Hạng Thừa Quân thấy nàng không tập trung, chỉ tưởng nàng đã mệt. Suốt dọc đường, hắn cũng không lên tiếng, yên lặng chờ Thẩm Mạn nghỉ ngơi đủ.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Mạn vẫn còn ngẩn ngơ, Hạng Thừa Quân đành phải lên tiếng: “Nàng mệt lắm hả? Có cần nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi hẵng về phủ Tướng quân không?”
Thẩm Mạn tỉnh táo lại: “Ta không sao cũng không mệt, ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đang nghĩ đến Bảo Phong tiền trang?”
Nàng ậm ừ đáp một tiếng.
Hạng Thừa Quân trầm ngâm rồi nói: “Quả thật tiền trang này rất kỳ lạ, nàng có chú ý đến chất lượng của mấy món đồ đồng kia không?”
Nàng gật đầu: “Chất lượng rất giống, quả thật cùng một nguồn với khối đồng của Cục đúc tiền.”
Không chỉ như thế, ngay cả người không am hiểu đồ đồng như nàng cũng nhìn ra chất lượng của những món đồ đồng này cực kỳ tốt.
Chất lượng tốt đến mức… gần như giống hệt với tiền đồng.
Thẩm Mạn ngập ngừng nói: “Chất lượng tốt như vậy cũng không cần phải tốn công, có thể đem đi đúc tiền được luôn”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng Hạng Thừa Quân hơi lạnh lùng: “Hoặc nếu nguyên liệu đồng không đủ, trực tiếp vơ vét tiền đồng là có thể đúc ra những dụng cụ bằng đồng này.”
Thẩm Mạn ngây người, lập tức hiểu ẩn ý sau câu nói của Hạng Thừa Quân. Nàng không khỏi trừng to mắt: “Ý của Điện hạ là…”
“Có lẽ ta đã biết mùi mà nàng ngửi thấy là gì rồi.” Hạng Thừa Quân nói xong, vén rèm xe: “Thường Dụ, ngươi dẫn theo mấy người tới Bảo Phong tiền trang điều tra kỹ một phen. Nhỡ kỹ đừng đánh rắn động cỏ.”
Sau khi Thường Dụ nhận lệnh lui xuống, Hạng Thừa Quân nói: “Trước tiên ta dẫn nàng đi thay đồ, chờ dùng bữa xong sẽ đưa nàng về phủ Tướng quân.”
Thẩm Mạn do dự một lúc: “Nếu Thường thị vệ tra được tin tức gì…”
“Ta sẽ đến phủ Tướng quân tìm nàng, nói chi tiết cho nàng biết.” Hạng Thừa Quân dịu dàng nói.
Thẩm Mạn mỉm cười, mắt cong cong: “Đa tạ Điện hạ.”
Khi bước vào phòng ngủ trong tư dinh lần nữa, Thẩm Mạn không còn thấy lạ lẫm như ban sáng.
Nàng quan sát xung quanh một vòng, thấy nơi mà nàng vốn để y phục rỗng tuếch bèn cất bước đi thẳng đến bên tủ áo. Nàng kéo cửa tủ ra, quần áo thay trước đó đã được người gấp gọn gàng đặt vào trong tủ áo.
Thẩm Mạn cầm trang phục lên, vừa định đóng cửa tủ thì đột nhiên có một vật rơi xuống, lặng lẽ lăn đến bên chân nàng.
Thẩm Mạn cúi đầu liếc nhìn, duỗi tay nhặt vật tròn nhỏ nhỏ kia lên.
Là một chiếc túi thơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường kim mũi chỉ bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, Thẩm Mạn lật qua lật lại ngắm nghía rất lâu, vẫn chưa nhìn ra thêu cái gì.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Đã thay xong chưa?”
“Chờ chút.” Thẩm Mạn cất túi thơm vào, vội vàng đi tới phía sau tấm bình phong, nhanh nhẹn thay lại bộ đồ trước đó của mình rồi đổi sang kiểu tóc đơn giản. Sau đó, nàng mở cửa phòng: “Xong rồi.”
Hạng Thừa Quân nói: “Sau này, ta sẽ kêu Thường Dụ chuẩn bị một bộ trang phục đơn giản một chút, không cần lần nào cũng mất thời gian lâu như thế.”
Thẩm Mạn xua tay: “Không cần đâu, dù sao cũng đâu có mặc thường xuyên, một bộ này là đủ rồi. Lúc nãy là ta trông thấy một món đồ khác nên thất thần mới chậm trễ một chút.”
“Là đồ gì vậy?”
“Một chiếc túi thơm.”
Hạng Thừa Quân khựng lại: “Ồ, cái đó à.”
Thẩm Mạn hỏi: “Đó là món đồ rất quan trọng của Điện hạ ư?”
“Không phải.” Hắn hờ hững đáp: “Là ta quên vứt đi.”
Nàng thấy vẻ mặt của hắn là lạ, cố nén sự tò mò trong lòng không gặng hỏi tiếp mà lặng lẽ đi về phía trước.
Nhưng nàng chưa đi được mấy bước, đột nhiên Hạng Thừa Quân gọi nàng lại.
Thẩm Mạn quay người, hơi khó hiểu nhìn hắn: “Điện hạ?”
Hạng Thừa Quân chậm rãi ngẩng đầu: “Nếu ta muốn tặng nó cho nàng, nàng sẽ nhận chứ?”
Thẩm Mạn nghe không hiểu: “Gì ạ?”
Hắn rũ mi: “Không có gì.”
Thẩm Mạn phản ứng lại: “Ý Điện hạ nói là chiếc túi thơm đó hả?”
Hạng Thừa Quân không lên tiếng, cũng chẳng phủ nhận.
Thẩm Mạn khẽ trợn tròn mắt: “Điện hạ muốn… tặng quà cho ta ư?”
Nàng đứng ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên và choáng váng không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hạng Thừa Quân chậm rãi cúi đầu. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên khẽ cười: “Không có gì. Ta chỉ là tùy tiện nhắc tới. Đi dùng bữa thôi.”
“Khoan đã.” Thẩm Mạn kiềm nén cảm xúc, ngập ngừng lên tiếng: “Túi thơm đó… là ngài muốn ta tự mình đi lấy ư?”
Hạng Thừa Quân khựng lại, đôi môi mím chặt, nhìn Thẩm Mạn chằm chằm như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của nàng.
“Nếu đã là quà tặng.” Thẩm Mạn do dự một lát: “Thì tốt hơn ngài nên chính tay tặng cho ta mới phải?”
Hạng Thừa Quân hơi ngây người, lập tức quay người định đi lấy túi thơm. Nhưng khi hắn vừa cất bước, lại quay đầu lên tiếng xác nhận: “Nàng… thật sự muốn nhận ư?”
Thẩm Mạn bị hắn chọc cười, đáp: “Ta suy nghĩ một chút đã, coi như món quà này là tín vật cho sự hợp tác giữa ta và Điện hạ, ngài thấy sao?”
Hạng Thừa Quân có hơi ngơ ngác: “Ý nàng là nàng đã đồng ý hôn sự giữa chúng ta rồi hả?”
“Đúng vậy, ta đã đồng ý. Hai ta cứ hợp tác theo lời Điện hạ nói.” Thẩm Mạn sợ hắn quên, cố tình nhấn mạnh một lần nữa: “Điện hạ giúp Thẩm gia thoát khỏi nguy khốn coi như trao đổi, Thẩm gia sẽ chống lưng cho Điện hạ. Đương nhiên nếu có tai họa ập đến hoặc sau khi mọi người đều được điều mình muốn, ta và Điện hạ cứ xem như chia tay trong hòa bình.”
Hạng Thừa Quân trầm ngâm giây lát: “Tại sao đột nhiên nàng lại đồng ý thế?”
“Tất nhiên là vì Điện hạ tặng quà cho ta rồi.”
“Như vậy ư?” Hắn như thể đang tự lẩm bẩm một mình, trong mắt như có điều suy tư.
Nàng thấy hắn thật sự tin tưởng, còn bày ra dáng vẻ đăm chiêu, Thẩm Mạn bỗng có chút không nói lên lời.
“Điện hạ, ta thuận miệng nói thôi.” Thẩm Mạn bất đắc dĩ lên tiếng: “Ngài không thể dễ tin người khác như thế được.”
Hạng Thừa Quân lại chẳng hề chần chừ: “Ta không dễ dàng tin người khác, ta chỉ tin nàng. Chỉ cần là nàng nói, ta đều tin.”
Tim nàng đập lỡ nửa nhịp, không hiểu sao mặt lại thấy hơi nóng. Thẩm Mạn cúi đầu cố gắng che giấu: “Thật… thật ra, chỉ là dạo này ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bất kể là xét từ khía cạnh nào thì lời đề nghị của Điện hạ đều không tệ.”
Nàng cứ nói mãi, dần dần bình ổn lại cảm xúc: “Trước đây bởi những lời đồn trước kia mà ta cứ đinh ninh… nên có một số định kiến với Điện hạ, vì thế một lòng muốn tránh xa ngài. Nhưng mấy ngày này, sau khi tiếp xúc với Điện hạ, ta phát hiện quả thật ngài rất khác so với trước đây. Đối với Thẩm gia hay Đông cung mà nói, hai ta hợp tác chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Hạng Thừa Quân nói: “Trong quá khứ, nàng nghĩ về ta như thế nào?”
Thẩm Mạn cố gắng miêu tả một cách uyển chuyển: “Có lẽ dữ dằn hơn chút xíu so với bây giờ.”
Hạng Thừa Quân tổng kết lại: “Ngoài tàn nhẫn ra, còn gì nữa không?”
Không hiểu sao, nàng bỗng dưng cảm thấy chột dạ như thể đang nói xấu người khác thì bị bắt quả tang vậy: “… Hết rồi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạng Thừa Quân gật đầu: “Ta đã nhớ rồi. Sau này ta sẽ chú ý.”
“Nếu đã bàn xong.” Thẩm Mạn đưa tay ra với hắn, mỉm cười nói: “Vậy thì điện hạ, quà của ta đâu?”
Hai người bước vào một tửu lâu ven hồ rồi ngồi xuống.
Một bàn đồ ăn còn chưa nếm được mấy miếng thì Thường Dụ đã tìm tới.
Hạng Thừa Quân rót một tách trà rồi đặt trước mặt Thẩm Mạn, lúc này hắn mới nhìn sang Thường Dụ: “Về nhanh thế à, xem ra thu hoạch không ít nhỉ.”
Thường Dụ sửng sốt, không kìm được ngẩng đầu lên liếc nhìn Hạng Thừa Quân.
Hình như tâm trạng của Điện hạ nhà hắn không tệ?
Thường Dụ chỉ dám thầm ngạc nhiên nhưng cũng không dám chậm trễ: “Lúc thuộc hạ dẫn người tới đó, chưởng quầy của Bảo Phong tiền trang đang nổi trận lôi đình, chất vấn đám người hầu tại sao không che hết mùi? Lỡ như bị ai đó phát hiện những bếp lò kia, quý nhân trách tội xuống thì toàn bộ tiền trang đều không gánh nổi.”
Hạng Thừa Quân cười: “Bếp lò?”
“Thuộc hạ cố tình đi xem thử, là bếp lò chuyên dùng để luyện đồ đồng, bên trên vẫn đặt miếng đồng đang nung.” Hắn ta nói tới đây thì khựng lại, vẻ mặt nặng nề: “Trong bếp lò, số mảnh đồng dùng để nung chảy chính là lô tiền đồng bị mất kia.”
Thường Dụ nói xong, lấy một đồng xu ra: “Đây là thứ mà thuộc hạ nhặt được bên trên bếp lò kia.”
Hạng Thừa Quân nhận lấy xem xét, đúng là tiền mới đúc xong vào mấy hôm trước.
Thẩm Mạn ở bên cạnh suy đoán: “Tiền trang chắc thấy giá đồng tăng cao nên nấu chảy rồi đem bán cho Cục đúc tiền. Đợi Cục đúc tiền đúc xong tiền đồng rồi lại có thể nấu chảy mảnh đồng lần nữa và bán cho Cục đúc tiền… Hay cho chiêu tay không bắt sói. Tiền trang chẳng cần phải xuất nguyên liệu mà vẫn có thể kiếm được không ít giá chênh lệch.” Thẩm Mạn càng nói càng kinh hãi: “Liên tục bị nung chảy ngày này qua tháng nọ, chẳng trách tiền đồng ngày càng ít.”
Ánh mắt của Hạng Thừa Quân tối sầm: “Tự ý hủy tiền đồng là tội lớn tru di tam tộc, nếu không có người đứng sau chỉ thị, làm sao một tiền trang nho nhỏ dám mạo hiểm như thế?”
Cho dù bạc rẻ đồng đắt có thể kiếm lời, nhưng so với việc bị mất đầu thì chút lợi ích như vậy quả là mỏng manh, chắc chắn không đủ để khiến người ta lấy tính mạng của mình ra đền.
Thẩm Mạn xét tới điểm này, chậm rãi nhíu chặt mày: “Lúc Điện hạ tới Cục đúc tiền, đám người của Hộ bộ cố ý không muốn cho ngài xem sổ sách trước đây, còn phái Lưu Thị lang đến Bảo Phong tiền trang báo tin. Chưởng quầy của tiền trang đó có chỗ dựa nên không sợ bôi bẩn lên những món đồ đồng, ta nghĩ chắc gã cũng nhận được lệnh từ Hộ bộ.”
“Nhưng đám người này ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ Điện hạ thân là thái tử không chỉ quen thuộc với tình hình đúc tiền của những năm trước, còn rất rành giám định đồng.” Thường Dụ nghiến răng nghiến lợi nói.
Một tiệm tiền trang nho nhỏ lại tưởng rằng có thể lừa gạt cho qua bằng thủ đoạn vụng nề kiểu này… Trong mắt họ, Thái tử Điện hạ của Đại Chiêu chính là vô năng và đáng bị coi thường như thế đúng không?
“Chỉ là một tiền trang nhưng có thể cấu kết với Hộ bộ, nhiễu loạn tiền tệ…” Hạng Thừa Quân từ tốn nói: Trong triều, người có thể khiến Hộ bộ nói gì nghe nấy cũng không nhiều.”
Thẩm Mạn thầm giật mình: “Là Nhị hoàng tử?”
Hạng Thừa Quân nói: “Ba năm nay, quan viên Hộ bộ thường xuyên bị thuyên chuyển. Tào Toại, Hộ bộ Thượng thư của ba năm trước cho đến Hồ Thành Ngân hiện tại, ai mà chẳng có bút tích của Nhị