Sử Hồng vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến hắn kinh hoàng ngồi bật dậy.
Hắn đang nằm trong một không gian rất bẩn thỉu và xa lạ.
Hắn nằm trên một đống rơm, phía sau là tường đá, ba mặt còn lại đều là song sắt.
Mùi ẩm mốc trên tường xộc vào mũi khiến hắn thở hắt ra.
Sử Hồng xoa xoa hai thái dương cố gắng nhớ xem rốt cuộc đây là chuyện gì.
Hắn nhớ rằng mình vừa mới ra trường đi nộp hồ sơ xin việc.
Hồ sơ của hắn được chấp nhận, vốn còn đang hí hửng muốn đi khoe với bạn bè thì đột nhiên bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trúng đầu.
Sau đó hắn không biết gì nữa.
Bị một cú va chạm như thế khẳng định là hắn đã chết rồi đi, nhưng cái khung cảnh trước mặt này là địa ngục trong truyền thuyết à? Cái địa ngục này có chút giống với nhà giam thời cổ đại.
Hơn nữa, bộ đồ mà hắn đang mặc cũng rất kì quái.
Một chiếc áo nhiều lớp làm bằng lụa dài quá đầu gối, chân còn đi ủng, thắt lưng nạm vàng, hoa văn trên y phục là cây liễu được thêu cực kỳ tinh xảo.
Sử Hồng nghi hoặc sờ lên đầu phát hiện ra tóc mình rất dài được vấn cao và cài chặt bằng kim quan.
Sử Hồng ngồi ngẩn người rất lâu.
Hắn xuống địa ngục sao lại có cảm giác giống như một công tử giàu có bị giam vào ngục thất vậy?
“Thế tử, có người tới đón ngài.”
Có một người ăn mặc giống như lính canh đứng bên ngoài nhà giam kính cẩn nói với hắn như thế rồi mở cửa vốn được khoá chặt bằng xích sắt.
Ngay sau đó một người khác ăn mặc như một nô tài thời phong kiến chạy vào hớt hải quỳ xuống trước mặt hắn, kêu lên:
“Chủ nhân, người không sao chứ? Xin lỗi ngài, thuộc hạ đến trễ quá!”
Sử Hồng đực mặt.
Chủ nhân?
Người kia ngạc nhiên nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ.
Không phải bình thường chủ nhân sẽ nháo lên ầm ĩ, la khóc om sòm ư? Sao lúc này lại im lặng thế? Hơn nữa nhìn cái bộ mặt ngây ra thế kia không phải là bị doạ đến ngốc luôn rồi chứ? Nói gì thì đây là lần đầu tiên chủ nhân của hắn bị nhốt vào ngục mà.
“Chủ nhân, thuộc hạ đến để đưa chủ nhân rời khỏi đây.”
“À, ờ…”
Sử Hồng cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo người kia cho đến khi cả hai cùng leo lên xe ngựa và rời đi.
Hắn đã quan sát mọi thứ trên đường đi.
Hắn vừa rời khỏi một nơi gọi là Đại lý tự, rõ ràng là một nhà ngục nổi tiếng thời phong kiến.
Không những vậy toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua trên đường đi đều mặc trang phục thời phong kiến.
Không những vậy sự kính cẩn của những người xung quanh dành cho mình chứng tỏ thân phận của hắn không nhỏ.
Sử Hồng cảm thấy giống như mình đã xuyên không đến thế giới nào đó giống như trong các tiểu thuyết xuyên không mình từng đọc.
“Ta… ta hình như bị mất trí nhớ rồi.”
“Dạ? Mất trí nhớ?!” Người kia hoảng hốt đứng bật dậy.
Vì y đứng quá đột ngột khi đang ngồi trên xe ngựa nên thân hình bị nghiêng ngã, xém chút bị té sấp mặt.
“Ừ.
Đầu ta hình như va vào đâu đó cảm thấy hơi nhói.
Lúc ta tỉnh dậy ta còn không nhận ra mình là ai nữa.”
“Trời ơi! Sao ngài lại bị thương ở đầu? Có phải bọn chúng làm không? Sao chúng dám đối xử với thế tử của Khang vương như vậy chứ? Chúng không sợ chết à?”
“Ấy không! Không phải bọn chúng làm gì ta.
Bọn chúng sợ ta như thế dám làm gì chứ? Chắc là mất trí nhớ tạm thời thôi.
Ngươi nói ta là thế tử?”
“Vâng.
Ngài là con trai duy nhất của Khang vương gia.
Khang vương gia là vương gia quyền lực nhất của Vĩnh Hy quốc, là đại quốc công thần do chính tiên đế ban tước vị.
Gần một nửa quan lại trong triều theo vương gia.
Không một ai ở đất nước này không sợ vương gia, đến cả hoàng đế còn phải nể đôi phần.”
Sử Hồng không khỏi cười thầm.
Hắn xuyên vào người có thân phận hoàng tráng đó chứ. Thảo nào mà hắn bị giam vào ngục nhưng ai cũng đối hắn kính cẩn như vậy.
“Vậy tại sao ta lại bị giam trong ngục vậy?”
Gương mặt vốn đang hào hứng kể về Khang vương đột nhiên bỗng chốc sa sầm.
“Chủ nhân, người thực sự không nhớ gì sao?”
“Nếu ta nhớ được ta còn hỏi ngươi làm gì.”
“Cũng không nhớ thái tử điện hạ?”
Sử Hồng không nói gì, chỉ mặt lạnh nhìn tên kia.
Y cúi đầu không dám hỏi thêm nữa.
“Vậy để thuộc hạ kể lại từ đầu cho ngài.
Chủ nhân, ngài từ cách đây ba năm lần đầu nhìn thấy thái tử điện hạ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kể từ ngày đó, ngài lúc nào cũng bám lấy thái tử, tặng cho ngài ấy đủ thứ quà mặc dù luôn bị từ chối thẳng thừng.
Ngài còn đe đọa bất kỳ một vị tiểu thư nào nhắm đến vị trí thái tử phi nên cho đến giờ thái tử đã hai mươi tuổi rồi còn chưa thành thân cũng là vì ngài.”
“Đợi đã!” Sử Hồng ôm đầu, cảm thấy lượng thông tin vừa thu vào quá sốc, hắn không tiếp nhận kịp.
“Ý ngươi là ta là đoạn tụ sao?”
“Vâng.
Ngài đúng là đoạn tụ, còn vô cùng nổi tiếng đến mức cả kinh thành này ai cũng biết.
Ngài yêu thái tử đến nỗi còn cho người viết một loạt thoại bản về tình yêu của ngài và thái tử rồi bán công khai ra bên ngoài để ai ai cũng biết ngài yêu thái tử nhiều đến thế nào.”
“Được rồi.
Đừng nói nữa! Ta muốn ói quá!”
Sử Hồng ôm đầu mà chửi thề.
Má nó, nguyên chủ không chỉ đoạn tụ mà còn là tên đại biế.n thái, mặt dày, không biết xấu hổ.
Người mà tên đó nhắm tới còn là thái tử đương triều.
Nếu không phải hắn là con của Khang vương chắc hẳn đã bị vị thái tử kia giết cả chục lần rồi.
Sống lại trong cái thân phận điên khùng này hắn sống tiếp làm sao được đây?
“Vậy tại sao ta lại bị bắt giam?” Hắn vuốt ngực cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Hôm qua là tiệc sinh thần của quận chúa Hâm Đình.
Ngài nghe nói người này được nhắm tới là thái tử phi liền phăm phăm đến dự tiệc mặc dù không được mời.
Lúc đến tiệc ngài thấy thái tử và quận chúa đứng nói chuyện với nhau rất thân mật liền tức giận lao đến, túm lấy tóc quận chúa ném nàng ấy xuống nước.
Hoàng thượng không thể nào bênh vực ngài được nữa nên đã ra lệnh nhốt chủ nhân vào ngục.
Mãi sáng nay Khang vương vào cung cầu xin ngài mới được tha về, nhưng đổi lại hoàng thượng muốn ngài phải rời khỏi kinh thành ít nhất