Sử Hồng kể bằng giọng rất điềm tĩnh và tự nhiên cứ như thể đang kể chuyện của ai khác chứ không phải chuyện của mình.
Tinh Húc xoa nhẹ đầu Sử Hồng, đặt lên trán cậu một nụ hôn thật nhẹ nhàng.
"Mẹ nói em không cần hận ông ấy.
Mẹ và ông ấy ở hai thế giới khác nhau, tư duy cũng khác nhau, vốn không thể chung một đường.
Ông ấy căn bản không hề biết đến sự tồn tại của em, cho nên em không cần tìm ông ấy nữa.
Em cũng không muốn tìm nữa.
Em không muốn nhìn thấy mẹ khóc."
"Một khoảng thời gian dài em luôn ngăn cản tất cả những người đàn ông đến với mẹ.
Em không tin bọn họ.
Em sợ bọn họ làm tổn thương mẹ.
Cuộc đời mẹ đã khổ nhiều rồi."
"Nhưng sau khi gặp bố Ngân, không hiểu sao em lại có lòng tin mãnh liệt vào bố như vậy.
Thời gian em nằm hôn mê, mẹ chẳng có một đồng dính túi, thậm chí phải vào viện làm lao công kiếm tiền.
Khi đó bố Ngân xuất hiện.
Ông đối xử với mẹ rất tốt, cho mẹ tiền viện phí, phụ mẹ chăm sóc cho em.
Em mang ơn bố, cũng rất yêu quý bố.
Nhờ bố mà mẹ con em có cuộc sống ấm no như hiện tại.
Nhờ bố mà em có thể gặp lại anh."
Tinh Húc nhìn Sử Hồng một hồi rồi đột nhiên nói:
"Chúng ta gặp nhau là duyên phận từ kiếp trước, không phải nhờ bố."
"..." Anh biết phá bầu không khí quá nhỉ.
"Vậy chuyện của anh thì sao? Kể cho em nghe đi!"
"Em muốn nghe chuyện nào?"
Sử Hồng suy nghĩ một chút.
Nếu đột nhiên cậu hỏi về quá khứ lúc nhỏ của anh có lẽ anh sẽ từ chối.
Khác với cậu, Tinh Húc rất để ý đến quá khứ của mình nếu không anh đã chẳng hận bố mình lâu đến như vậy.
"Anh từng nói anh vẫn luôn mơ những giấc mơ về quá khứ.
Anh bắt đầu mơ về chúng từ khi nào?"
"Rất lâu rồi, anh cũng không nhớ lắm.
Có lẽ là từ khi anh còn nhỏ.
Hồi đấy anh chỉ mơ về những hình ảnh về một không gian rất cổ xưa giống như hoàng cung.
Bản thân anh thì ăn mặc như hoàng thân quốc thích, kẻ hầu người hạ vô số.
Hồi đó khi anh kể cho bạn bè nghe.
Bọn chúng cười và bảo anh sau này nhất định sẽ lấy công chúa.
Anh cũng tưởng thế."
Sử Hồng liền bật cười.
Tinh Húc xoa đầu cậu rồi kể tiếp:
"Sau này lớn lên một chút thì anh bắt đầu mơ về em.
Anh không nhìn được khuôn mặt của em.
Lúc nào nó cũng mờ mờ ảo ảo, nhưng những thứ khác thì nhìn rất rõ.
Anh thấy em hay vào cung chơi, mơ thấy tụi mình cãi nhau chí choé, còn đánh nhau nữa.
Nhưng những kỷ niệm đó đều rất vui.
Điều anh nhớ nhất chính là mỗi khi nhìn thấy em cười và gọi anh là "thái tử điện hạ".
"Cái này chắc anh nhớ nhầm rồi.
Em chẳng bao giờ cười mà gọi anh như thế.
Em ghét anh như vậy sao có thể cười với anh."
"Không phải chứ? Anh thực sự mơ như thế mà."
"Là vì hồi đó trong đầu anh luôn mong ước được thân thiết với em đến mức nó biến thành chấp niệm rồi đi vào trong giấc mơ đấy."
Tinh Húc nhíu mày, cảm thấy rất không đáng tin.
Anh nhìn Sử Hồng phát hiện ra tia tinh nghịch trong ánh mắt cậu liền hiểu ngay mọi chuyện.
Anh đổi tư thế, cầm tay cổ tay cậu, đẩy cậu nằm xuống giường rồi nằm đè lên.
"Này anh… anh làm gì thế?"
"Em nói xem, em lúc đầu không tin là anh trọng sinh đến đây, nhìn thấy anh không ngừng khóc gọi tên "Tinh Húc".
Chấp niệm của anh hay của em lớn hơn."
Sử Hồng đỏ mặt kêu lên: "Ai… ai thèm vừa khóc vừa gọi tên anh chứ.
Do… do khi đó không được tỉnh táo…"
"Anh tự hỏi tình yêu của em đối với anh phải mạnh đến thế nào mới có thể khóc đến thương tâm như thế.
Nó đánh động vào tim anh, khiến anh chú ý đến em nhiều hơn.
Tình yêu của anh đối với em không đơn thuần chỉ là mối ràng buộc từ kiếp trước, vì anh không nhớ gì cả.
Anh thích em từ chính con người của em hiện tại."
Sử Hồng ngẩn người nhìn anh.
Lần đầu tiên mới nghe Tinh Húc nói một câu cảm động thế này.
"Em có thể xem đó là một câu tỏ tình không?"
"Anh không phải đã tỏ tình với em rồi sao? Chỉ có em là chưa thôi."
"Sao lại chưa? Em cũng tỏ tình rồi mà."
"Anh chưa nghe thấy em nói là em yêu anh."
"..."
Nghĩ lại thì hình như chưa nói thật nhưng chẳng phải mọi lời nói của cậu đều để ám chỉ chuyện này sao.
Cần gì phải nói rõ ra nữa chứ.
Hơn nữa, nói thẳng ra như vậy… ngượng chết mất!
"Nào, nói đi!"
"G...gì?"
"Gì mà gì? Nói là em yêu anh đi.
Nếu không anh sẽ làm chết em đó."
Nhìn lại tư thế của cả hai lúc này Sử Hồng giật mình.
Cửa hình như chưa đóng, lỡ như có người mở ra thì sao? Sử Hồng vội ngồi dậy đẩy Tinh Húc ra.
"Hửm? Sao thế?"
Sử Hồng không đáp mà chạy ra đóng cửa khoá lại mới yên tâm thở phào một hơi.
"Em khoá cửa trong làm gì?"
Tinh Húc đột ngột xuất hiện lù lù sau lưng khiến Sử Hồng giật nảy.
Vốn còn đang định giải thích là vì hai người họ đang ở trong phòng, không nên để người khác nhìn thấy, nhưng nhìn lại tình huống cậu cảm thấy không đúng lắm.
"Em ở trong phòng anh, khoá cửa nhốt hai chúng ta lại là muốn làm gì sao?"
"A không… không có.."
Tinh Húc ôm eo Sử Hồng, từ từ luồn tay vào bên trong áo.
Sử Hồng rên nhẹ.
"Ưm… buông tay ư…"
"Em không phải muốn rồi sao, cho nên mới khoá lại?"
"Không có… ưm a… Anh buông tay.
Em phải về..
a…"
Hai tay anh luồn vào trong áo x.oa nắn hai thoả n.hũ hồng trên ngực khiến Sử Hồng chịu kí.ch thích dữ dội.
Anh vừa hôn tai cậu vừa thì thầm bằng giọng nói trầm khàn đầy mị hoặc:
"Đã đến đây rồi chúng ta làm chút chuyện vui vẻ rồi về."
"Không được.
Ưm… Lỡ có ai phát hiện...!ưm…"
"Khoá cửa rồi không ai biết đâu."
Tinh Húc dùng một tay kéo đầu cậu qua một bên và đặt một nụ hôn sâu.
Sau đó anh luồn tay xuống dưới đầu gối, bế cậu lên rồi đi thẳng vào giường.
"Anh… khoan đã!"
"Mai em nghỉ làm rồi, không thể từ chối anh nữa đâu."
"Còn vụ Trần tiểu thư…"
"Để một mình Tinh Thần đi đi."
------
"Hắt xì!"
Tinh Thần đang ngồi chơi game đột nhiên hắt hơi một cái rõ mạnh.
Cậu đưa ngón tay quệt ngang mũi.
Sức khoẻ cậu rất tốt, nhiệt độ trong nhà cũng không lạnh, sao đột nhiên lại hắt hơi? Cứ cảm thấy như đang có ai nói xấu mình vậy.
Ngày mai là cậu