Thẩm Mạn vừa về tới phủ đã nhìn thấy Thanh Thì nước mắt lưng tròng đi tới thỉnh tội: "Tiểu thư, nô tỳ có lỗi với tiểu thư. Tối qua lúc nô tỳ đi thì bị Điện hạ nhốt trong một căn phòng khác không ra ngoài được, tới sáng hôm nay nô tỳ mới được thả về phủ Tướng quân, lại lo giấu giếm chuyện tối qua tiểu thư không về phủ. Nô tỳ rất lo cho tiểu thư nhưng cũng không dám chạy lung tung nên đã đứng ở cửa sau chờ tiểu thư tới tận bây giờ..."
"Không sao, không trách em được." Thẩm Mạn thở dài: "Hắn là Thái tử, hắn muốn ngăn cản một nô tỳ nhỏ như em, em có thể làm gì được chứ?"
Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện tối qua nên hỏi: "Cha ta đâu? Ông đã tan buổi triều sớm chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Thì đáp: "Tướng quân đã về phủ rồi, vừa nãy tướng quân còn phái người tới đây mời tiểu thư tới sảnh chính một chuyến, nhưng đã bị nô tỳ tìm cớ cho qua."
Thẩm Mạn nghĩ tới chuyện tiền đồng bị thiếu hụt tối qua, nàng lo lắng hỏi lại: "Cha ta cho người tới lâu chưa? Bây giờ có còn ở sảnh chính không?”
"Đã được một lúc rồi ạ, nô tỳ, nô tỳ cũng không chắc nữa..."
Thẩm Mạn nói: "Giờ ta sẽ đi tới đó, em về nghỉ ngơi trước đi, không cần phải đợi ta."
Nói xong, Thẩm Mạn không dám chậm trễ mà nhấc chân chạy vội về phía tiền viện ngay.
Nàng tưởng rằng phải phí sức một hồi mới có thể tìm được Thẩm Nghị, không ngờ rằng Thẩm Mạn vừa bước vào cửa thùy hoa* đã nhìn thấy Thẩm Nghị cũng đang đi về hướng này.
*Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn vội gọi ông lại: "Cha!"
Thẩm Nghị dừng chân: "Đúng lúc ta cũng có chuyện tìm con, con vào thư phòng cùng ta một chuyến."
Thẩm Mạn vội chạy theo ông: "Cha, hôm qua cha nói Hộ bộ đã tung ra một lô tiền mới, giờ sao rồi cha? Chuyện tiền đồng bị thiếu hụt có chuyển biến gì không?"
Thẩm Nghị nhíu mày trả lời: "Chuyện này có hơi kỳ lạ. Theo lý mà nói, nếu tiền đồng thiếu hụt, sau khi đưa một lô tiền mới vào sử dụng thì tiền mới phải được lưu thông ngay mới phải. Nhưng tới tận hôm nay, trên phố phường trong dân gian vẫn chẳng thấy tung tích tiền mới đâu. Một trăm năm mươi ngàn đồng tiền mới đúc đợt này đều như đá chìm đáy hồ, đến cả một chút bọt sóng cũng không xuất hiện, biến mất không còn chút dấu vết nào cả."
"Trừ khi là có người núp trong tối âm thầm thu thập tiền đồng?"
"Cha cũng không biết." Thẩm Nghị cân nhắc nói: "Buổi chầu sớm hôm nay Bệ hạ nổi cơn tam bành, trực tiếp cách chức Hộ bộ thượng thư, sau lại bổ nhiệm một Tiền Pháp Thị lang mới để điều tra rõ ràng chuyện này."
Tiền Pháp Thị lang!
Đây chẳng phải là chức quan kiếp trước cha nàng được bổ nhiệm đấy ư?
Thẩm Mạn sợ hãi, nàng nôn nóng nói với cha: "Tiền Pháp Thị lang tân nhiệm là ai? Cha, cha không nhúng tay vào vũng nước đục này đấy chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nghị hơi khó hiểu nhìn nàng một cái: "Sao con biết Bệ hạ định bổ nhiệm cha là Tiền Pháp Thị lang?"
Mặt Thẩm Mạn lập tức trắng bệch.
Quả nhiên, chuyện gì tới vẫn tới.
Lẽ nào không thể nào thay đổi mọi chuyện sao? Chẳng lẽ quỹ đạo kiếp trước vẫn sẽ lặp lại ư?
Nàng mím môi nói: "Cha, chi bằng cha giả bệnh đi."
Thẩm Nghị nhíu mày: "Cha đang yên đang lành sao lại phải giả bệnh?"
"Để bệ bạ tìm một người khác làm Tiền Pháp Thị lang."
Thẩm Nghị lại càng khó hiểu: "Nhưng cha đâu phải Tiền Pháp Thị lang?"
"Không phải cha à?" Thẩm Mạn sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Vậy thì là ai?"
Thẩm Nghị đáp: "Là Thái tử Điện hạ."
Thẩm Mạn ngạc nhiên trố mắt: "Hạng Thừa Quân?"
Thẩm Nghị nói: "Đúng thế. Quả thực Bệ hạ muốn bổ nhiệm cha, nhưng đột nhiên có không ít quan văn đứng ra nói cha đã ở biên quan nhiều năm, không quen với cơ chế tiền pháp, không thích hợp đảm nhận chức Tiền Pháp Thị lang."
Thẩm Mạn nghe thế thì càng khó hiểu. Chẳng phải tối qua Hạng Thừa Quân ở cùng với nàng à? Sao tham gia buổi chầu sớm được?
Những lời Thẩm Nghị nói tiếp theo đã giải đáp thắc mắc của nàng.
"... Hơn nữa Tả tướng cũng tiến cử, lý do là Điện hạ nhất định có thể đảm đương được chức Tiền Pháp. Mặc dù hôm nay Thái tử Điện hạ xin nghỉ không tới buổi chầu sớm, nhưng cuối cùng vẫn được bổ nhiệm thành Tiền Pháp Thị lang."
"Bệ hạ cũng đồng ý sao?" Thẩm Mạn đầy khó hiểu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ bộ thượng thư tiền nhiệm là người Nhị hoàng tử một tay nâng đỡ, cũng chính vì thế nên Hộ bộ thuộc phe phái của Nhị hoàng tử. Đã có chuyện sai sót lần này của Hộ bộ làm tiền lệ, dù có xử lý không tốt cũng không đến mức bị phạt nặng, nhưng nếu xử lý ổn thỏa thì sẽ lập được công lớn, đây là cơ hội tốt để lấy lòng dân chúng! Cũng chính vì thế nên khi Xương Viễn đế thấy Hộ bộ
không thể giải quyết được sai sót của cơ chế tiền pháp thì đã trực tiếp bỏ qua những quan viên theo phe Thái tử, lựa chọn hàng đầu là Thẩm Nghị ở phe trung lập đảm nhận chức Tiền Pháp Thị lang.
Xương Viễn hoàng đế sẽ vì những lời ong tiếng ve không đáng kể mà thay đổi ý định dễ dàng vậy sao?
Thẩm Nghị đáp: "Quả thật Bệ hạ không đồng ý nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Con đừng quên rằng hai mươi năm trước cữu cữu của Thái tử Điện hạ - Tả tướng Tiêu Triết đã chỉnh đốn tiền pháp bằng khí thế sét đánh không kịp bưng tai và thủ đoạn riêng của hắn, khiến nền kinh tế của Đại Chiêu có thể thuận lợi phát triển. Cả triều đều rõ năng lực của Tiêu Thừa tướng năm đó nên khi ông ấy tích cực tiến cử Thái tử Điện hạ, dù Bệ hạ không muốn nhưng cũng bắt buộc phải đồng ý với đề nghị của Tả tướng."
Thẩm Mạn suy tư một lát rồi nói: "Tả tướng sẽ không vô duyên vô cớ tiến cử Thái tử, quan văn trong triều cũng sẽ không đột nhiên một lòng như thế."
Thẩm Nghị gật đầu, nói: "Những người đó đều theo phe Thái tử. Có lẽ họ nghe theo lời của Thái tử Điện hạ."
"Nhưng tại sao hắn lại phải làm thế?" Thẩm Mạn rất khó hiểu: "Đến cả Hộ bộ cũng không giải quyết được cục diện rối rắm này, tại sao hắn lại muốn ra mặt? Chẳng lẽ chỉ vì muốn tranh công với Nhị hoàng tử thôi ư?"
Thẩm Nghị cũng không chắc lắm, ông nói: "Ta cảm thấy mục đích của Thái tử không chỉ có vậy. Ta có quan sát Tiêu Thừa tướng trong buổi chầu sớm, dù hắn che giấu rất tốt nhưng trong lời nói của hắn... Hình như chỉ vì không muốn để ta làm Tiền Pháp Thị lang thôi."
Dĩ nhiên, mục đích của Tả tướng cũng là mục đích của Thái tử.
Thẩm Mạn hơi ngây ngẩn.
Hạng Thừa Quân... đang giúp nàng ư?
Nhưng mấu chốt là hắn không có lý do gì để làm vậy cả! Nàng là người trọng sinh, đương nhiên nàng biết sau khi Thẩm Nghị đảm nhận chức vụ Tiền Pháp Thị lang sẽ bị người khác hãm hại rồi chết bất ngờ trong ngục, thế nên nàng mới không muốn để Thẩm Nghị nhậm chức Tiền Pháp Thị lang, nhưng sao Hạng Thừa Quân lại làm thế?
Chỉ là trùng hợp hay cố ý?
“Lúc ở buổi chầu sớm mọi chuyện vội vàng, ta cũng không kịp hỏi thử, nếu con muốn biết thì để lần sau gặp mặt rồi hỏi hắn xem thế nào.” Đã sắp tới thư phòng, Thẩm Nghị bước nhanh hơn rồi nhấc chân bước vào bên trong: “Trước mắt còn một chuyện gấp khác cần phải cho con biết.”
Thẩm Mạn gật đầu, đi theo Thẩm Nghị vào thư phòng.
Trong thư phòng sáng sủa sạch sẽ không lấm một hạt bụi, ánh sáng chiếu lên giá sách, mùi sách thơm ngát tràn ngập cả căn phòng.
Thẩm Nghị không có thói quen đọc sách, thư phòng này là do mẹ ruột của Thẩm Mạn tự tay bày biện, sau khi bà qua đời, Thẩm Nghị thường tới đây ngồi ngây người một lát.
Thẩm Mạn biết ông không muốn mình biết quá nhiều chuyện phiền lòng trong triều nên nàng cũng tự giác, từ trước tới nay đều chưa từng bước chân vào nơi này.
Khi nàng đang đánh giá thư phòng của cha thì Thẩm Nghị đang đứng trong một gian chứa sách, nhìn bức tranh đang treo trên tường, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Thẩm Mạn bước chân nhẹ nhàng: “Bức tranh này là nương để lại hả cha?”
Thẩm Nghị đầy nhung nhớ nói: “Lúc đó con còn chưa biết đi, nương con nói phải vẽ cho con một bức để làm kỷ niệm, kết quả nàng ấy chỉ vừa vẽ xong gốc cây bên cạnh thì con đã bò đi mất rồi, nương con đành họa mấy nét cho xong. Trông cũng ra dáng một bức tranh vẽ cảnh sắc mông lung đấy nhỉ.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hóa ra đốm mực đen nho nhỏ mơ hồ trong tranh chính là con à?” Thẩm Mạn khẽ nói, trong mắt cũng đầy vui vẻ.
“Đúng thế.” Thẩm Nghị nhìn nàng một cái, giọng điệu rất phức tạp: “Khi nương con mất, con còn đang bi bô học nói, mới đó đã thật nhiều năm trôi qua, con cũng đã tới tuổi cưới gả rồi. Trước khi con thành thân, nhất định cha sẽ tìm họa sĩ giỏi nhất thành vẽ cho con một bức treo cùng với bức tranh này. Khi con không ở phủ Tướng quân, cha cũng có thể tới đây nhìn con.”
Mắt Thẩm Mạn đỏ hoe, nói: “Cha, cha nói gì vậy, dù nữ nhi có lấy chồng cũng sẽ thường xuyên về thăm cha.”
Thẩm Nghị không nói gì, ông đi tới trước bàn lấy một thứ ra đưa cho Thẩm
Mạn.
Thẩm Mạn nhận lấy miếng vải màu vàng đó, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi bất an.
“Cha, đây là gì thế?”
“Con mở ra xem đi.” Thẩm Nghị nói: “Tâm nguyện của cha đã hoàn thành, cũng coi như có thể yên tâm được rồi.”
Thẩm Mạn mở ra, nàng nhìn nội dung bên trên, lúng túng lặp lại: “... Ban hôn?”
Thẩm Nghị gật đầu: “Là cho con và Thái tử Điện hạ. Tháng sau sẽ thành hôn.”
Thẩm Mạn sững người, tấm lụa vàng trong tay bị nàng vò nhăn nhúm.
Nàng không nghĩ tới Bệ hạ lại ban thánh chỉ nhanh như thế, sáng sớm nghe Hạng Thừa Quân nói nàng còn tưởng ít nhất cũng phải đợi mấy ngày nữa, không ngờ hôm nay đã ban xuống.
Nếu không phải nàng hiểu rõ Hạng Thừa Quân, cũng biết hắn không thể động