quyền của ông ta....
Chỉ nhìn thấy ông ta ở bên cạnh Đường Huyền Tông quyền lực nhất cả nước, nhưng rốt cuộc cũng không thể có được một nửa chức quan. Cho nên mới nói, tài văn chương, không hề giống với tài cầm quyền.
Mà Huệ vương, thứ hắn ta không thiếu nhất chính là năng lực.
Nếu không, hắn đã không được các quần thần cực kỳ xem trọng, thuận lợi suôn sẻ ở cả sáu bộ được.
Viêm Đế cau mày, khẽ thở dài.
Huệ vương này, năng lực của hắn ta thì không nghi ngờ gì cả, duy chỉ có bụng dạ tương đối nhỏ nhen.
"Thái tử..."
"Phụ hoàng, những gì Huệ vương nói cũng là những gì con muốn nói!"
Một câu của Vương An đã chặn lại lời của Viêm Đế.
Hắn đương nhiên biết Vương Duệ đang có tâm tư gì.
Muốn bêu xấu lão tử sao, sau đó ra sân một cách kinh diễm, biểu hiện hoàn mỹ, lại mượn cớ để chà đạp bằng hai chân sao?
A a...
Ngay cả lời thoại của ta cũng dám cướp, ta đây sẽ không để cho ngươi được như ý đâu, cho ngươi tức chết!
"Hử?" Viêm Đế nhìn hai nhi tử của mình, hơi nheo lại mắt: "Các ngươi đều không muốn giành trước sao?"
Vương An ôm cánh tay cười nhạt, không nói gì cả, Vương Duệ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Lúc này, Cấp Tiên Phong Trương Lan lại nhảy ra: "Thái tử điện hạ, chuyện gì cũng nên có trước có sau, Huệ vương vừa rồi đã đề cử, điện hạ thân là đại hoàng tử, mọi việc trước sau như một, vì Huệ vương đã tiến cử, Hoàng thượng, với tư cách là người đứng đầu, lẽ ra nên làm gương, chứ sao lại mượn cớ từ chối? Hay là..."
"Mặc dù điện hạ có tài văn thơ tuyệt vời, văn chương cẩm tú, nhưng thật sự không biết gì về việc trị quốc cả, mang trong mình một tấm lòng trống rỗng?"
Những lời này có thể nói là tru tâm, ngay cả tài thơ ca vừa rồi của Vương An cũng phủ nhận.
Nói bóng gió chính là Vương An chính là một chiếc gối thêu hoa mà thôi.
Văn chương có hoa lệ đến mấy đi nữa thì có ích lợi gì, còn chưa xử lý được chính vụ thì vẫn là một kẻ ngốc!
Lúc này Vương Duệ nhìn Trương Lan một cách đầy tán thưởng, rồi lại nghiêng đầu qua, ánh mắt quét qua mặt của các vị quần thần, ám chỉ bọn họ lên tiếng.
"Lời của Trương hiền chất cũng rất hợp lý!"
"Vi thần cũng cảm thấy vậy, theo lý Thái tử nên làm gương sáng mới phải."
"Không sai, Thái tử cớ gì phải sợ hãi, không chịu đối mặt với việc khó khăn này, chẳng lẽ thật sự bị nói trúng sao?"
Các triều thần thuộc phe cánh của Huệ vương, nghe huyền ca mà biết nhã ý, rối rít mượn cơ hội để biểu hiện.
Viêm Đế khẽ cau mày, mặc dù nhận được sự