Mặc dù tòa tư dinh này không sánh được với Đông cung, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Thẩm Mạn đi theo sau Hạng Thừa Quân, mất một lúc lâu mới ra khỏi cổng lớn.
Xe ngựa trước cổng đã thay một chiếc khác, trông xa hoa hơn chiếc xe trước đó rất nhiều, rõ ràng là đặt mua theo quy chế của Thái tử.
Thẩm Mạn do dự một chút, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Hôm nay ta sẽ không cùng Điện hạ ra vào, nếu không sẽ quá lộ liễu. Điện hạ lên xe đi, ta ngồi bên cạnh phu xe là được rồi.”
Hạng Thừa Quân nói: “Đằng trước xe chỉ ngồi được hai người, không có chỗ cho cô nương.”
Trong khi nói chuyện, hắn liếc nhìn Thường Dụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Dụ hiểu ý, áy náy nói với Thẩm Mạn: “Thuộc hạ và phu xe ngồi trước xe là vừa đủ chỗ. Không bằng Thẩm tiểu thư vào xe ngồi, nhân tiện có thể thảo luận trước với Điện hạ.”
Thẩm Mạn nghe vậy đành nói: “Được.”
Sau khi lên xe, Thẩm Mạn nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, động tác của nàng khựng lại một chút.
“Là chuẩn bị cho cô.” Hạng Thừa Quân bước lên, ôn tồn giải thích: “Cô nương chưa ăn sáng, ăn chút lót dạ trước đã.”
Thẩm Mạn trầm ngâm nhìn đĩa bánh nếp nguội trên bàn, không có ý định động tay.
Chẳng biết sao, cảnh tượng này luôn khiến nàng có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng có cảnh tượng tương tự khi nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạng Thừa Quân quan sát phản ứng của nàng, hỏi: “Không hợp khẩu vị à? Vậy để ta bảo Thường Dụ đi mua lại…”
“Không cần.” Thẩm Mạn ngăn lại, vẻ mặt hơi bối rối: “Ta chỉ cảm thầy tò mò, sao Điện hạ lại biết ta thích ăn bánh nếp nguội?”
Hạng Thừa Quân sững lại một lúc, sau đó mỉm cười như bình thường, nói: “Hóa ra Thẩm cô nương cũng thích ăn bánh nếp nguội à?”
Thẩm Mạn không nói gì.
“Thật trùng hợp.” Hạng Thừa Quân nhìn nàng, giọng nói điềm đạm: “Ta có cùng khẩu vị với Thẩm cô nương.”
Thẩm Mạn bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên, nàng gượng gạo dời mắt sang chỗ khác, duỗi tay cầm một miếng bánh nếp nguội, cắn từng miếng nhỏ.
Sau khi ăn xong một miếng bánh ngọt, trong tay lại được đưa một ly trà.
Thẩm Mạn chậm rãi chớp mắt, nhìn về phía Hạng Thừa Quân.
Hạng Thừa Quân vẫn giữ dáng vẻ ung dung: “Lát nữa phải đi một đoạn đường dài, cô nương ăn nhiều một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu chậm rãi uống cạn chén trà kia.
Món bánh ngọt này rất hợp khẩu vị của nàng, mặc dù trong lòng Thẩm Mạn nghi ngờ nhưng nàng vẫn uống trà ăn mấy miếng bánh.
Cục đúc tiền được xây dựng ở ngoại ô, mất rất lâu xe ngựa mới tới nơi.
Trước khi xuống xe, Hạng Thừa Quân hỏi Thẩm Mạn: “Có nhớ những gì ta vừa nói với cô không?”
Thẩm Mạn hắng giọng, nâng tay lên, hành lễ nam tử đoan đoan chính chính: “Tại hạ đã nhớ.”
“Học không tệ.” Trong mắt Hạng Thừa Quân thoáng qua ý cười: “Thường Dụ có chuyện phải làm, lần này không thể đi cùng chúng ta. Đợi lát nữa cô nương đi theo ta, có thể nói ít thì cứ nói ít. Cô không cần quan tâm đến câu hỏi của người khác, có chuyện gì cứ nói với ta.”
Thẩm Mạn nói: “Được.”
Hai người xuống xe ngựa, đi về phía cửa lớn Cục đúc tiền. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã có quan viên Hộ bộ chờ sẵn ở đó từ sớm, vừa thấy Hạng Thừa Quân đã khách sáo bước tới chào đón.
“Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Miễn lễ.” Hạng Thừa Quân nói: “Cô đã đảm nhiệm chức Tiền Pháp Thị lang, Hộ bộ và Cục đúc tiền thuộc quyền quản lý có rất nhiều việc, còn cần Hồ Thượng thư chỉ điểm nhiều.”
“Điện hạ quá lời.” Hồ Thành Ngân nói: “Nếu Điện hạ cần, tất nhiên hạ quan sẽ tận lực phối hợp.”
Hộ bộ Thị Lang nhìn sau lưng Hạng Thừa Quân ‘ồ’ một tiếng, giọng điệu không có ý tốt: “Vị này… hơi lạ mắt. Sao hôm nay Điện hạ không mang Thường thị vệ theo?”
Hồ Thành Ngân nhìn theo, thấy khuôn mặt trắng thuần của Thẩm Mạn, ông ta không khỏi nhíu mày. Lúc định lên tiếng lại nghe Hạng Thừa Quân lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Cô muốn mang theo ai làm tùy tùng còn cần Lưu Thị lang cho phép? Hồ Thượng thư còn không có dị nghị, một phụ tá như ngươi có tư cách gì chõ mõm vào cách làm của Cô?”
Lưu Thị lang vội nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải hạ quan xen vào, chỉ là nhất thời hơi tò mò. Dù sao Cục đúc tiền cũng là nơi quan trọng của Hộ bộ, những kẻ không có phận sự đều không thể…”
Hạng Thừa Quân cười lạnh: “Cô không ngờ, hóa ra trong mắt Lưu Thị lang, Cục đúc tiền lại bỏ qua sự quản lý của triều đình, trực tiếp trở thành nơi quan trọng của Hộ bộ.”
Lưu Thị lang sững sờ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Hồ Thành Ngân tiến lên một bước, nói : “Điện hạ cần gì bới lông tìm vết, Lưu Thị lang tuyệt đối không có ý này.”
“Một Thị lang nhỏ nhoi như thế, nếu không có người đứng sau làm chỗ dựa, làm sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?” Hạng Thừa Quân nhìn Hồ Thành Ngân: “Không bằng Hồ Thượng thư giải thích với Cô xem? Hay Hồ Thượng thư muốn đích thân đi giải thích trước mặt Bệ hạ?”
Hồ Thành Ngân chắp tay về phía hoàng cung: “Thiên hạ bách quan, cơ cấu các cấp đều nằm trong tay Bệ hạ. Cục đúc tiền lập ra ở Hộ bộ nên cũng chịu sự quản lý của Bệ hạ và triều đình giống như Hộ bộ. Giữ vai trò quan trọng nhất đối với sinh kế của người dân, cục đúc tiền vừa là thứ quan trọng nhất đối với triều đình, đương nhiên cũng quan trọng nhất đối Hộ bộ mà nó chịu sự quản lý.”
“Nếu ngươi đã biết là quan trọng nhất, tại sao phụ tá của ngươi lại cản trở Cô, hắn không cho Cô đi vào à?”
“Điện hạ, thần cũng không có ý cản trở ngài!” Lưu Thị lang không nhịn được nói: “Nhưng nhìn thấy vị này…”
“Cô phụng mệnh của phụ hoàng đến đây điều tra tung tích của những đồng xu bị mất, vì thế nên Cô cố ý mang theo phụ tá thông thạo về tiền pháp trong phủ, nhằm sớm ngày sắp xếp lại tiền pháp. Nhưng các ngươi lại cản trở đủ kiểu không cho Cô dẫn hắn vào, hành vi này của các ngươi lẽ nào là đang cố gắng ngăn cản Cô tra rõ án này?” Hạng Thừa Quân híp mắt: “Chẳng lẽ… Hộ bộ có liên quan đến việc này, nên bây giờ mới không muốn bị người ta điều tra rõ về vụ án đồng xu?”
“Những lời của Điện hạ khiến hạ quan khiếp sợ! Hạ quan làm việc cẩn trọng, chưa từng dám biển thủ!”
“Vậy