Tinh Thần nghe mà ngạc nhiên.
"Sao lại không thể quay về được? Cậu chẳng nói không còn coi căn nhà đó là nhà cậu nữa rồi sao? Cậu về lo cho bố cậu xong rồi quay lại đây cũng được mà."
"Cái đó…"
Vĩ Kỳ cắn môi, hai tay đang đặt trên bàn vô thức siết chặt lại.
Tinh Thần không hiểu.
Cậu là con trai duy nhất của chủ tịch Lục thị, lần này bố gọi cậu về chắc chắn là muốn giao Lục thị lại cho cậu.
Đây cũng là ý của tất cả người nhà họ Lục.
Một khi cậu đã nhận tiếp quản nhà họ Lục thì không thể tùy tiện làm những gì mình muốn làm được nữa.
Muốn có thể quay lại nơi này để gặp Tinh Thần sợ là sẽ mất thời gian khá lâu.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì cậu chưa nói với tôi sao?"
"Không có.
Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi.
Nhưng mọi việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Không phải tôi muốn gì đều có thể tùy ý làm được."
"Cậu đang nói về chuyện thừa kế Tập đoàn ấy à?"
Vĩ Kỳ sửng sốt nhìn Tinh Thần.
Cậu nhận ra bản thân hình như vừa xem thường Tinh Thần quá rồi.
Cậu ấy đã hai mươi mốt tuổi, làm sao có thể không hiểu chuyện này chứ.
Bình thường Tinh Thần trông có vẻ khá vô tư, phóng khoáng, không suy nghĩ nhiều nhưng đôi lúc lại rất tinh tế, cẩn trọng hơn bất kì ai khác.
"Ừm.
Tôi e là mình không tránh được.
Tôi là con một mà.
Chuyện này đã được định sẵn từ lúc tôi sinh ra.
Ngay từ đầu tôi đã không có được quyền tự quyết định cuộc đời của mình rồi."
"Không đâu.
Chắc chắn sẽ có cách thay đổi mà."
Không phải là Tinh Thần không đoán được ý của Vĩ Kỳ.
Ngay khi biết cậu ấy là thiếu gia của Tập đoàn Lục thị cậu đã nghĩ đến chuyện thừa kế đó rồi.
Cậu chỉ không muốn nghĩ nó theo chiều hướng tiêu cực mà thôi.
Nếu như những gì Sử Hồng kể là sự thật thì kiếp trước anh Hai cậu đã trải qua chẳng phải còn khắc nghiệt hơn như vậy sao?
Anh ấy từ khi biết mình là thuật sĩ đã biết bản thân sẽ chết sớm rồi nhưng anh ấy vẫn lựa chọn sống theo ý mình muốn.
Cuối cùng anh đã ra đi khi mới hai mươi mốt tuổi nhưng đó là một sự ra đi anh ấy không hề cảm thấy hối tiếc.
Có thể câu chuyện này không phải là sự thật mà chỉ là Sử Hồng cố tình dựng lên để thuyết phục cậu.
Nhưng câu chuyện của thái tử Đường Tinh Húc lại tiếp thêm sức mạnh cho cậu, giúp cậu có lòng tin rằng số phận của con người phải do chính bản thân người đó quyết định.
"Cậu đừng quá lo lắng.
Cứ cho là cậu sẽ tiếp quản Lục thị thì tôi tin chắc cậu sẽ làm tốt.
Cậu vốn rất thông minh mà."
"Nhưng tôi… tôi không muốn…"
"Cho tôi thời gian một năm.
Một năm sau tôi tốt nghiệp rồi.
Nếu sau một năm cậu không trở lại đây tôi sẽ đến Lục thị tìm cậu."
Vĩ Kỳ sững người, đôi mắt mở to rung rung kích động.
Từ lúc quen biết Tinh Thần, đây là lần đầu tiên cậu thấy hạnh phúc như thế.
Cậu lấy từ trong cổ áo của mình ra một chiếc vòng cổ, trên vòng cổ có treo một chiếc nhẫn.
Cậu lấy chiếc nhẫn đó ra đưa cho Tinh Thần và nói:
"Đây là chiếc nhẫn của tôi, cũng là bằng chứng chứng minh cho thân phận người của Lục thị của tôi.
Khi nào cậu đến Lục thị, hãy dùng cái này để tìm tôi."
Tinh Thần nhìn chiếc nhẫn bằng vàng trên mặt có đính một viên kim cương nhỏ màu xanh ngọc.
Phía bên trong nhẫn, bên trái khắc logo của Tập đoàn Lục thị, bên phải khắc một dòng chữ nhỏ tên "Tân Kỳ".
Nét chạm khắc rất khéo léo và tỉ mỉ.
"Cậu đưa cho tôi chiếc nhẫn này vậy cậu phải làm sao để chứng minh thân phận của mình?"
"Người của Lục thị sớm đã biết tôi đang ở đây rồi.
Họ chỉ là có muốn đón tôi về hay không mà thôi.
Vốn tôi có nhẫn hay không có nhẫn cũng chẳng quan trọng."
"Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận."
Tinh Thần tháo dây chuyền trên cổ mình, tháo mặt dây ra và thay vào bằng chiếc nhẫn kia rồi đeo lại nó vào cổ.
Vĩ Kỳ nhìn thấy cảnh này tim không ngừng đập thình thịch, càng lúc càng mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cậu bất giác đưa tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
"Bao giờ thì cậu đi?"
"Tôi đã đặt vé máy bay sáng sớm mai rồi."
"Được.
Vậy tôi …"
"Cậu đừng đến.
Tôi sợ nhìn thấy cậu tôi sẽ không đi được."
Tinh Thần im lặng, không nói gì nữa.
Vĩ Kỳ hơi cúi đầu, dường như đang cố gắng lại suy nghĩ của mình đi đâu đó.
Hai người bọn họ ngồi im cứ như vậy một hồi lâu.
Không ai nói gì cũng không làm gì cả.
***
Sử Hồng chở Tinh Húc về nhà của bố mẹ.
Tinh Húc dọn dẹp nốt số đồ còn lại của mình rồi mang ra xe.
Đường Ngân ngồi dưới nhà đọc báo, không nói năng gì, cũng không thèm nhìn qua.
Hai bố con họ nhìn không khác gì người dưng.
Liễu Mạn kéo tay Sử Hồng hỏi nhỏ:
"Mẹ thấy con đi về cùng A Húc, cứ tưởng là con thuyết phục được nó rồi."
"Con đã thử nhưng không được.
Anh ấy đã quyết điều gì thì khó ai ngăn được.
Mẹ biết mâu thuẫn giữa hai người họ không đơn giản mà.
Trong thời gian ngắn khó có thể thay đổi được."
Liễu Mạn im lặng thở dài.
Nếu không thể thuyết phục được hai bố con cùng ngồi xuống nói chuyện sợ là mối quan hệ này vĩnh viễn cũng không cải thiện được.
"Trước mắt cứ để anh ấy đi đã mẹ ạ.
Con sẽ thường xuyên đến thăm ảnh và nói chuyện với ảnh.
Còn mẹ thì nói chuyện với bố, chúng ta cùng nhau thuyết phục họ."
"Ừm.
Bên phía A Húc trông cậy vào con rồi."
Sử Hồng mỉm cười gật đầu.
Vậy là từ giờ cậu có thể danh chính ngôn thuận đến nhà Tinh Húc thường xuyên rồi.
Sử Hồng tiễn Tinh Húc ra ngoài cửa, dặn dò anh sau khi trở về nhất định phải nhắn tin báo cho cậu an tâm.
Sử Hồng trở vào nhà bắt gặp Đường Ngân